Sau cơn đau tim thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
Đại kế theo đuổi Yêu Nguyệt vẫn tiếp tục.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, biểu hiện lúc đó của Yêu Nguyệt hình như khá là giống... ghen. Vốn sợ tự mình đa tình, song suy nghĩ một thời gian, nếu Yêu Nguyệt thực sự muốn dùng thủ đoạn để giữ ta lại thì chỉ cần vứt bừa ta vào đâu đó là được, cần gì phải đưa ta lên giường nàng làm gì? Hơn nữa sáng hôm ấy nàng cũng không cự tuyệt nụ hôn của ta.
Thế là khi ánh nắng mặt trời vừa chiếu vào, tinh thần ta lại tràn đầy phấn chấn, mặc đồ xong đi ra vườn lựa hoa.
Dọc đường lững thững đi dạo đến sau núi thì đột nhiên nhớ tới khu vườn mà ta đã từng đề cập với Yêu Nguyệt từ rất lâu trước kia, thế là ta quay sang hỏi một đệ tử giữ cổng, "Khu vườn ở trước giờ còn xây hay không?"
Đệ tử kia đáp vẫn đang xây, có điều không có nhân sĩ giang hồ mà chỉ thuê vài trăm công nhân, có lẽ tiến triển sẽ hơi chậm lại.
Ta bảo cô ấy dẫn đường ghé thăm nơi đó.
Mặc dù động Tú Ngọc là động trên núi, song nó lưng chừng giữa sườn dốc, bốn bề toàn đá, chính diện có lối hẹp để vào, là nơi ban đầu ta phải khuân mấy tấn gạo lên, còn cái vườn này là ý tưởng kỳ lạ của Yêu Nguyệt tại một phần núi thoải, công nhân cố gắng dựng nên một cái ban công ở trên ngọn núi, phía trên nổi bật mái cong như sừng, bây giờ còn chưa thấy rõ hình dạng mà đã cảm nhận được vẻ nguy nga lộng lẫy rồi. Hơn nữa Yêu Nguyệt còn muốn đào một cái hồ trên núi, lúc ta đi nghía thử thì hồ đã khai thông xong, có hình dáng hồ lô, mặt hồ có thuyền mười người chèo, trong hồ trồng sen, phân nửa đã nở rộ, cánh hoa trắng mịn rung rinh trong gió núi. Tên hồ cũng đã đặt, nó được khắc lên một tảng đá ven hồ - hồ Nguyệt Tinh.
Bên dưới còn khắc thêm: Ngôi sao bầu bạn cùng vầng trăng, mãi mãi không xa rời. Nơi chốn thế này mà bé gấu trẻ trâu cũng muốn giành giật sao... Ta bật cười, cảm thấy nàng vẫn rất đáng yêu.
Hôm nay được bữa tới đây chơi, ta thuận tay hái một bông sen, đặc biệt chọn một bông mới nở có nửa, nụ hoa ở trung gian còn thẹn thùng ẩn nấp trong khi cánh hoa bên trên đã hơi hé mở, ta hái cả cọng, nhanh chóng xuống núi, quay về tẩm điện, chọn một cái chậu ngọc (nhìn khá giống cái nghiên mực, thương thay ta là người hiện đại, đến giờ vẫn chưa thể phân biệt được cách gọi ba cái thể loại chậu bồn vạc chưng >_< ), đặt bông sen còn cả lá vào cùng ít nước rồi mang nó tới điện Hi Hòa.
Không thấy thị nữ nào ở quanh điện Hi Hòa, ta lẳng lặng bước vào, trông thấy Yêu Nguyệt hết sức mất hình tượng ngồi ôm chân ở trên chiếc ghế cung chủ to bự của nàng, vùi mặt vào đầu gối, ta vừa vào thì nàng đã nhận ra, vèo một cái ngồi ngay ngắn trở lại, tiếc thay giày vẫn chưa kịp xỏ, hai chân trần giẫm lên giày, giấu mũi giày dưới váy, vành mắt rõ ràng đang ửng đỏ song vẫn tỏ ra trang nghiêm hỏi ta, "Liên Tinh có việc gì à?"
Vờ vịt, ta thấy tỷ đúng là một kẻ vờ vịt.
Ta giơ cao hoa trên tay lên cho nàng thấy, cười bảo, "Hôm nay vẫn chưa đổi hoa trong phòng mà, ta vội tới đây đấy." Ta cố gắng không dùng đến hai chữ 'tỷ tỷ'.
Mặt Yêu Nguyệt không cảm xúc, nàng ép giọng xuống, "Để đó đi! Ta hơi mệt, ngươi đừng đến quấy rầy."
Không tệ lắm, học cách dùng nội lực để áp chế đỏ mặt, tiếc thay không thành công như mong đợi, nội lực xoay chuyển nhanh quá sẽ khiến da bị tổn thương mất.
Tâm trạng ta đột nhiên rất tốt, thoải mái đi đến ngồi xuống cái ngai vàng, đặt bông hoa sang một bên rồi cởi giày xong rụt chân vào.
