Nam Cung Kiệt nhịn xuống tức giận, bắt giữ những biểu tình rất nhỏ trên mặt Phong Ngâm, lại phát hiện luôn thường trực nụ cười treo trên khóe miệng hắn, còn lại chẳng có gì nữa. Trong mắt là ánh nhìn nhìn thản nhiên đối với người lạ, tìm không thấy cảm tình đã từng ôn nhu như nước.
Nhưng với những ngờ vực vô căn cứ trước mắt, mỗi người không thể không tháo xuống mặt nạ yêu thương.
Cho tới bây giờ, Nam Cung Kiệt mới bắt đầu ý thức được: tình yêu của chính mình đối với Phong Ngâm kiên định đến như thế. Chỉ vì một động tác, một ánh mắt lại có thể dễ dàng đem đau khổ thành tín nhiệm hoàn toàn đánh tan. Toàn bộ tín nhiệm nhưng cuối cùng lại là ngụy trang thành lừa mình dối người.
Phong Ngâm quay đầu cười nói với Nhạn Thiên Nhai_: “Ngươi đi ra bên ngoài chờ ta”. Nói xong lại đem tay Nhạn Thiên Nhai nắm chặt thêm một chút, hết thảy đều được Nam Cung Kiệt nhìn thấy trong mắt.
Nhạn Thiên Nhai “ừ” một tiếng, đau lòng nhìn Phong Ngâm rồi yên lặng đi ra ngoài.
-“Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”_Nam Cung Kiệt đối với thị nữ trong phòng hét lớn.
Sở Tương Tích thở dài liếc mắt nhìn Nam Cung Kiệt đang mất hết lý trí một cái, đi đến trước mặt Phong Ngâm vỗ vỗ bờ vai hắn nói_: “Tiểu Phong, không cần ủy khuất chính mình”.
Nhìn động tác nắm tay của Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai từ lúc vào cửa, Sở Tương Tích liền biết có sự kỳ quái. Trong ánh nhìn của người ngoài, mỗi hành động của Phong Ngâm đều là không bình thường, nhưng Nam Cung Kiệt dường như hoàn toàn không cảm giác ra được, mê muội mà ngờ vực. Ngẫm lại với tính tình của Phong Ngâm cùng tình yêu hắn dành cho Nam Cung Kiệt, Sở Tương Tích sợ hãi Phong Ngâm không biết sẽ làm làm ra việc ngốc nghếch gì, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi.
Phong Ngâm đối với Sở Tương Tích cười an ủi, thần sắc không nhìn ra vui buồn.
Trong phòng chỉ còn hai người Nam Cung Kiệt và Phòng Ngâm lẳng lặng đứng yên, đều không có nói chuyện, không khí nặng nề nói không nên lời.
-“Thiếu chủ..”
-“Ta không cho phép người gọi ta là Thiếu chủ!”_Nam Cung Kiệt tức giận cắt ngang lời nói của Phong Ngâm, ngữ khí chợt ôn hòa lại_: “Gọi ta là Kiệt, ta muốn nghe ngươi gọi ta là Kiệt!”_Nói rồi đưa ta xoa mặt Phong Ngâm.
Phong Ngâm giơ sáo ngọc lên ngăn cản ta
-“Câm miệng!’_Nam Cung Kiệt dùng sức kéo Phong Ngâm cái ôm của chính mình, thanh âm mỏng manh mà run rẩy_: “Tại sao lại thay đổi….Tại sao?”
-“Ta chưa từng thay đổi!”_Phong Ngâm đẩy Nam Cung Kiệt ra, ánh mắt kiên định
Chưa bao giờ thay đổi!.
Nam Cung Kiệt cười chua xót_: “Ngươi gạt ta…”
-“Ngươi có biết vì sao ngươi không nhớ được chuyện ở hồ lạnh Huyền Băng không?”_Phong Ngâm cong khóe môi cười nhìn thần sắc Nam Cung Kiệt dần trở nên cứng lại_: “ Bởi vì không có từng tỉnh lại, ngươi căn bản không có trí nhớ về hồ lạnh Huyền Băng”.
Nam Cung Kiệt kéo lấy vạt áo Phong Ngâm, mắt khẽ nhíu lại_: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
-“Đứa nhỏ không phải là ngươi”_Phong Ngâm cố gắng làm cho thanh âm của mình không run