Giờ Ngọ ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không có mây.
Từ ngày Triển Vân Phi và A Siêu đưa năm người nhà Tiêu gia đến tiểu viện liền tự động biến thành khách quen của tiểu viện. Triển Vân Phi thường đổi chiêu tán tỉnh, mang đến chút kinh hỉ cho ba đứa nhỏ Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ. Kỳ thật Triển Vân Phi muốn tiếp cận Vũ Phượng hơn, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, liền định đường vòng cứu quốc. Hắn biết rõ phân lượng của mấy đứa nhỏ này ở trong lòng Vũ Phượng, vì thế hắn trăm phương nghìn kế chiếu cố mấy đứa nhỏ này, hy vọng dùng chân thành có thể động đến phương tâm Vũ Phượng.
Vũ Quyên mở cửa phòng, thò đầu nhìn ra, quay đầu cười hì hì nói với Vũ Phượng:
- Tô công tử của chị hôm nay lại đến báo danh! Hình như còn mang theo cung tên, anh ta thật sự là chồng chất ý tưởng mới, chiêu tán tỉnh thực không ít!
Vũ Phượng thở dài, lại giải thích:
- Vũ Quyên, anh ta không phải là Tô công tử gì của ta, giữa ta và anh ta thanh trong sạch bạch, không có chút quan hệ.
Vũ Quyên cười nói:
- Em biết em biết, coi như em nói hưu nói vượn đi.
Vũ Phượng nhìn Tiểu Tứ đang bắn tên, không khỏi lo lắng nói:
- Tiểu Tứ tháng tới sẽ đi đọc sách, hiện tại mỗi ngày quấn quít lấy A Siêu đòi dạy công phu, thực sợ về sau hồi tâm không trở lại!
Vũ Quyên nghe xong, nhất thời mất nụ cười, sắc mặt nàng ngưng trọng nói với Vũ Phượng:
- Công phu nhất định là phải học. Tiểu Tứ là nam hài duy nhất trong nhà, từng khắc đều không thể quên huyết hải thâm cừu chúng ta đeo trên lưng.
Vũ Phượng cả kinh:
- Em nói với thằng bé về chuyện báo thù?
Vũ Quyên gật đầu:
- Đúng vậy, mỗi thời mỗi khắc em đều nhắc nhở nó, nó cũng mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở em!
Đúng lúc này thì Tiểu Ngũ đột nhiên kêu to chạy tới:
- Chị cả chị hai! Con thỏ con của em đã trở về! Nó không bị chết cháy, Mộ Bạch đại ca giúp em tìm lại!
Vũ Phượng chạy nhanh tới ngồi xuống bắt được Tiểu Ngũ, nàng vỗ tóc Tiểu Ngũ cho con bé thuận khí, nói:
- Đừng nóng vội đừng nóng vội, chậm rãi nói, cẩn thận đừng để bị ngã!
Nhìn thấy con thỏ Tiểu Ngũ ôm trong lòng thì Vũ Phượng cũng giật mình, nàng đứng lên, bất khả tư nghị nhìn Triển Vân Phi:
- Anh làm như thế nào? Anh biết ma thuật sao?
Triển Vân Phi nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Đây không phải là cái ban đầu, bất quá ta tìm được phế tích của con thỏ bị cháy hỏng kia ở Kí Ngạo Sơn Trang, sau đó trở về nhờ bà vú của ta làm giúp ta một cái giống như đúc!
Vũ Phượng bị anh ta làm rung động, nàng chăm chú nhìn Triển Vân Phi, thập phần cảm động nói:
- Anh...anh cư nhiên làm như vậy! Anh có biết con thỏ con đối Tiểu Ngũ quan trọng... ta...ta thật không biết nên cảm tạ thế nào!
Triển Vân Phi trong lòng xúc động, hiếm khi Vũ Phượng nguyện ý nói nhiều với anh như vậy không khỏi khiến lòng anh tràn đầy vui mừng, hàm chứa thâm tình nhìn Vũ Phượng. Mắt Vũ Phượng phi thường đẹp, trong suốt như một dòng nước mùa thu, Triển Vân Phi nhiệt liệt nhìn nàng, rơi thật sâu vào đôi mắt đẹp của nàng. Anh nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Vũ Phượng, rốt cuộc không kiềm chế được kích động trong lòng mà giơ tay nắm lấy tay nàng.
Tay bị Triển Vân Phi cầm, Vũ Phượng trong một chút cảm động tỉnh táo lại, nhìn thấy Triển Vân Phi gần trong gang tấc thì vội vàng lui lại phía sau một bước. Nàng rút tay ra rất nhanh, sắc mặt không tốt lắm:
- Tô tiên sinh, xin anh tự trọng - Đi thẳng khỏi phòng ở.
Tâm Triển Vân Phi vốn bay tới tận trời đột nhiên té xuống đáy cốc, anh nhắm mắt đuổi theo vài bước, trong lòng tràn ngập khó hiểu.
Trịnh Mặc khó khăn lắm mới đi dạo phố một chuyến, cô lượn mấy cái gần đường, quẹo vào một nhà bán đàn cầm.
- Lão bản, đàn ta đặt hôm nay đến chưa?
- Ôi là vị tiên sinh này, nguyệt cầm ngài đặt vừa xong! Ngài chờ một lát, ta phái người vào lấy ra - Chờ một lát, lão bản chờ cầm ra cũng nhàn rỗi, tùy tiện nói chuyện phiếm cùng Trịnh Mặc - Tiên sinh, cầm này của ngài là tự mình dùng?
Trịnh Mặc lắc đầu:
- Không phải, là tặng người.
Mắt lão bản nheo lại, ngữ khí liền có chút trêu ghẹo:
- Tiên sinh là đưa cho cô nương phải không.
Trịnh Mặc gật đầu, nhớ tới Vũ Phượng liền mỉm cười:
- Là muốn đưa cho một cô nương.
Lúc này tiểu nhị đem cầm ra từ buồng trong, Trịnh Mặc cầm ở trong tay nhìn kỹ, thợ khéo cẩn thận, là cầm tốt, quan trọng là có vẻ giống như đúc với nguyệt cầm ở thư phòng nhà Vũ Phượng.
Nhiều ngày nay, Vũ Phượng và Vũ Quyên ban ngày vội vàng bôn tẩu vì Tiểu Ngũ nằm viện, buổi tối lại hát hí khúc ở Đãi Nguyệt Lâu đến đêm khuya. Trịnh Mặc liền đi Khê Khẩu một mình, thăm ông bà Đỗ ở chỗ đó. Trịnh Mặc lấy trước tiền