Chương 46. Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Say đắm.
Tinh nhi nói cho ta những thứ rất kỳ lạ.
Suy nghĩ của ta lại bay đi nơi khác.
Hình như từ sau khi Giang Phong chết, Tinh Nhi thay đổi.
Càng ngày càng trở nên giống với con bé của thời thơ ấu.
Khi đó lá gan nó rất to, luôn quấn quít lấy ta muốn thứ này thứ nọ. Cũng luôn có cách để ép ta cho con bé thứ nó muốn.
Muội muội đáng yêu và nghịch ngợm như thế, sẽ không ai thích đâu.
Nhớ hồi xưa khi nghe mọi người nói đến chuyện lập gia đình, trong lòng ta cũng sẽ thầm tưởng tượng ra phu quân của mình, thậm chí còn nghĩ tới Liên Tinh.
Ta nghĩ Liên Tinh yếu ớt như thế thì phải chọn một người tốt tính nhân hậu mới được.
Kết quả Liên Tinh lại trở thành một người tốt tính và bao dung ấy.
Tính cách tốt dành cho ta.
Ta - người tỷ tỷ đã thề sẽ che chở cho con bé, lại trở thành một kẻ tự do phóng khoáng hay làm bậy, vẫn luôn luôn nóng nảy.
Là bởi khoảng cách tuổi tác của chúng ta quá lớn ư? Lớn đến mức vượt lên cả tâm nguyện thuở ban đầu, lớn đến mức biến đổi cả tính cách thuở ban đầu.
Có lẽ, ta nên nhường nhịn con bé hơn.
Ta nghe thấy Tinh Nhi hỏi ta: "Tỷ tỷ nói xem có phải không?"
"Tinh Nhi nói đúng." Ta nhìn con bé.
Tinh Nhi rất hưng phấn, "Ta đã bảo rồi, tỷ tỷ xem xem, thiên hạ chỉ có tỷ mới hợp với ta, tỷ muội chúng ta trừ bản thân nhau ra thì có ai dám chia rẽ chúng ta chứ?"
Chia rẽ, chia rẽ cái gì?
Ta bắt đầu cẩn thận nghe con bé nói.
Tinh Nhi đang gạt ta.
Trên đời này, ta ghét nhất bị kẻ khác lừa dối.
Nhưng thấy Tinh Nhi cố gắng suy nghĩ xong giải thích như thế, ta lại không cảm thấy không vui.
Gần đây quả nhiên ta rất kỳ quặc.
Tinh Nhi bảo ai cũng có dục vọng, đúng, ai cũng có dục vọng, không chỉ mình con bé.
Con bé cho rằng ta không biết tâm tư của nó với ta sao? Ta giận, giận nó đối xử với ta như thế, lại còn dây dưa với Vạn Xuân Lưu.
Con bé cho rằng tránh nặng tìm nhẹ thì có thể thuyết phục ta tha thứ cho sự lẳng lơ của con