Chương 42. Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Dịu dàng.
Liên Tinh ngủ rất an ổn.
Không biết con bé mơ thấy gì, mỉm cười... nếu theo như cách nói của nó, thì hẳn là đang rất rạo rực.
So với khi con bé thanh tỉnh thì hoàn toàn khác biệt.
Đứa bé này khi tỉnh táo lại sầu lo chuyện gì chứ?
Sợ ta ư?
Sợ ta làm nó tổn thương ư?
Vậy vì sao cứ luôn chọc giận ta vậy?
Cùng là nước, nước ta rót hay nước Tử Hi rót có gì khác nhau ư?
Cùng là sách, sách ta đọc chẳng lẽ không dễ nghe hơn Tử Hi đọc hay sao?
Vì sao luôn là ta?
Và vì sao... ta lại luôn nguyện ý làm cho con bé những chuyện này?
Khi mà con bé cho rằng bản thân nó không thể khôi phục được nữa, cái biểu cảm trống rỗng ấy.
Khiến ta đau lòng.
Suýt chút nữa ta đã bật thốt lên chân tướng.
Có lẽ là do trái tim ta chưa đủ mềm mại, lại có thể bình tĩnh mặc cho con bé tuyệt vọng.
Ta thậm chí... còn vui vẻ với sự tuyệt vọng ấy.
Bởi vì nếu cảm xúc này là thật, vậy thì Tinh Nhi sẽ mãi mãi chỉ thuộc về mình ta.
Không phải Giang Phong, không phải Vạn Xuân Lưu, không phải vào bất kỳ một người đàn ông nào.
Không