Nửa đêm canh ba, Vũ Quyên đang mơ màng ngủ, nàng chuyển người quay về phía Vũ Phượng bên cạnh, theo bản năng giơ tay sờ sờ gối đầu lại sờ thấy không rỗng, Vũ Quyên nhướn mày, nhanh chóng mở mắt ra. Nàng đứng lên khẩn trương hướng bốn phía xung quanh, thẳng đến khi nhìn thấy Vũ Phượng đứng ở bên cửa sổ mới nhẹ nhàng thở ra. Vũ Quyên thở dài, ngồi xuống:
- Chị lại làm sao vậy? Gần đây thường xuyên như vậy - Nàng xoa xoa đầu - Mỗi lần em tỉnh lại, phát hiện ra chị không có trên giường đều bị dọa chết khiếp, đi ngủ đi, không nên suy nghĩ bậy bạ!
Vũ Phượng quay đầu, thấp giọng nói:
- Em ngủ đi, chị không ngủ được - Nàng lại quay đầu đi - Chị ở đây nhìn ánh trăng.
Vũ Quyên mặt mày căng thẳng:
- Ánh trăng thì có gì đẹp? - Vũ Quyên xoay người xuống giường, cầm theo áo khoác của Vũ Phượng ở đầu giường đi qua, khoác vào người Vũ Phượng - Chị xem chị này, mặc ít như vậy, lại cả đêm không ngủ được, vạn nhất khiến mình sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Vũ Phượng nhìn về phía trước, muốn nói lại thôi:
- Em nói xem......nàng còn có thể tới không?
- Hắn? Hắn nào? - Vu Quyên nghĩ nghĩ - Chị đang nói Mặc đại ca sao?
Vũ Phượng không trả lời, lại nói tiếp:
- Đã nửa tháng nàng chưa tới lại Đãi Nguyệt Lâu, cũng không tới chỗ này, em nói xem...... có phải...... có phải nàng đã quên chị rồi hay không?
- Chị rất muốn hắn sao? - Vũ Quyên nói.
Vũ Phượng cúi đầu, đi phía trước vài bước, tựa lấy khung cửa sổ:
- Chị nhớ nàng, rất muốn nàng... - Biểu tình của nàng rối rắm, giọng nói rất nhẹ.
Vũ Quyên khó hiểu nói:
- Nếu chị nhớ hắn, vậy chị có thể đi tìm hắn.
- Nhưng mà... - Vũ Phượng quay đầu, do dự - Chị không biết nàng nghĩ thế nào, nàng... - Vũ Phượng đột nhiên không nói được nữa, lại ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, dùng hai tay bao bọc lấy mình - Kim Ngân Hoa hôm nay nói với chị, gần đây hình như nàng bề bộn nhiều việc, còn thường xuyên đi... - Vế sau Vũ Phượng nói không nên lời.
Vũ Quyên truy vấn:
- Đi đâu?
Vũ Phượng giằng co mười ngón tay một hồi, châm chước tìm từ, hơn nửa ngày mới nói:
- Đi...... thanh lâu bàn chuyện làm ăn.
- Cái gì? Thanh lâu, cũng chính là kỹ viện? - Vũ Quyên kinh ngạc trừng mắt - Bàn chuyện làm ăn cần đi loại địa phương này sao?
Vũ Phượng buông ngón tay, lại nắm chặt khung cửa sổ:
- Kim Ngân Hoa nói, người bình thường trong lòng không thoải mái mới có thể đi chỗ đó bàn chuyện làm ăn.
Vũ Quyên nắm lấy vai Vũ Phượng, thực nghiêm túc nói:
- Kim Ngân Hoa kia có nói gì chuyện hắn đi chỗ đó chỉ để nói chuyện làm ăn hay còn làm chút chuyện khác không?
- Làm chút chuyện khác? - Vũ Phượng chần chờ một chút, lập tức lĩnh hội ý tứ của Vũ Quyên, mặt nàng đỏ lên - Em đang nói cái gì vậy, nàng...nàng sao lại làm chút chuyện khác...... Nàng rõ ràng là......
Vũ Quyên mặt hung dữ:
- Có gì không thể, em nghe cha nói qua, chỉ cần là nam nhân thì đều không đáng tin cậy. Huống hồ Mặc đại ca không phải đoạn tụ, cũng không phải có bệnh gì không tiện nói ra, nếu hắn có thể thích chị thì đương nhiên cũng có khả năng sẽ thích nữ nhân khác!
Vũ Phượng thân mình run lên, sắc mặt tức khắc thay đổi, ban đầu Kim Ngân Hoa nói với nàng chuyện Trịnh Mặc đi thanh lâu, Vũ Phượng còn tưởng rằng nàng đi chỗ đó không tốt, lo lắng cho sự an toàn của nàng, còn chưa từng lo lắng đến chuyện Trịnh Mặc sẽ cùng những yên hoa nữ tử này dây dưa gì, bởi vì Trịnh Mặc tự mình nói nàng là một nữ tử. Nhưng mà Vũ Phượng đột nhiên được Vũ Quyên đánh thức , đúng vậy, Trịnh Mặc là nữ tử, nhưng nàng lại thích chính mình, nói cách khác, nàng cũng có thể sẽ thích nữ tử khác.
