Một tiếng tỷ tỷ trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách giữa hai người, cũng khiến Vũ Phượng bối rối an lòng xuống, đây vẫn là lần đầu tiên Vũ Phượng gặp mặt người trong nhà của Trịnh Mặc.
Tiếp theo Vũ Phượng liền vội vàng nghênh Trịnh Phi Yên vào trong phòng, vội vàng đi châm trà đổ nước, nàng đổ trà cho Trịnh Phi Yên rồi đem đĩa hạt dưa đặt lên bàn Trịnh Mặc và Trịnh Phi Yên ngồi, có chút khẩn trương cười nói:
- Trong nhà không có gì tốt để mời khách, em đừng lấy làm phiền lòng.
Trịnh Mặc thấy bộ dạng Vũ Phượng rất là co quắp, bèn giữ chặt tay nàng, đưa nàng tới trước người, ôn nhu trấn an nàng:
- Vũ Phượng, ngươi không cần khách khí như vậy, Yên nhi là em gái ta, là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Vũ Phượng còn chưa kịp trả lời thì Trịnh Phi Yên liền thuận thế sáp lại nói:
- Đúng vậy Tiêu tỷ tỷ, chị nhìn xem ca ca đều đau lòng muốn chết, chị trăm ngàn lần đừng khách khí như vậy, về sau đều là 'người trong nhà' mà! - Ba chữ người trong nhà, Trịnh Phi Yên dụng tâm kín đáo nói đặc biệt chậm.
Nghe xong lời của Trịnh Phi Yên thì mặt Vũ Phượng đột nhiên đỏ, nàng nhìn nhanh qua Trịnh Mặc, liền ngượng ngùng không thôi cúi thấp đầu xuống. Trịnh Phi Yên thấy rõ, trên mặt nở rộ nụ cười, trong lòng dĩ nhiên có khẳng định. Trịnh Mặc lại tựa hồ không ý thức được Trịnh Phi Yên vừa giúp cô 'thử xuống nước', cô cười nói với Tiểu Tam và Tiểu Ngũ vây quanh bên cạnh đang có chút câu nệ:
- Buổi tối chúng ta đi ăn vịt nướng, thịt đông pha, tôm tẩm bách hợp, xôi ngọt thập cẩm...... được không?
- Được được được! Xôi ngọt thập cẩm, em thích nhất ăn xôi ngọt thập cẩm! - Tiểu Tam Tiểu Ngũ hưng phấn kêu lên.
Trẻ con chính là dễ dàng dời đi sự chú ý, nghe được ăn lập tức liền quăng người xa lạ qua một bên. Tiểu Tứ đang viết chữ cũng vui vẻ quay đầu kêu:
- Thật tốt quá, em đói bụng sắp chết, nhất định có thể ăn sạch toàn bộ một con vịt nướng!
Trịnh Mặc cười nói:
- Được được, vậy giờ chúng ta phải đi thôi.
Cô đang chuẩn bị đứng lên lại nghe Vũ Phượng nói:
- Mặc, Vũ Quyên còn chưa trở về.
Trịnh Mặc giờ mới chú ý tới, trong nhà thiếu bóng dáng của Vũ Quyên:
- Vũ Quyên đi đâu vậy?
- Buổi chiều nó đi ra chợ, đã qua ba giờ đồng hồ - Vũ Phượng có chút lo lắng nói.
Trịnh Mặc cầm tay nàng:
- Đừng lo lắng, như vậy đi, ta phái người ra ngoài tìm nàng...... - Lời còn chưa dứt thì chợt nghe tiếng gõ cửa truyền đến. Tiếng của Vũ Quyên vội vàng vang lên cách cửa.
- Vũ Phượng, mau mở cửa, là em!
Vũ Phượng nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, chỉ thấy Vũ Quyên thở phì phò bước nhanh tiến vào, thoạt nhìn có chút kinh hồn. Vũ Phượng ngạc nhiên hỏi:
- Em làm sao vậy?
Vũ Quyên muốn nói lại thôi, Trịnh Mặc lúc này cũng đi ra:
- Vũ Quyên, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Vũ Quyên nhìn thấy Trịnh Mặc ở chỗ này thì cảm xúc lập tức trấn định rất nhiều, nàng lắc đầu nói:
- Không có việc gì, Mặc đại ca!
Trịnh Mặc hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không tiếp tục hỏi. Buổi tối, Trịnh Mặc mang theo năm người nhà Tiêu gia và Trịnh Phi Yên đi tới tửu lâu nổi danh nhất Đồng thành, Xuân Hương Các. Trong gian phòng tiếng cười nói không ngừng, cuối cùng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ ăn đến cái bụng đều tròn xoe, không đứng dậy được.
Một bữa cơm ăn xong, Trịnh Phi Yên nói ngọt không sợ ngán sớm đã tiêu trừ khoảng cách ban đầu với Vũ Phượng, nàng một câu lại một câu thân thiết kêu "Tiêu tỷ tỷ". Đối với em gái hoạt bát đáng yêu này của Trịnh Mặc, Vũ Phượng cũng rất có hảo cảm, hơn nữa bộ dạng của nàng cùng Trịnh Mặc có chút giống nhau, nên đối với nàng lại càng yêu thích, trong khi ăn còn gắp giúp nàng vài món. Trịnh Phi Yên trong lòng không ngừng cho Vũ Phượng thêm điểm, xinh đẹp hào phóng, ôn nhu săn sóc, lại chiếu cố với một 'em gái chồng' như vậy, chị dâu tốt như vậy đi đâu mà tìm?
Vốn Trịnh Mặc nghĩ rằng y theo tính cách của Trịnh Phi Yên, hẳn sẽ quấn quyết lấy Vũ Quyên cùng dạng hoạt