Nhoáng trong nháy mắt liền thấy một anh công tử mập mạp từ bên cạnh chạy xéo lại, Trịnh Mặc chỉ nhìn thấy bên sườn mặt hắn, cư nhiên rõ ràng nhìn thấy hắn đang chảy nước miếng. Chỉ thấy hắn quệt đôi môi trâu thật dày, xoay thân đối với người nào đó phía trước khục khặc trong cổ họng nghẹn ra một câu khen tặng tự cho là rất cao minh:
- Lâm muội muội, có câu một ngày không thấy như cách ba thu, lâu như vậy không thấy, em vẫn...vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy!
Vì bị mập mạp ngăn cản nên Trịnh Mặc không nhìn thấy người đối diện hắn, chỉ nghe thấy một giọng nữ ôn nhu không nhanh không chậm vang lên ở phía trước:
- Chu công tử, có khi gặp lại như không thấy, hôm nay vừa thấy, ngươi quả nhiên vẫn bộ mặt dễ ghét như vậy.
Trịnh Phi Yên nghe thấy màn đối thoại thì không nhịn được phụt cười thành tiếng một chút, không ngờ lại bị mập mạp kia nghe được lập tức xoay thân qua, Trịnh Phi Yên vốn cực lực nhịn cười, không kịp đề phòng thì đột nhiên thấy người này ngay trước mặt, vừa thấy liền hoàn toàn không hãm được, nàng buông tay đang che miệng mũi chỉ vào người phía trước, cười đến run rẩy cả người, miệng còn mơ hồ không rõ nói "Đầu heo..."
Trịnh Mặc liền đứng ở bên cạnh Trịnh Phi Yên, nghe câu được câu mất, trên mặt cũng có chút không hãm được, cô không khỏi thầm nhận thức quan điểm giống Trịnh Phi Yên trong lòng. Người trước mặt này, mặt trên dài rộng, mắt nho nhỏ híp thành đường khâu, mũi lớn, miệng còn lớn hơn, cằm giống người bình thường cũng có hai cái, đi vài bước lại nhảy trái nhảy phải, xác thực là rất giống mặt đầu heo.
'Đầu heo' không nghe thấy Trịnh Phi Yên nói gì, nhưng thấy nàng nhìn thấy mình liền cười đến sắp gập thắt lưng thì nhất thời hiểu được nàng đang giễu cợt bộ dạng của mình, tức khắc giận tím mặt, chỉ vào Trịnh Phi Yên chửi ầm lên:
- Ngươi là tiểu nha đầu lừa đảo nhà ai, dám chê cười Chu đại gia của ngươi! - Nói xong liền hùng hổ muốn xông tới.
Trịnh Phi Yên lúc đầu chê cười 'Đầu heo' thật sự là hành động vô tình, ai kêu bộ dạng hắn thật sự rất giống một con heo chứ, lúc này thấy hắn đột nhiên dữ tợn đầy mắt đánh tới hướng mình, thoạt nhìn thật hung thần ác sát, nhất thời sợ tới mức dựa vào trên người anh trai.
Trịnh Mặc giơ tay nhẹ nhàng kéo Trịnh Phi Yên ra phía sau, chắn ở phía trước nàng.
'Đầu heo' kia một thân toàn thịt, còn lớn theo chiều ngang, đến trước mặt Trịnh Mặc, đỉnh đầu còn không tới cằm Trịnh Mặc, bất lợi chiều cao khiến khí thế của hắn yếu đi một chút, chỉ vào mũi Trịnh Mặc nói:
- Ngươi...ngươi gốc gác thế nào mà cư nhiên dám chắn bản công tử!
Trịnh Mặc cong khóe miệng, không nói lời nào cứ đứng như vậy, cũng không nhìn hắn.
'Đầu heo' vì mình ngày thường béo tốt nên luôn chán ghét thù hận vóc dáng cao gầy, lại vì bộ dạng xấu xí nên càng không muốn gặp công tử tuấn tú bộ dạng đẹp mặt hơn rất nhiều so với mình. Mà tiểu bạch kiểm trước mắt này, xúc phạm đồng thời đến hai đại giới của hắn, hơn nữa Trịnh Mặc còn làm bộ khinh thường không quan tâm đến bộ dáng của hắn, lúc trước bị Trịnh Phi Yên cười nhạo, hiện tại lại bị Trịnh Mặc coi thường, thù mới thêm hận cũ cùng một chỗ đồng loạt bùng nổ!
'Đầu heo' hét lớn một tiếng, cũng không quản đây là yến hội ở nhà người khác, nóng tính lên giơ lên một nắm đấm hướng tới mặt Trịnh Mặc.
Trịnh Mặc lui lại một bước thoải mái né đi, 'Đầu heo' vốn uống nhiều rượu, đi đường đã không xong, đánh trượt tức thì lao thẳng tới phía trước, không ngờ lòng bàn chân trơn trượt, nắm đấm đánh ra ngay cả ống tay áo của Trịnh Mặc cũng chưa chạm tới liền ngã thẳng tắp trên mặt đất, thoạt nhìn cho Trịnh Mặc một lễ quỳ lạy thật to.
Trịnh Phi Yên nhìn mập mạp mặt xám mày tro trên đất, muốn đứng lên lại không đứng dậy nổi vẻ buồn cười xuẩn ngốc, tránh ở sau lưng Trịnh Mặc cười trộm, cười đến cơ hồ muốn tắc thở.
- Thiếu gia ngài không sao chứ? - Gia đinh tuần tra xung quanh nhìn thấy động tĩnh chỗ Trịnh Mặc thì chạy nhanh tới hộ vệ.
Trịnh Mặc cũng không nhịn được cười nhẹ một chút theo Trịnh Phi Yên phía sau, cô lắc đầu, lại chỉ chỉ mập mạp còn lăn lộn trên đất, tận lực duy trì giọng vững vàng:
- Ta không sao, bất quá vị Chu công tử này có thể có sao. Các ngươi vẫn nên mau chóng nâng hắn đi, tìm một thầy thuốc chẩn trị đi.
- Vâng - Gia đinh nghe cũng không hiểu ra làm sao, bất quá vẫn nghe theo lời Trịnh Mặc phân phó, ba chân bốn cẳng nâng mập mạp lên, tha hắn đi.
Thấy gia đinh nâng mập mạp đi rồi Trịnh Mặc mới giơ tay kéo muội muội đang cười đến dựa vào lưng mình đi ra, thấy tóc mái nàng đều đã rối loạn liền thuận tay giúp nàng chải chải, Trịnh Phi Yên vẫn là một người thích cười, còn vì trò khôi hài vừa rồi mà cười ngây ngô, Trịnh Mặc lắc đầu, nhẹ gõ trán nàng một chút:
- Nha đầu ngốc - Trong giọng nói mang theo tia sủng nịch.
- Trịnh ca ca, đã lâu không thấy - Một giọng nói ôn nhu tinh tế vang lên trước mặt.
Trịnh Mặc quay đầu liền thấy một nữ hài tử xinh đẹp linh lung, liễu yếu trước gió mỉm cười