Chúc thọ xong cũng lập thu, ta đặc biệt lệnh cho người đi bắt mấy giỏ cua, bày biện chút thức ăn dưới tàng cây hoa quế, luộc mấy con cua lên, lấy hoa lộ thay rượu, mời Yêu Nguyệt tới thưởng thức.
Thật ra ta định lén lút kiếm chút rượu tới, nhưng xét về giao tình giữa ta và nàng thì cũng phải tính đến cả việc chịu phạt do phạm phải cung quy.
Yêu Nguyệt thế mà cũng nể mặt ta ghê, sau buổi tiệc sinh nhật, khát vọng của nàng dành cho vinh hoa thế tục lớn hơn rất nhiều, gần đây nàng cũng khá bận rộn, ta không để ý nàng làm gì, thoải mái theo đuổi hưởng lạc. Đời người này, còn gì thú hơn chỉ vui và chơi?
Đuổi hết người làm đi, ta kéo Yêu Nguyệt ngồi xuống, lấy một cái càng cua lên lột vỏ lọc thịt cho nàng, tay nhanh chân nhẹn cũng xong xuôi. Con cua mập lắm, mỗi con chừng khoảng bảy, tám lạng, gạch cua lưu chảy khiến người ta thèm thuồng. Ta ăn liên tục ba con, đến con thứ tư, Yêu Nguyệt lại vỗ vào tay ta một cái, "Thuộc tính của cua vốn lạnh, đừng có ham nhiều." Nàng nhìn ta rồi lại bảo, "Khi ngươi mới chỉ bảy tuổi, ăn có một con thôi mà bụng cũng đại loạn, nếu không nhờ ta luyện công chăm sóc ngươi thì sao ngươi chịu uống thuốc."
Bảy tuổi quả là một mốc thời gian nhạy cảm. Ta nhìn nàng u oán, buông con cua xuống, sau đó gọi thị nữ lấy khăn lau cho ta.
Chúng ta ngồi đối diện nhau, cùng uống một chén hoa lộ, đây là vị thuốc ta mới cho người làm, có bổ sung thêm vài thủ tục chưng cất, chiết xuất nên thanh đạm hơn loại bình thường một chút, Yêu Nguyệt có vẻ vô cùng hài lòng, uống một chén rồi lại một chén.
Ta nâng chén lên, đụng với nàng, Yêu Nguyệt nói, "Vô duyên vô cớ, tự dưng đụng chén làm gì?"
Ta cười bảo, "Gia đình đoàn viên cũng đáng để cạn chén mà."
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta, "Gia đình đoàn viên sao?" Sau đó nàng ngửa đầu một hơi uống sạch.
Ta thật sự điêu đứng trước cái kiểu sớm nắng chiều mưa, phong tình ưa trêu ghẹo của đối phương, thật hận không thể ôm nàng vào trong ngực, bế lên bế xuống một cái. Mà lòng nghĩ gì thì tay cũng làm theo, ta ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra.
Yêu Nguyệt cười lạnh, "Gần đây Tinh Nhi lại không nỡ rời xa ta nhỉ."
Dù sao da mặt ta cũng dày, làm như không thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt nàng, ta cười hì hì đáp, "Hồi nọ tỷ tỷ còn chủ động ôm ta một cái mà, sao vào Trung Thu lại nỡ khước từ ta là sao." Ta ỷ vào vẻ mặt ngây thơ của mình, thể hiện vẻ mặt mười phần nũng nịu, Yêu Nguyệt nghe xong không nói lời nào nữa, cuối cùng ta chỉ ôm nhẹ nàng một cái, vừa chạm đã buông ra ngay, gõ bát gõ đĩa bắt đầu hát, "Trăng sáng tự nơi nào, quất rượu hỏi trời xanh."
Yêu Nguyệt nói, "Ngươi học ở đâu ra bản dã ca này?"
Ta cười bảo, "Nghe thấy trong mơ đấy." Trong giấc mộng, gia viên vẫn như xưa, cả nhà đoàn tụ, ông bà nội, chú bác, cô dì, anh em họ, cha mẹ, tiếng cười nói không ngừng. Con em họ liên hồi cổ động ông anh trai đứng dậy hát bài 'Trăng sáng tự nơi nào', được toàn bộ mọi người nhiệt tình ủng hộ.
Đó lại là quá khứ mà ta không thể quay về.
Đợi ta hát xong, mắt tự dưng đã cay cay, Yêu Nguyệt nói, "Tinh Nhi không uống rượu mà cũng say."
Ta đáp, "Say hay không say thì sao chứ? Vui là được."
Yêu Nguyệt đưa tay rót cho ta một chén hoa lộ, sau đó cũng tự rót cho mình một chén, giơ lên cao, đụng nhẹ vào chén của ta, nói, "Năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian này, ta đã cứu Giang Phong về."
