Trời tối, Vũ Quyên kêu người trong nhà vào ăn cơm. Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ vận động cả ngày đều rất đói bụng, rửa tay sạch liền bổ nhào lên bàn, bắt đầu như lang thôn hổ yết. Vũ Quyên cười trách:
- Chậm một chút, không ai tranh của mấy đứa!
Trịnh Mặc đeo đàn trên lưng, dọc đường đi không yên lòng, cô cúi đầu bất tri bất giác đã đến cửa nhà. Đi vào cửa liền theo thói quen định đi về phía phòng mình, tiếng chén bát va chạm tiếng trẻ con gào to hô hoán hỗn loạn làm cô không tự giác nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy cửa phòng năm người nhà Tiêu gia mở lớn, người một nhà đang tụ bên bàn vui vẻ ăn cơm, tiếng cười đùa không ngừng trong không gian tĩnh lặng.
Dừng bước chân, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trịnh Mặc đột nhiên hơi ngây người. Cô nhớ tới trước đây mình đi theo mama đến công xưởng của nhà chơi, chơi mệt lúc phải về, đi qua cửa lớn, vừa vặn thấy một gian phòng nhỏ cạnh cửa, một nhà ba người đang ăn cơm chiều. Cô nhìn thấy thằng bé nhà đó cầm chiếc đũa gắp rong biển trên bàn ăn, một lần lại một lần, ăn đến phồng miệng. Cha mẹ nó vùi đầu ăn cơm, thường xuyên gắp cho nó chút đồ ăn.
Rõ ràng là một cảnh tượng rất đơn giản nhưng cố tình làm cô xúc động lúc còn nhỏ. Khi đó cô đã nghĩ, đồ ăn trên bàn kia nhất định rất ngon thì đứa bé kia mới có thể ăn vui vẻ như vậy, từ đó về sau cô bắt đầu thích ăn rong biển, thường đòi mama làm cho cô ăn. Mỗi lần ăn rong biển đều nghĩ đến hình ảnh một nhà ba người ăn cơm kia, trong lòng luôn dâng lên một ít cảm giác ấm áp. Thẳng đến khi cô lớn lên mới hiểu được, lúc ấy thứ đả động đến mình kỳ thật là ôn nhu nồng đậm lộ ra trên bàn cơm, loại ấm áp độc nhất vô nhị khi người một nhà quây quần phát ra......
Nghĩ đến đây, vấn đề vẫn trốn tránh mấy ngày nay đột nhiên trở nên rõ ràng trong tức khắc, rõ ràng khiến người ta sinh ra tuyệt vọng. Cô không thể không thừa nhận, từ lúc bắt đầu xuyên vào thế giới này, cô đã mất đi toàn bộ những thứ đã có, đã không còn sự bảo hộ vĩnh viễn của cha mẹ ở phía sau cô, cũng không còn bạn thân bằng hữu, mờ mịt trong trời đất, từ nay về sau chỉ còn lại một mình cô ...... Bất ngờ không kịp phòng thủ khiến một cỗ cảm xúc ưu thương và cô đơn mãnh liệt đột nhiên đánh úp đầy trời kín đất về phía cô, cơ hồ trong nháy mắt đã bao phủ cô.
Vũ Phượng bưng một đĩa đồ ăn đi ra từ phòng bếp, thấy thân ảnh cương trực của Trịnh Mặc đứng bất động ở trong viện ở xa xa. Nàng hơi nghi hoặc chậm rãi bước đến, nhẹ giọng gọi lại không thấy đáp lại. Vũ Phượng không khỏi bối rối đi đến ngay trước mặt Trịnh Mặc, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện sắc mặt Trịnh Mặc trắng bệch, trong mắt không có chút ánh sáng, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Một trận bất an nổi lên trong lòng, Vũ Phượng bắt đầu gọi Trịnh Mặc có chút vội vàng nhưng vẫn không chút đáp lại. Không biết cái đĩa trên tay đã rơi xuống đất từ khi nào, bất an dần dần chuyển thành khủng hoảng, Vũ Phượng run run bắt lấy cánh tay gầy yếu của Trịnh Mặc giống như bắt