- Cút ngay! Mắt ngươi mù phải không, dám chắn lão tử! - Triển Vân Tường xô đẩy hạ nhân đúng dịp đi qua chắn hắn ở cửa Triển gia, nổi giận đùng đùng thóa mạ. Hắn đi một đường tới sảnh, vẻ mặt giận dữ. Chỉ cần nghĩ tới câu nói móc trào phúng của Tiêu Vũ Quyên vừa nãy thì hắn liền nổi giận muốn đánh người.
"Toàn bộ Đồng Thành ai chẳng biết chuyện xưa của Triển nhị gia ngươi chứ, ai chẳng biết ngươi cưới em gái của Kỷ Thiên Nghiêu, nhưng mà trong lòng người em gái này lại thích anh trai, cũng là đại thiếu gia Triển gia!"
- Vô liêm sỉ! Nói hươu nói vượn! - Triển Vân Tường vừa đi vừa mắng, đi đến đoạn rẽ hành lang lầu hai, đang muốn trở về phòng thì đột nhiên thấy Thiên Hồng và Triển Vân Phi đang ngồi đối diện nhau ở dưới đình lầu, cử chỉ vô cùng thân thiết, vừa nói vừa cười. Hai mắt Triển Vân Tường trợn trừng, quả thực muốn bốc ra lửa! Hắn giận dữ siết chặt khớp hàm, vung tay áo xoay người phóng xuống dưới lầu.
Triển Vân Tường càng đến gần càng cảm thấy ý cười 'đáng khinh' trên mặt Triển Vân Phi chói mắt, khá lắm tên ngụy quân tử, cư nhiên dám cười như vậy với lão bà hắn, làm người ta buồn nôn!
- Thiên Hồng, tựa như ngôi sao đẩy ra mây mù, con bướm phá kén mà ra, rất khá, thật sự rất khá! - Trong đình, Triển Vân Phi nói với Thiên Hồng đối diện, Thiên Hồng nghe xong thì trong lòng thật cao hứng, đang muốn nói cảm tạ anh thì một tiếng hô thô liệt đột ngột phá vỡ giờ phút yên tĩnh này.
- Sao cái gì, con bướm cái gì! Xinh đẹp với không xinh đẹp cái gì! Ta nghe được hết rồi! - Triển Vân Tường hai mắt bốc lửa chỉ vào Triển Vân Phi rít gào - Tên ngụy quân tử! Cư nhiên chạy tới nói với lão bà của ta những câu ghê tởm trắng trợn này, ngươi dám đến câu dẫn lão bà của ta! Ngươi quả thực ti bỉ hạ lưu vô sỉ!
Triển Vân Phi tức giận đến đứng lên:
- Không phải cái ngươi đang nghĩ, ta và Thiên Hồng đang nói đứa nhỏ!
Triển Vân Tường nghe xong càng tức:
- Con của ta cần ngươi tới bàn luận? Ngươi có tư cách gì đến nói! - Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt chợt biến đổi, tiến tới nắm cổ áo Triển Vân Phi, nghiến răng nghiến lợi nói - Các ngươi đến tột cùng làm cái gì? Làm cái gì sau lưng ta!
Triển Vân Phi một phát đẩy hắn ra:
- Ngươi phát điên cái gì, nói những lời khó hiểu! Cái dạng như ngươi, căn bản không xứng với Thiên Hồng!
Triển Vân Tường tức giận đến vặn vẹo mặt:
- Ta không xứng với Thiên Hồng, ngươi xứng phải không! Ngươi muốn nàng đã sớm có thể! Ngươi cố tình không, hiện tại nàng đã là lão bà của ta, ngươi lại đến trêu chọc nàng! Ngươi! Ngươi là tên sắc lang, ta muốn giết ngươi! - Triển Vân Tường nói xong tung một đấm.
Thiên Hồng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, ôm cổ tay Triển Vân Tường, vội vàng nói:
- Vân Tường, chàng hiểu lầm rồi, không phải như chàng nghĩ đâu! Chàng đừng như vậy, có gì cần nói chúng ta trở về phòng rồi nói!
Triển Vân Tường đã sớm giận đỏ mắt, hắn dùng lực đẩy Thiên Hồng ra:
- Nàng tránh ra cho ta!
Thiên Hồng chịu không nổi lực, vừa vặn ngã về hướng Triển Vân Phi, Triển Vân Phi nhanh chóng đỡ lấy nàng, Triển Vân Tường thấy được lại giận đến không thể khống chế, chỉ vào Triển Vân Phi:
- Ngươi! Ngươi cư nhiên còn dám ôm nàng! - Hắn nhìn Thiên Hồng bị Triển Vân Phi ôm trước người, ôm ôm ấp ấp, tức giận đến cả người run run - Các ngươi đôi gian phu dâm phụ!
Ánh mắt Triển Vân Tường đột nhiên hung ác, xông lên cầm tay Thiên Hồng:
- Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt liền biến ta thành đứa có vợ ngoại tình! Chẳng trách ta đã thành trò cười ở Đồng thành! Ngươi! Ngươi quả thực là nỗi nhục của ta! Ta muốn đánh chết ngươi! - Hắn hung hăng vung một cái tát vào mặt Thiên Hồng, Thiên Hồng thét chói tai đau đến cả người đều run rẩy.
Triển Vân Tường lại tung một quyền tới Thiên Hồng, Triển Vân Phi xông lên kéo cánh tay Triển Vân Tường, la lên với Thiên Hồng:
- Thiên Hồng! Hắn điên rồi! Ngươi chạy mau!
------------------------------------------
Trịnh phủ.
- Chào thiếu gia! - Nha hoàn và hạ nhân nhìn thấy Trịnh Mặc rảo bước tiến ra cửa, đều vội vàng cúi đầu hành lễ với cô.
Trịnh Mặc gật gật đầu, bước nhanh tới sảnh, một đường đi tới tiền sảnh, đi tới chỗ một nha hoàn thường theo bên người Trịnh Phi Yên:
- Ngươi đi báo với nhị tiểu thư là ta đã trở về, bảo nó nửa giờ sau ở cửa chờ ta.
Công đạo xong Trịnh Mặc cũng cất bước đi đến phòng của mình. Ngày hôm qua Trịnh Mặc đã hẹn mấy người Vũ Phượng đêm nay đi Xuân Hương Các ăn tối, vì thế Vũ Phượng còn báo riêng với Kim Ngân Hoa trước đó, không ngờ sáng nay Trịnh lão gia đột nhiên nói muốn dẫn cô