Đại não Nam Cung Kiệt trống rỗng, hai mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn Phong Ngâm đang nằm trong ngực.
Phong Ngâm chau mày lại, hai tay gắt gao ôm lấy bụng, đau đớn làm cho hắn mỗi lần hô hấp đều thở dốc cùng rên rĩ.
-“Không….không!”_Nam Cung Kiệt thì thào tự nói, môi không nhịn được mà run rẩy, máu từ khóe miệng hắn chảy xuống, tràn ra cả trên vạt áo Phong Ngâm.
Đã đến…..giờ tý rồi sao? Nhưng vì sao chính mình lại không có một chút cảm giác đau đớn? Thứ đồ vật này nọ trong ngực tựa hồ như đã chết, … ngay cả nhảy lên cũng không có….
Một cỗ mùi máu tanh chạy lên yết hầu, Nam Cung Kiệt lấy tay che miệng, máu ồ ạt theo kẽ tay chảy ra ngoài. Nam Cung Kiệt không hiểu tại sao máu lại chảy ra ngày càng nhiều như vậy, rõ ràng bản thân không có cảm giác đau, một chút cũng không có….
Màu máu đỏ tươi nhiễm đỏ cả vạt áo của Phong Ngâm, nhìn thật ghê người.
Nam Cung Kiệt gắt gao đem Phong Ngâm ôm vào trong ngực, tại lúc ý nghĩ máu đã chảy hết thì lại phung ra thêm một ngụm máu nữa.
-“Kiệt…”_Phong Ngâm run rẩy đưa tay xoa mặt Nam Cung Kiệt, hết thảy những gì trước mắt đều làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Tay Nam Cung Kiệt dính đầy máu, ánh mắt Nam Cung Kiệt cơ hồ tuyệt vọng, mặt Nam Cung Kiệt dị thường bình tĩnh…
Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng cầm lấy tay Phong Ngâm, ánh mắt bịt kín một tầng hơi sương, trí nhớ lại như thủy triều vội vàng kéo đến.
-“Ngươi gạt ta…”_Nam Cung Kiệt cúi đầu nhìn Phong Ngâm, khóe miệng hơi cong lên_: “Ngươi vì sao lại gạt ta?”. Lông mi dài ngưng lệ nhịn không được run rẩy khiến nước mắt liên tục chảy xuống khuôn mặt Nam Cung Kiệt_: “Ngươi vì sao lại lừa ta như thế…”
Nam Cung Kiệt hít sâu một hơi, dùng hết khí lực hô to ra ngoài cửa _: “Người tới nhanh!”
Nhạn Thiên Nhai cùng Sở Tương Tích đẩy cửa bước vào. Nhìn máu vây xung quanh hai người, Sở Tương Tích nhất thời đứng ngốc tại chỗ, Nhạn Thiên Nhai nổi điên chạy về phía bọn họ.
Nam Cung Kiệt cuối đầu, cùng Phong Ngâm hai mắt nhìn nhau_: “Ta rõ ràng, đã từng tỉnh lại mà….”
Phong Ngâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kiệt, hơi mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Nhạn Thiên Nhai đoạt lấy Phong Ngâm đang được Nam Cung Kiệt ôm trong lòng. Đang muốn ôm Phong Ngâm đi ra ngoài lại phát hiện hai tay bọn họ nắm chặt lại một chỗ, cho df là Nam Cung Kiệt hay Phong Ngâm, đều dùng sức nắm lấy như vậy.
Nam Cung Kiệt nhìn Phong Ngâm thật lâu, nói rõ ràng_: “Không cần vứt bỏ con của chúng ta…”_Rồi mới nhìn về phía Nhạn Thiên Nhai, ngữ khí kiên quyết_: “Vô luận như thế nào, nhất định cũng phải bảo trụ* đứa nhỏ, nhất định……”
*bảo trụ: bảo vệ + giữ lại
Nhạn Thiên Nhai còn chưa đáp ứng đã nóng vội ôm lấy Phong Ngâm.
Nhạn Thiên Nhai không để ý được nhiều như vậy, chỉ biết phải nhanh một chút đem Phong Ngâm ôm đi, liền dùng sức đem tay Nam Cung Kiệt mở ra.
Nam Cung Kiệt khụy trên mặt đất, tầm mắt nhìn theo hình bóng Phong Ngâm. Thẳng cho đến khi không nhìn thấy nữa, cuối cùng chống đỡ không nổi, thân mình hư thoát ngã xuống mặt đất, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Khi Nam Cung Kiệt tỉnh lại đã là hoàng hôn của ngày hôm sau.
Nam Cung Kiệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Huyền vẻ mặt nghiêm trọng ngồi ở mép giường, Nhan Ca bắt chéo tay đứng ở phía sau.
-“Kiệt! Ngươi tỉnh rồi!_Nam Cung Huyền mừng một trận như điên, cúi thân người vỗ mặt Nam Cung Kiệt.
Nhan Ca không nói gì, thần sắc thản nhiên.
Nam Cung Kiệt thanh âm mỏng manh kêu lên một tiếng_: “Phong..!”_Nói rồi nghiêng người, khó khăn dịch chuyển cơ thể.
Nam Cung Huyền thấy thế vội giữ y lại, nhẹ giọng nói_: “Thân mình ngươi vừa mới tốt, nghỉ ngơi một lát trước. Phong Ngâm ở bên kia….không cần vội….”
Nhan Ca đứng ở một bên cười