Trịnh Mặc chôn chân tại chỗ mở nửa miệng, khiếp sợ đến không thể nhúc nhích nổi. Cô không ngờ một gian phòng trong nháy mắt đã cháy lớn, tiếp theo còn lấy cả mạng người, hết thảy tới quá nhanh, rất không thật. Mắt cô đầy nỗi sợ hãi, tay theo bản năng sờ di động muốn báo nguy, lại sờ vào hư không.
Dưới ánh lửa, Vũ Phượng, Vũ Quyên, Tiểu Tam Tiểu Tứ mặt bi thống chứa đựng tuyệt vọng, đều tái nhợt như giấy.
Bỗng nhiên một người lao ra khỏi ngọn lửa, là cha bọn họ ôm Tiểu Ngũ lao ra.
Bên cạnh có người kêu lớn cứu người, rất nhiều người lập tức xông tới dùng quần áo dập tắt lửa trên người Tiêu Minh Viễn.
Vũ Phượng, Vũ Quyên, Tiểu Tam, Tiểu Tứ đều xông tới, quỳ rạp bên người cha bọn họ. Trịnh Mặc hít một hơi thật sâu mới hơi lảo đảo đi đến chỗ bọn họ. Đi tới nơi nàng mới nhìn thấy mặt Tiêu Minh Viễn toàn là màu đen , quần áo cơ bản đều bị đốt trụi, người đã thần chí không rõ. Vũ Phượng ôm tiểu cô nương bên cạnh, vừa khóc vừa bi ai gọi tên nàng. Người của Tiêu gia đều khóc ngã vào nhau, Vũ Phượng ôm Tiểu Ngũ, Vũ Quyên ôm Tiểu Tam Tiểu Tứ đều lần lượt ôm Tiêu Minh Viễn khóc kêu cha, cảnh tượng thê lương vô cùng.
Tiếp theo Trịnh Mặc nhìn thấy người Tiêu Minh Viễn đột nhiên run rẩy một trận, tiếp theo đầu gục về một bên, hai mắt nhắm lại, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt. Tiếp theo chợt nghe thấy Vũ Phượng bọn họ thê lương kêu to: "Cha......"
Một nam nhân mặc quần áo màu lam đi tới trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ Tiêu Minh Viễn, lắc lắc đầu, nói cha bọn họ đã chết rồi.
Trịnh Mặc giật mình đứng tại chỗ, những người khác cũng đứng lẳng lặng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có năm người Tiêu gia thê thảm gào thét, bọn họ không ngừng kêu cha, biểu tình trên mặt mờ mịt, đáng thương đến cực điểm.
Trịnh Mặc cảm thấy mũi chua