Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Chia sẻ.
Tắm.
Bên kia không hề vang lên tiếng nước chảy.
Không, có một giọt.
Âm thanh một giọt gì đó rơi vào trong làn nước.
Là lệ ư?
Ta nghĩ thế, rồi lại không nhịn nổi mà đến bên cửa lén nhìn.
Đám người Tịch Hà đã lùi đi xa xa. Bởi vì Liên Tinh đang ngẩn người với cánh tay trái của con bé.
Phải rồi, sao ta lại quên mất, con bé vẫn luôn như trước, không thích người khác nhìn thân thể của mình.
Tay chân trái của con bé bị tàn tật.
Là do ta.
Ai bảo con bé muốn giành giật với ta cơ chứ.
Đã là của ta, thì không ai được phép tước đoạt.
Ta không hối hận vì đã đẩy con bé ngã khỏi cây.
Nhưng vào giờ khắc này, ta lại có chút đau lòng.
Con bé cứ nhìn tay mình như thế.
Con bé chảy một giọt lệ.
Ta nhớ mấy hôm trước, con bé có ôm ta một cái.
"Đây là lần đầu tiên ta ôm tỷ đấy."
Con bé đã cẩn thận nói những lời ấy, rồi như sợ ta tức giận, nó lại nói sang