- Phu nhân, phu nhân! Lão gia đã trở về! - Hạ nhân bên ngoài hô lớn trên đường.
Trong thư phòng, trên mặt quản gia tất cả đều là vui mừng, Vân Nhu nhìn ông một cái, quản gia lập tức lĩnh ngộ, bước nhanh ra khỏi thư phòng, tiến đến nghênh đón lão gia.
- Mặc nhi - Vân Nhu nhìn qua, trong mắt có chút lo lắng.
Trịnh Mặc gật đầu một cái với bà, ý bảo bà yên tâm.
- Được, vậy con liền đi cùng mẹ.
Quản gia, hộ viện, một đám hạ nhân không ngừng nghênh đón Trịnh lão gia nhiều ngày chưa về, nhanh chóng vây quanh hỏi han ân cần, tập trung quan tâm.
Trịnh Tư Hào hoàn toàn không để ý tới bọn họ, gương mặt cứng ngắc khẩn trương, bụi sương đầy mặt. Từ lúc ông nhận được tin nói con trai được phu nhân tìm về nửa tháng trước thì cơ hồ ngày đêm chạy về. Nhiều ngày sương gió không ngăn cản được ông nhớ nhung con trai của mình, Trịnh Tư Hào vừa đặt chân vào cửa lớn Trịnh gia thì lập tức phi nước đại đến tiền sảnh, lúc vào cửa cơ hồ suýt té ngã.
Trịnh Tư Hào chống một tay lên cửa, khí huyết còn chưa thuận liền vội vàng nhìn đại sảnh, liếc mắt một cái đã bị một người trẻ tuổi áo trắng dài hấp dẫn ánh mắt. Đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, vẻ cứng ngắc trên mặt Trịnh Tư Hào cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười hiếm có. Bất quá nụ cười kia lại thật sự không được coi là đẹp mặt, Trịnh Tư Hào lúc này mặt mệt mỏi trắng bệch, đôi mắt đỏ trợn ngược, chòm râu không dài còn rung lên khiến cho khuôn mặt vốn đang tươi cười thoạt nhìn giống như đang rút gân mạnh.
Khoảng thời gian qua, mỗi ngày ở thư phòng chịu sự hun đúc của quản gia, Trịnh Mặc kỳ thật cũng rất hiếu kì lão cha tiện nghi của cô là cái dạng gì. Trong truyền thuyết, ông ất cơ trí vô song, đức cao vọng trọng, khôn khéo sắc sảo...... Đương nhiên cuối cùng là Trịnh Mặc nhìn không ít hồ sơ xử lý của Trịnh lão gia, sau đó tự tổng kết, nói ngắn lại thì ở bên ngoài, Trịnh Tư Hào ở Đồng thành là hình tượng như thần, người người kính ngưỡng.
Trịnh Mặc cho tới giờ nghe nhiều lời đồn bậy không dựa vào logic, nhưng cô thế nào cũng không ngờ được lại kém hơn nhiều so với trong truyền thuyết như vậy!
Cho dù sức tưởng tượng của Trịnh Mặc có phong phú nữa cũng không ngờ đến lão cha anh minh thần võ trong truyền thuyết của mình sẽ là lão già trung niên trước mắt trông như cà tím bị đông lạnh, mặt trắng hụt hơi, ấn đường biến thành màu đen, gầy lung lay như sắp đổ. Điều này làm người ta làm sao chịu nổi.
Trịnh Mặc không tự giác đánh giá ở trong lòng, yên lặng vì lão mẹ đoan trang hiền thục của mình, đến nay phong vận do tồn (già vẫn giữ được nét trẻ trung), có thể thấy được năm đó lão mẹ tiện nghi tao nhã vô song đến thế nào, cảm thấy đáng tiếc một phen. Cổ đại, quả nhiên đều là vợ khéo lấy chồng vụng.
Trịnh Mặc không biết hơn hai mươi năm trước, lão cha của cô kỳ thật là một quý công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhiều tiền đa tài đến thế nào, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì phải là một 'cao phú soái' điển hình, mê đảo biết bao thiếu nữ tuổi thanh xuân ngây thơ lãng mạn.
Chỉ có thể nói, năm tháng quả thật là con dao vô tình nhất.
Đợi Trịnh Tư Hào thuận khí xong, uống trà lạnh mà hạ nhân dâng, khí thế một nhà đứng đầu rốt cục cũng thể hiện ra. Ông nhìn quanh bốn phía, đơn giản chỉ có Vân Nhu và Trịnh Phi Yên đứng thẳng ở bên cạnh nói câu tiếp đón. Trịnh lão gia từ lúc bắt đầu vào cửa liền một khắc không rời mắt khỏi đứa con bảo bối mất đi có lại của ông, cũng đến lúc này mới chú ý tới vợ và con gái.
Trịnh Tư Hào chắp tay sau lưng, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Trịnh Mặc, tỉ mỉ nhìn lại một phen, trong mắt lộ ra vui mừng. Ông vươn tay khoát lên vai Trịnh Mặc, thở dài ra hơi:
- Con à, mấy năm nay vất vả cho con.
Trịnh Mặc cảm nhận được người đối diện này hẳn là người được gọi là 'phụ thân' của mình, trong giọng nói lộ ra cảm động và hoài niệm, trong lòng cũng hơi run, cô lắc đầu có chút cứng ngắc, nhưng biểu tình cũng rất nghiêm túc nhìn Trịnh lão gia, nhẹ giọng nói:
- Không vất vả.
Trịnh Tư Hào cười sang sảng, lại nâng tay lên vỗ vỗ thật mạnh vào bả vai của cô, chỉ nói một chữ "Tốt", như thể thực vừa lòng với câu trả lời của cô.
Vân Nhu nhìn cảnh tượng này thì bất an trong lòng cũng thoáng bình phục lại chút. Thấy sắc mặt trượng phu thư thái xuống liền uyển chuyển nói:
- Lão gia, ông bôn ba bên ngoài nhiều ngày nhất định thấy mệt mỏi, tôi đã phân phó Từ nương chuẩn bị nước tắm, để ông trừ mệt.
Trịnh Tư Hào gật gật đầu. Vân Nhu tiếp tục nói:
- Tôi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đêm nay đón gió tẩy trần cho lão gia, cũng chúc mừng một chút Mặc nhi trở về.
Lúc này đã thấy Trịnh Tư Hào khoát tay áo, đầu chuyển về phía quản gia hầu ở một bên nói:
- Hứa Trung, ông lập tức đi mời các bằng hữu và bạn làm ăn của ta, cục trưởng Trần, cục trưởng Lâm cục cảnh sát, đội trưởng Mã cũng mời đến hết, còn cả chưởng quầy tửu lâu tửu quán cũng mời hết cho ta! Nói với bọn họ là buổi tối hôm nay, người nhà họ Trịnh ta muốn mở đại yến mời khách, mừng con trưởng của ta trở về!
- Vâng! - Quản gia vội vàng đáp lời.
Trịnh Mặc bị trận thế này làm kinh ngạc đến nhảy dựng, cô hơi há mồm đã thấy Vân Nhu lặng lẽ xua tay với mình.
Buổi tối, biệt thự Trịnh gia đầy ắp tân khách. Ai cũng biết Trịnh gia vẫn là lão rồng đầu lớn của thành bắc, hiện tại Trịnh lão bản gióng trống khua chiêng mở yến hội vì con trưởng, có thể thấy được trình độ coi trọng đối với đứa con này. Không nói đến Trịnh Mặc là trưởng tử của Trịnh gia, người này còn là con trai duy nhất của Trịnh gia, chỉ