Yêu Nguyệt giận dữ nói, "Ngươi làm gì?"
Ta đáp, "Đi giày mắc mệt, cởi thôi."
Yêu Nguyệt bực bội, "Kỳ quái!" Rồi bị ta kéo lại gần, ta ôm nàng, hai người cùng tựa vào lưng ghế, cảm giác như thể mình chính là vị hoàng đế cổ đại đang được ôm ái phi, hơn nữa vì ái phi này mà thánh thần, chiến tranh, ca kịch, chư hầu đều chỉ là phần nhỏ.
Hết sức thỏa mãn.
Ta ôm nàng, chỉ bông hoa sen, "Đây là hoa sen hôm nay mới hái xuống, tỷ nhìn xem, nó mới nở mà thôi, thật ra thì nụ hoa còn chưa mở, mềm mại non nớt, chọc người thương yêu."
Yêu Nguyệt giận đến phát run, nàng gạt tay ta ra, "Liên Tinh, ngươi đừng có được voi đòi tiên! Ngươi... ngươi không biết lớn nhỏ!"
"Yêu Nguyệt." Ta nhìn nàng chằm chằm, "Là tỷchấp nhận ta, là tỷ nói tỷ muốn bảo hộ ta cả đời, khi ta còn sống thì không phải chỉ có mình cung Di Hoa, tình dục, tình yêu, hư vinh, tất cả đều quan trọng đối với ta, nếu tỷ không thỏa mãn được những thứ này thì ta sẽ rất khó chịu, cuộc đời cũng sẽ không hoàn chỉnh."
Yêu Nguyệt nói, "Láo xược! Ai cho phép ngươi gọi tên ta?" Một tát của nàng bay tới, bị ta bắt được tay, thật ra đó chỉ là một chưởng mềm yếu vô lực, dĩ nhiên nàng cũng không ngờ ta lại dám to gan chống đỡ, cũng không ngờ ta còn bắt được tay nàng, ta cúi đầu hôn nàng, tránh cho nàng lại gắt gỏng, nàng đẩy ta ra, mặt đầy lửa giận, ta bảo nàng, "Tỷ nhìn xem, hôm nay ta lại tiến bộ hơn một chút so với hôm qua, không cần luyện tập cùng với ai hết, chỉ cần trong lòng mình muốn thì có thể học hỏi qua hình vẽ, lâu dần sẽ thuần thục."
Trong nháy mắt, mặt Yêu Nguyệt đỏ tới tận cổ, nàng run rẩy nói, "Ngươi ngươi ngươi, hình vẽ... ngươi..." Ta đoán rằng nàng muốn hỏi ta sao lại dám nhìn cái loại hình vẽ ấy, lại muốn hỏi sao ta lại đột nhiên lớn gan như vậy, có lẽ còn muốn hỏi sao tự dưng ta lại vô duyên vô cớ nói với nàng cái gì mà thuần thục, kết quả là muốn nói nhiều quá thành ra phản ứng không kịp, song ta vẫn kiên nhẫn trả lời: "Càng lớn thì có nhiều chuyện trở thành lẽ tự nhiên, nếu không sao tỷ có thể được sinh ra trên cõi đời này? Khổng Tử từng dạy thực sắc, tỷ làm gì mà phải kháng cự như thế? Nếu đây sớm muộn gì cũng thành chuyện phải làm thì đương nhiên sẽ phải nhanh chóng học hỏi, học nhiều một chút, thuần thục một chút, làm tốt, làm mau khiến mọi người ai cũng hài lòng, tránh lãng phí thời gian, đúng không? Dĩ nhiên, nếu đã nghiêm túc thích một ai đó, thì trong trái tim, trong ánh mắt sẽ không thấy người khác nữa, đương nhiên sẽ phải dốc lòng chung thủy, dù có là luyện tập cũng phải luyện tập với hình vẽ, hoặc là tìm người mình thích để luyện tập chứ không phải vớ bừa ai cũng được, phải không?"
Yêu Nguyệt đã vô cùng bối rối, mãi lâu nàng mới bảo, "Chúng ta là tỷ muội." Ánh mắt rất hoang mang.
Ta nghiêm túc đáp, "Tỷ nhìn xem, thời thượng cổ, những người ở trong cùng một bộ lạc cũng đâu có chú trọng đến tình huynh đệ tỷ muội đâu? Cho đến thời Chu mới ra luật không thể cưới cùng họ, phải không?" Ta cũng không biết có phải cái luật không cưới cùng họ ra đời vào thời Chu hay không, có điều ta biết rõ là trình độ lịch sử của Yêu Nguyệt không tốt ╮(╯﹏╰)╭
Ta bế Yêu Nguyệt lên, đi đến bên bàn sách, kiên nhẫn vẽ cho nàng xem, "Tỷ nhìn này, tất cả hành động của chúng ta đều do một thứ gọi là 'gen' quy định... <Phần giữa xin lược bỏ kiến thức sinh học (đều) dài mười ngàn chữ> ... Cho nên thật ra thì gen của cha cũng giống như gen của mẹ thôi, nhưng ở bên cha thì huynh