Vô Khuyết lớn khá mau, tinh thần của tiểu tử này tốt lắm, ăn ngon, ngủ say, ngày nào cũng như ngày nào.
Mỗi ngày ta đều đi thăm thằng bé, trông nhóc con mập dần đều thì lại muốn ôm vào lòng, đong đếm thử cân nặng của nó.
Trang phục thường ngày của cu cậu cũng do đích thân ta quản lý, Yêu Nguyệt thì chỉ thi thoảng có lòng ghé qua chọc chọc nó tí xíu. Sau đó nàng lại ca bài ca quen thuộc rằng sao nó vẫn còn bé như vậy.
Chuyện triệu kiến các môn phái, Yêu Nguyệt tự tay thu xếp, ta cũng không quan tâm, dù sao nàng mới là chủ nhân của cái cung Di Hoa này mà, huống chi phải có việc để làm thì nàng mới phân tán tư tưởng, không phải hàng đêm khó ngủ nữa.
Dù sao Yêu Nguyệt cũng chưa từng xử lý qua tế vụ nào như thế này, thành ra có nhiều chỗ nàng phải nhờ vả ta. Huống chi ta cũng thường xuyên nghĩ ra một vài biện pháp mới mẻ, tỷ như nhân viên tiếp đãi chạy hầu bàn, dùng một sợi dây để đo lường, tính toán để có đủ chỗ cho tất cả mọi người không sai một li (thật vất vả ta mới sai người làm ra một cái tương tự như cái thước ở hiện đại, có điều nhỏ hơn một chút). Dĩ nhiên người ở đây võ công cao cường, làm ba cái chuyện này cũng chẳng phải khó khăn gì.
Ta lại bảo người truyền tin tức này ra, như thế thì người trong giới võ lâm có khả năng nhưng thiếu đi thế lực sẽ nhân cơ hội này xuất đầu lộ diện, dĩ nhiên bọn ta cũng phải sàng lọc nữa.
Chuyện chuyển mẫu đơn vào trong vườn cũng khá thuận lợi, không chỉ mẫu đơn, mà còn rất nhiều loài hoa khác, có điều không thấy bông hồng nào khiến ta khá là nuối tiếc, có điều hoa hạnh phúc và hoa tú ngọc là hai loại hoa yêu thích mà quanh năm bốn mùa không thể thiếu của Yêu Nguyệt.
Ta đặc biệt phân phó chuẩn bị một vườn hoa nhỏ phía sau tẩm điện của chị gái, cũng bắt chước theo kiểu sắp xếp các loại hoa không có cùng kiểu dáng với mẫu đơn. Như vậy mỗi buổi sáng khi chị gái mở cửa sổ là có thể trông thấy một hoa viên được chế tác tinh xảo dựa theo sở thích của nàng, chỉ mong nhờ thế mà tâm trạng của nàng tốt hơn, lại một lần nữa tận hưởng lạc thú của cuộc đời.
Ngày nào ta cũng tĩnh tọa tu luyện, trong khoảng thời gian ấy sẽ nhập định hai lần, mỗi lần kéo dài khoảng một ngày, lần nào dậy cũng rất đói bụng. May thay ngoài ăn nhiều ra thì Liên Tinh cũng có thói quen tương tự mười phần như ta, thành ra người ngoài khi biết ta nhập định cũng sẽ không hoài nghi chuyện ăn uống của ta.
Chị gái cũng nhập định một lần, dùng tổng cộng một buổi sáng, ta có nghía qua, cảm thấy vô cùng hài lòng với tinh thần hiện tại của nàng.
Cách buổi triệu kiến với các môn phái một tháng, chị gái dẫn ta ra ngoài, bảo là muốn đi xem thử đường.
Ta lẳng lặng đi với nàng.
Mục tiêu của chúng ta là hang Kẻ Xấu.
Yêu Nguyệt mặt nam trang, đeo cái mặt nạ đồng lúc ban đầu, ta nhìn cái mặt nạ được khắc họa dữ dằn kia thì cảm thấy hết sức dung tục. Nàng đưa ta một cái mặt nạ gỗ, nét điêu khắc cũng hung ác, giờ trình độ làm nũng của ta đã rất thượng thừa rồi, ta bèn kéo tay nàng, bảo, "Tỷ tỷ ơi, nao về mình làm một cái mặt nạ đẹp một chút đi, tỷ dùng đồ vàng, em dùng hàng bạc, có được không?"
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta một cái, cũng không phản bác.
Ta rất vui vẻ, một đường đến hang Kẻ Xấu cũng ôm lấy tay nàng.
Nơi chúng ta để Tiểu Ngư Nhi ở lại là chỗ ở của Vạn Xuân Lưu - hang Kẻ Xấu, thế nên đường đi và những cửa tiệm lớn nhỏ trong đấy cũng khá là rõ ràng.
Ta thấy trong một chiếc ngân châm chạm trổ a tu la bán trong một tiệm cũng đèm đẹp, mặc dù đang buổi tối nhưng vật này lại bày ở bên ngoài, ta nghe thử tiếng hít thở của kẻ bán hàng, có lẽ hắn cũng tự hào với nội lực của mình lắm, cho rằng không ai có thể kinh động đến mình, đáng tiếc, hắn lại gặp phải cung chủ cung Di Hoa.
