Lúc Trịnh Mặc vọt ra bên ngoài thì đúng lúc thấy đầu của Tiểu Tứ đụng vào bụng nam nhân áo trắng kia, hắn bị đau kêu to, một phát nắm lấy cổ Tiểu Tứ như bắt một con gà con rồi nhấc lên, hung hăng ném xuống đất, sau đó một đám người giơ roi ngựa quật vào đứa nhỏ gầy yếu. Tiểu Tứ không ngừng lăn trên mặt đất, Vũ Phượng và Vũ Quyên thương xót kêu lên, dùng thân thể của chính mình che trở cho Tiểu Tứ, để mặc roi quất vào người các nàng, từng đợt la khóc giống lưỡi kiếm sắc rơi vào tai Trịnh Mặc, rung động thật sâu linh hồn của cô.
Trịnh Mặc không thể nhịn được nữa, cô vọt tới phía trước, mạnh tay cầm một cái roi ngựa đang hung hăng đánh tới Vũ Phượng, tay kia cũng giơ lên nhanh chóng nắm chặt những cái roi nàng với tới được, không cho những cái roi tàn độc này đánh đến người bọn nhỏ nữa.
Vũ Phượng dùng hai tay mình gắt gao bảo vệ các em, quay đầu đi nhưng lại không cảm nhận được đau đớn đáng phải có. Nàng có chút kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy người được nàng tình cờ cứu đang đứng bên người nàng, trên tay người đó nắm rất nhiều roi, mấy người giơ roi đánh đang dùng sức giật lấy roi nhưng thế nào cũng không giật được.
Vũ Quyên đột nhiên nhảy ra, một lát đã vọt tới thét lớn cãi nhau cùng nam nhân áo trắng, mấy đứa nhỏ sợ tới mức khóc lên, Trịnh Mặc vội vàng trấn an bọn nhỏ, không rảnh bận tâm những người ở đằng sau. Vũ Phượng ôm Tiểu Ngũ vào lòng rồi lại ôm chặt lấy Tiểu Tam và Tiểu Tứ, trên mặt chảy nước mắt, một lần lại một lần không ngừng trấn an bọn họ. Trịnh Mặc nghe thấy nàng nói năng đã có chút lộn xộn, cô ngồi xổm bên bọn họ, mắt gắt gao nhìn chằm chằm, không dám tránh ra nửa bước.
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên ném cây đuốc về hướng phòng củi, lập tức ánh lửa ngút trời, trâu dê trong phòng củi đều sợ hãi chạy ra, lửa nhanh chóng lan tới chỗ phòng ở giống chim lửa trong đêm tối, nhanh chóng thổi quét toàn bộ sơn trang.
Trịnh Mặc khiếp sợ há miệng, Vũ Phượng và Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cũng sợ ngây người, mọi người lúc thấy cháy phòng đều kinh hãi sững sờ tại chỗ.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết:
- Triển nhị gia, hạ thủ lưu tình!
Trịnh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy nam tử trung niên từng chiêu đãi cô - Tiêu