Ta nhìn nàng, ánh mắt nàng mịt mờ đưa về nơi hư không xa thẳm, hồi lâu mới nói tiếp, "Ta đường đường là cung chủ cung Di Hoa, lại bị một hoa nô thấp kém đoạt đàn ông, ngươi nói xem, có phải rất nực cười hay không?"
Ta rất muốn đáp, nhân duyên đã có trời định, dù nàng có là cha hoàng đế, thì cũng không thể cướp đoạt được trái tim kẻ khác.
Nhưng nhìn vẻ mặt tịch mịch của nàng, lời này lại xoay vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng biến thành, "Có biết bao nam nhân trên thiên hạ này, không có Giang Phong, chẳng lẽ không còn người khác hay sao?"
Yêu Nguyệt quay sang nhìn ta, nói, "Tinh Nhi đã quên vì sao mẹ mất rồi ư?"
Thấy mặt ta ngập tràn hoang mang, nàng giễu cợt, "Cũng đúng, khi ấy Tinh Nhi còn nhỏ mà, hẳn cũng còn chẳng nhớ khuôn mặt của mẫu thân chúng ta nữa nhỉ!"
Nàng nói liên hồi, "Phụ thân của chúng ta, bên ngoài được reo hò gọi là công tử Tích Hoa. Khi đó mẫu thân của chúng ta còn là con gái của minh chủ võ lâm, thiên tư sáng ngời, lần đầu ra giang hồ lại bị lừa gạt bởi những lời ngon tiếng ngọt của công tử Tích Hoa, hành động mù quáng, lừa cha dối mẹ, ai ngờ công tử Tích Hoa là người trong ma giáo, vì muốn đánh cắp bí tịch võ công gia tổ nên mới gạt lấy sự tín nhiệm của mẹ, sau này thành thân, ông ta vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, không những thế khi bí tịch vào trong tay, ông ta lại dứt khoát cắn ngược lại bà, cấu kết với kẻ xấu để tiêu diệt toàn bộ tổ gia. Mẫu thân được những người hầu trung thành bảo vệ nên mới chạy thoát, thành lập lại môn phái tại hang Tú Ngọc, dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng tạo nên cung Di Hoa, lúc này phụ thân vẫn chưa buông tha cho bà, nhiều lần dùng quỷ kế ám hại ba mẹ con chúng ta, mưu đồ ác độc nhất, lại chính là phái người bắt cóc hai đứa mình để uy hiếp mẫu thân, vì cứu chúng ta, năm ấy mẫu thân đã dùng mạng đổi mạng. Sư phụ của chúng ta, ban đầu chính là Mẫn cô cô, là người hầu vẫn luôn ở bên bảo vệ mẫu thân. Khi ấy Mẫn cô cô cũng bị phụ thân hạ một chưởng gây thương nặng, người vẫn cố chống chịu để nuôi dưỡng ta đến năm ta mười sáu tuổi, thay vị trí cung chủ, người mới qua đời, ngươi lại không nhớ sao? Ngay tự bấy giờ, ta đã cảm thấy, trên đời này, không hề có một người đàn ông tốt. Hại mẫu thân, hại Mẫn cô cô, cho đến khi gặp Giang Phong, vốn dĩ ta cho rằng hắn sẽ là trường hợp ngoại lệ, nào ngờ..."
Nàng thở dài, uống thêm một chén hoa lộ, lại bảo, "Trời tối rồi, đi ngủ sớm đi."
Ta kéo tay áo nàng, ngập ngừng gọi, "Tỷ tỷ."
Thật hiếm khi nàng dắt tay ta, ta bèn theo nàng vào điện Hi Hòa.
Cứ rửa mặt theo thói quen, sau đó ai ngủ thì kệ ai, có điều đêm nay, cả hai chúng ta cùng mất ngủ.
Từ sau ngày hôm ấy, dường như ta và Yêu Nguyệt bắt đầu có chút ăn ý, ta cũng không còn đề cập tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới đàn ông hay Giang Phong nữa, nàng cũng tận lực giữ hòa khí cùng ta.
Vô Khuyết đang lớn lên từng ngày.
Thằng bé là một đứa trẻ khiến người ta phải yêu quý.
Rất ít khi khóc mếu ầm ĩ, lúc học lại vô cùng dụng tâm.
Yêu cầu của Yêu Nguyệt lên thằng bé cũng nghiêm khắc, nếu là ta khi còn bé thì chưa chắc đã làm được, nhưng thằng bé lại cắn răng chịu đựng.
Quả thực cũng có lúc không thể chịu nổi, tỉ dụ như khi bị phạt nặng, thằng bé sẽ lén lút khóc một trận, còn ta sẽ lặng lẽ đi tìm nó, mang thức ăn ngon để trấn an.
Chẳng biết có một ngày Yêu Nguyệt lại lên cơn gì, đánh Vô Khuyết một trận, ta biết tin bèn hốt hoảng đi thăm thằng bé.
Đứa trẻ này năm nay mới năm tuổi, vẻ bề ngoài đã có chút tuấn tú, khi ta bước vào, thằng bé đã bất tỉnh nằm trên giường, thị nữ Hà Lộ ở bên bôi thuốc cho nó.