Ta gảy nhẹ mũi chân, phi thân tới, cầm ngân châm kia lên.
Suy nghĩ một chút, ta lấy ra một thỏi bạc, lấy ngân châm xong ném thỏi bạc xuống, chủ tiệm giật mình lao ra, thế nhưng chúng ta đã đi xa rồi.
Tức giận bay ra tầm hai, ba dặm, chị gái mới dừng lại, rầy la, "Càn quấy!"
Ta nhìn nàng cũng không giận thật nên cười hì hì cắm cây ngân trâm lên đầu mình, hỏi nàng, "Tỷ tỷ ơi, trông có đẹp không?"
Yêu Nguyệt có vẻ ghét bỏ nhìn một cái rồi đáp, "Món đồ xấu như vậy, cũng chỉ có mình ngươi thấy nó vừa mắt!"
Ta không để bụng, mang theo cây trâm rồi nghênh ngang quay về cung.
Nghỉ ngơi một ngày, ta bèn cho gọi một người đến chế tác. Đích thân ta chắp tay vẽ hoa văn cho chiếc mặt nạ. Dù trước kia có học qua khóa học phác họa hai năm, nhưng cầm bút lông vẫn khá là khó, ta đành phải gọi một họa sĩ đến, vừa nhìn, vừa tỉ mỉ miêu tả cho cô ta.
Thế là cũng tiêu tong cả một buổi trưa, ta lập tức chuyển sang vẽ cho chị gái. Bởi vì vàng là nguyên liệu rất đỗi khoa trương, thế nên không thể khiến nó trở nên tầm thường, ta đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng bảo bọn họ vẽ cảnh phượng hoàng dang cánh, xong lại điêu khắc thêm mười hai trang sức phù hiệu, hoa văn giống nhau, tương đối giống với cách thức của các vị hoàng đế trong trí nhớ.
Trưa có người của Yêu Nguyệt tới mang một cái hộp cho ta, ta mở ra nhìn, bên trong có đến mười hai cây ngân trâm đẹp đẽ, mỗi cái đều được làm một cách khéo léo và tuyệt diệu vô cùng.
Ta cao hứng muốn chết, chạy đến cung Hi Hòa, chờ Yêu Nguyệt nghị sự xong, ta ôm nàng một cái, chúng ta cùng dùng bữa, ta mới kéo nàng ngắm thử ta đeo từng cây trâm.
Mặc dù Yêu Nguyệt chỉ bảo, "Nhàm chán!" Song nàng vẫn kiên nhẫn ngồi với ta gần nửa canh giờ. Đến khi chiều đến, các vị quản sự xuất hiện, ta mới chạy ra ngoài - buổi chiều còn phải thiết kế mặt nạ cho mình, nếu bị chị gái rủ rê bàn bạc cùng thì không phải mất toi buổi chiều hay sao.
Hôm ấy ta cũng hoàn thành xong mặt nạ của mình, thúc giục thợ rèn đi làm cho nhanh. Xong hưng phấn mở lại cái hộp tỷ tỷ tặng ta, cẩn thận nghiên cứu từng cây trâm một. Ta cảm thấy Yêu Nguyệt đã tặng lễ vật cho ta, vậy thì ta cũng phải tặng lại cho nàng một cái gì đó, nhưng trong cung này toàn đồ của nàng, ta cũng chẳng có của riêng gì. Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta vào vườn hái một giỏ hoa, xuống nhà bếp làm một đĩa bánh ngọt, thêm cả hương vị thoang thoảng của cánh hoa, vừa đẹp, lại vừa thanh nhã.
Tối đó ta đích thân bưng đĩa bánh ngọt bước vào, Yêu Nguyệt thấy ta khoe là đồ ta nấu thì chỉ cười lạnh, "Người ta nắn bóp chưng đun, người chỉ vào trong bỏ thêm ít cánh hoa mà cũng tự nhận là mình làm ư?"
Trời, chả lẽ nàng bận rộn cả buổi chiều mà vẫn ghé qua nhà bếp rình xem ta à? Ta hơi chột dạ, ỷ vào tuổi tác kém nàng, ta mới bịp nàng vậy, cuối cùng nàng cũng không tiếp tục truy cứu, còn nể mặt ta ăn liền hai miếng.
Đêm đến Yêu Nguyệt luyện công ta tranh thủ leo lên giường nàng trước khi nàng nhập định, nàng không để ý, chắc là thầm chấp nhận rồi. Thế là ta cứ ngồi đó, quang minh chính đại ngắm nàng.
Ngũ quan của người này vô cùng thanh tú, tóm lại là tỷ lệ rất chi hoàn mỹ, kéo dài thêm một chút thì lại quá lệch, mà rút ngắn đi một đoạn thì lại quá khiếm khuyết, chỉ vừa vặn như thế kia mới tạo nên một tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà cũng vì tính cách của nàng, nên trong vẻ xinh đẹp lại có thêm vài phần khí khái hào hùng, giờ phút này khi nàng đang nhập định, nét ôn hòa trên gương