Vũ Phượng đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Đãi Nguyệt Lâu, Trịnh Mặc ôm một cô nương vào trong ngực, lúc ấy vẻ mặt cô nương kia nhìn Trịnh Mặc làm cho Vũ Phượng thực không thoải mái trong lòng, khi đó nàng cũng không thể lý giải vì sao không thoải mái, hiện tại nàng đột nhiên hiểu được, đó là vì ánh mắt cô nương kia nhìn Trịnh Mặc hàm chứa đầy tình ý, nàng ấy...... nàng ấy hình như thực thích Trịnh Mặc......
Còn Trịnh Mặc, nàng có thể cũng thích...... cô nương khác hay không?
Vũ Phượng lui lại một bước, sắc mặt nhanh chóng chuyển trắng.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Quyên đang ở trong nhà thu thập đồ thì chợt nghe thấy từng đợt gõ cửa ở bên ngoài. Nàng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy lập tức định đóng lại.
- Vũ Quyên cô nương, ngươi đừng đóng cửa, ngươi để chúng ta vào đi, có chuyện gì từ từ nói! - A Siêu nhanh chóng lấy tay giữ lấy cửa, mấy ngày nay Triển Vân Phi mang hắn tới đây, đã ăn vài canh giờ đóng cửa. Chỉ cần Vũ Quyên mở cửa thì bọn họ chắc chắn bị ngăn ở ngoài.
Vũ Quyên không đóng được cửa thì tức giận:
- Các ngươi rốt cuộc có thể để yên không hả! Hai ba ngày lại chạy đến nhà chúng ta, cho rằng chúng ta dễ khi dễ sao!
Triển Vân Phi đi tới:
- Vũ Quyên, Vũ Phượng ở nhà không? Ngươi để ta vào nói với nàng mấy câu, ta cam đoan chỉ vài câu thôi, được không?
- Không được! Ngươi nghe rõ cho ta, ngươi họ Triển, là người của Triển gia - Nàng chỉ chỉ chính mình - Là kẻ thù của chúng ta! Nhà chúng ta không chào đón các ngươi, các ngươi đừng tiếp tục đến đây nữa!
A Siêu thừa dịp Vũ Quyên nói chuyện xuất hiện lỗ hổng thì nhanh chân tiến vào, Vũ Quyên tức giận đến muốn chết:
- Các ngươi! Các ngươi là cường đạo sao! Xâm nhập vào nhà dân, ta muốn báo quan bắt các ngươi lại!
Triển Vân Phi nhanh chóng chen vào, ánh mắt hắn nhìn xung quanh:
- Vũ Phượng đâu?
Vũ Quyên chống thắt lưng, hừ một tiếng:
- Vũ Phượng ra ngoài, không ở nhà! Các ngươi có thể biến! Không tiễn!
Triển Vân Phi trên mặt cả kinh:
- Không ở nhà? Sớm như vậy nàng đã ra ngoài? Nàng...... đi đâu vậy?
--------------------------------------------
Vũ Phượng theo địa chỉ Vũ Quyên nói, chậm rãi đi tới Vân Thiên Lâu ở phố Hoài Hưng, ngẩng đầu nhìn lâu lớn cùng ba chữ "Vân Thiên Lâu" ánh vàng lấp lánh đẹp đẽ quý giá vô cùng trước mắt, bước chân đi về phía trước lại do dự.
Trong lòng Vũ Phượng chao đảo không ngừng, nàng đi qua đi lại ở đầu sư tử đầu cạnh cửa chính, do dự nửa ngày vẫn quyết định ở xa xa nhìn nàng một cái thì được rồi.
Cửa hàng mặt tiền của Vân Thiên Lâu thập phần khí phái, người ra ra vào vào không xuể, không giàu mà quý.
Vũ Phượng đứng ở cửa, nghĩ Trịnh Mặc giờ khả năng ở ngay bên trong, chỗ rất gần chính mình thì đột nhiên cảm thấy một trận an tâm, trên mặt cũng có ý cười thanh thản.
- Tiểu thư! Sao ngài đến đây? - Trần thúc được hạ nhân thông báo thì vội vàng đi ra, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Phi Yên đứng ở cửa Vân Thiên Lâu, nhanh chóng cúi đầu thở dài.
- Trần thúc, hiện tại là giờ cơm trưa! - Ngón tay Trịnh Phi Yên chỉ lên trời, cười khẽ nói - Thúc nói với đại ca ta chờ ở cửa, ngày hôm qua đại ca đã đồng ý đem ta tới Xuân Hương Các ăn cơm trưa!
- Được được! Ta đi báo với thiếu gia, tiểu thư chờ một chút - Trần thúc cúi đầu một cái, quay đầu đi vào bên trong.
Trịnh Phi Yên chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, trên mặt tràn đầy tươi cười, hưng trí đánh giá sự việc trên ngã tư đường, lập tức nhìn thấy một người đi ra từ bên trong.
Trịnh Phi Yên quay đầu lại, cười ngọt ngào