Ta tới, vạch chăn kiểm tra vết thương. Từ lưng xuống chân, đâu đâu cũng chỉ một màu tím bầm, sưng tấy, dài tầm ba, bốn đốt ngón tay, trên lưng còn có một dấu tay, nhìn cái biết luôn là do Yêu Nguyệt hạ xuống.
Ta nhận lấy cao, đích thân bôi thuốc, có vẻ như chạm phải chỗ đau, thằng bé nhẹ run rẩy, song vẫn chưa tỉnh.
Ta thở dài, bôi thuốc xong, ta hỏi Hà Lộ, "Không gọi y nô sao? Gọi cô ta mang bài thuốc vào đây cho ta xem."
Nàng cầm lấy mấy tờ giấy, tất cả đều là mạch án và toa thuốc, đời trước ta cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về thuốc thang, giờ nhìn cũng chỉ đủ để hiểu có ai đó đang ân cần săn sóc thằng bé, thế mới yên tâm xoay người đi ra.
Vừa rời khỏi cửa đã thấy Yêu Nguyệt đang quanh quẩn trong sân, thấy ta ra bèn lạnh lùng nói, "Ngươi thật đúng là thương yêu thằng nhóc!"
Ta tiến lại gần, giữ vai nàng đáp, "Tỷ tỷ chớ quên, nếu để thằng bé chết ngay bây giờ thì sau này phải làm sao? Huống chi nhỡ đâu có ngày nó bị thương đến nỗi phải trì hoãn tiến độ tập luyện võ công nhiều năm nữa."
Yêu Nguyệt lộ vẻ hơi xúc động, nàng lại hừ một tiếng, thể hiện sự khinh thường.
Ta cũng hiểu tính tình của nàng, vội vàng hỏi sang mấy chuyện trên giang hồ.
Ai ngờ không nói thì thôi, vừa nói chị gái lại tức giận: Mộ Dung thế gia dậy sóng trên giang hồ, gần đây bát muội nhà bọn họ xuất giá, tổ chức phô trương như đi họp chợ, thể hiện mình gia thế hiển hách nhất trời - mấy năm trước Mộ Dung thế gia phái người đến tìm tỷ tỷ, muốn kết nối quan hệ thông gia với nàng, không biết bọn họ nghe từ đâu ra cái vụ chị gái từng thích Giang Phong, lại mò được một gã bảy tám phần trông tương tự ông ta trong tộc, khiến chị gái giận quá chừng, đả thương biết mất bao nhiêu nhân tài rồi. Mặc dù sau chuyện đó cũng có bồi thường lại cho bọn họ, song Mộ Dung thế gia vẫn liệt chị gái vào hàng ngũ cự tuyệt quan hệ, người trong cung chúng ta khi mà gặp người trong Mộ Dung thế gia trên giang hồ thì cũng thường xuyên ngáng tay ngáng chân của bọn họ - đây đúng là chuyện tốt của gia đình nhỉ, nhắc tới thôi thì sao chị gái lại phải tự dưng lại nổi một trận lôi đình thế kia?
Thế là suốt hai ngày tiếp đó, ta không trông thấy bóng dáng Yêu Nguyệt đâu.
Buổi tối ngày thứ ba, nàng xuất hiện, mặc nam trang, đeo mặt nạ họa tiết rồng vàng.
Ta biết nàng chuẩn bị đến hang Kẻ Xấu bèn vội đổi trang phục, sau đó theo nàng ra ngoài.
Đường tối, chúng ta đợi thời cơ rồi lẻn vào hang Kẻ Xấu.
Tính toán thì tháng này Tiểu Ngư Nhi ở lại chỗ của Đỗ Sát, chúng ta đến bên cửa nhìn, Đỗ Sát không có nhà, trong nhà trống không, chỉ có mấy tiếng chó sủa từ nhà sát vách.
Chúng ta chui qua bệ cửa sổ, chỉ thấy một đứa bé đang nắm một con dao, vật lộn cùng một con chó.
"Cách này không tệ." Yêu Nguyệt bảo.
Ta đột nhiên rùng mình một cái, không phải nàng định dùng chiêu này đối phó với Vô Khuyết đấy chứ? Không được, ta phải mau chóng kéo nàng đi.
Ta tiến tới, nói, "Tỷ tỷ, ta hơi đói rồi, mình mau lên trấn mua chút thức ăn đi."
Yêu Nguyệt cười như không liếc nhìn ta.
Ta bèn chạy đến, lấy thân thể dán lấy nàng, nũng nịu. Mấy năm qua, nàng thế mà lại quen cái kiểu ấy của ta, ta cũng quen thói, nửa kéo nửa dựa đưa nàng đi.
Chúng ta hay lui tới tàng biên của hang Kẻ Xấu, ăn ở thì vẫn do Tử Kính lo toan, mà một khi cô ta đã bố trí thì sẽ là