Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày luôn bận rộn, cả sáng Trịnh Tây Tây đều có tiết, từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa.
Mãi mới đến tiết cuối, mọi người trong lớp giống một quả cà tím bị đóng băng.
Sau khi giảng viên tuyên bố tan học, “Cà tím đóng băng” cuối cùng cũng sống lại, gần như không chờ nổi bắt đầu lao ra ngoài.
Trịnh Tây Tây thu dọn cặp sách, cùng Tằng Ngữ đi ra ngoài.
Khi ra khỏi khu dạy học hai người mới phát hiện đám người vừa lao ra vẫn chưa đi mà tụ tập bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Tằng Ngữ cũng ưỡn đầu, Trịnh Tây Tây nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài đi về phía cô, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt màu hồng, nhìn có vẻ không hợp nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của Trịnh thiếu gia.
Trịnh Hoài và Cố Duẫn là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Cố Duẫn nói chuyện độc miệng, không cố kỵ điều gì, muốn nói cái gì là nói, rất khoa trương.
Ngược lại, Trịnh Hoài dịu dàng, nho nhã, không nóng nảy với ai nhưng luôn khiến người ta có cảm giác xa cách.
Trịnh Tây Tây cảm thấy cô cũng không ghét người anh trai này nhưng cũng không gần gũi với anh.
Nói đúng hơn, cô không thể gần gũi với người Trịnh gia.
Không phải cô trách bọn họ hay cô không muốn ở chung với họ, mà là, trong người chảy dòng máu Trịnh gia, cô cũng là loại người như vậy.
“Anh.“ Trịnh Tây Tây gọi.
“Ừm, anh mang cơm trưa cho em.”
Trịnh Tây Tây tạm biệt với bọn Tằng Ngữ, sau khi đăng ký ở tầng dưới ký túc xá, cô đưa Trịnh Hoài về ký túc xá.
Trịnh Tây Tây chỉ có một chiếc ghế, cô đưa chiếc ghế của mình cho Trịnh Hoài sau đó lấy ghế của Tằng Ngữ ngồi.
Trịnh Hoài đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.
Hộp giữ nhiệt có năm tầng, hai khay thịt, một khay rau, một khay canh và một khay cơm.
“Anh muốn ăn cơm với em à?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Anh ăn rồi.”
Trịnh Tây Tây học cả sáng cũng đã đói bụng, nghe vậy cô cũng không khách sáo nữa, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Ăn gần hết, Trịnh Tây Tây mới ngẩng đầu hỏi: “Sao anh đột nhiên đến đây?”
Trịnh Hoài hơi xấu hổ nắm chặt tay thành quyền che ở môi dưới: “Cố Duẫn đi công tác.”
Nếu nói tiếp thì thật sự rất xấu hổ, hôm qua không hiểu sao anh vô cớ bị Cố Duẫn mắng một trận, sau đó người anh trai ruột này được người ta nhờ đi thăm em gái ruột.
“Em và Cố Duẫn…” Trịnh Hoài thử hỏi.
“Anh ấy có một người bạn tên Chu Hoành đang học tiến sĩ ở Văn Đại.”
Trịnh Tây Tây không nói rõ, Trịnh Hoài dùng não tự suy luận.
Tối qua Cố Duẫn uống rất nhiều rượu, lúc đấy anh đến Văn Đại tìm Chu Hoành nhưng không tìm được, gặp Trịnh Tây Tây.
Lúc Trịnh Tây Tây ăn cơm xong, những người khác trong ký túc xá lục tục trở về.
Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ về rất sớm, lúc nãy các cô đã gặp Trịnh Hoài ở dưới khu dạy học, Trịnh Tây Tây lại giới thiệu với các cô lần nữa: “Đây là anh trai tớ, Trịnh Hoài.”
“Hai cậu ấy là bạn cùng phòng của em, Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri.”
Còn Quan Mính, sáng nay cậu ta đã bàn bạc với giảng viên về việc chuyển ký túc xá, đoán chừng hai ngày này nữa cậu ta sẽ chuyển đi.
Hai người rõ ràng đang bất hòa, cô ta muốn chuyển đi, Trịnh Tây Tây cũng không nói gì.
Trịnh Hoài mang cho các cô quà gặp mặt, ngoài phòng ký túc xá của Trịnh Tây Tây, dưới sự dẫn dắt của Tằng Ngữ anh đã tặng quà cho từng phòng ký túc xá trong lớp bọn họ.
Quà Trịnh Hoài tặng cho mọi người được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, quà của những người khác là mỹ phẩm dưỡng da, chỉ có phòng ký túc xá bên cạnh là ghim cài áo.
Ghim cái áo bằng vàng, hoa văn và kiểu dáng rất đẹp, ở bên ngoài có khắc một câu châm ngôn cuộc đời bằng những nét chữ nhỏ:《Tĩnh tọa thường tư kỉ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi⁽¹⁾》
⁽¹⁾ Tĩnh tọa thường tư kỉ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi” 靜坐常思己過,閒談莫論人非: Dịch: Khi tĩnh tọa thường nghĩ đến điều lỗi của mình/ Lúc nhàn đàm đừng bàn đến điều sai trái của người.
(Nghĩa là: Lúc ngồi một mình thì nên suy xét thử mình có sai trái gì không; lúc trò chuyện thì đừng nhắc đến lỗi của người vắng mặt.)
Ngoài ra còn có một phiên bản tiếng địa phương của câu này ở mặt sau:《Gặp chuyện thì hỏi, không có việc gì thì đừng nghĩ linh tinh》
Lúc Trịnh Tây Tây biết chuyện này, Trịnh Hoài rời đi rồi.
Mấy người trong phòng ký túc xá bên cạnh chính là những người tối qua lục lọi đồ của Trịnh Tây Tây.
Tằng Ngữ về phòng ký túc xá miêu tả sinh động như thật: “Tớ thật sự buồn cười muốn chết, chiếc ghim cài áo kia rất đẹp, lúc đấy Vương Huyên gài nó lên áo, sau đó bọn họ cầm xem mới phát hiện những chữ ở mặt sau.”
“Điều tuyệt nhất chính là chiếc ghim cài áo đó bằng vàng, bọn họ nói lấy danh anh trai cậu làm, chắc chắn là vàng thật, mặt mấy cậu ta chuyển sang màu xanh luôn, nhưng nghe nói sau khi về phòng không ai vứt đi cả, còn cất đi.”
“Sao cậu biết?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Vì có người cố tình nhìn thùng rác của bọn họ, không có.
Ha ha ha, chuyện này thật sự có thể làm tớ cười suốt một năm.”
“Bây giờ toàn bộ bọn con gái trong lớp đều biết chuyện mấy cậu ta lục đồ của cậu.
Không chỉ hôm qua, trước đây bọn họ còn nói xấu cậu.
Có hôm cậu mặc áo ba lỗ, Vương Huyên nói cậu õng à õng ẹo, tớ xin, Đại Thanh đã sớm diệt vong, thời đại này rồi vẫn không được mặc áo ba lỗ sao, chính Vương Huyên còn mặc quần cộc đi học đấy thôi.”
Tằng Ngữ không biết mệt vui vẻ chia sẻ những câu chuyện phiếm cô ấy nghe được từ phòng ký túc xá khác.
Ngoài bạn cùng phòng, Trịnh Tây Tây không giao tiếp nhiều với các bạn nữ trong lớp.
Nguyên nhân chủ yếu là do trước đây cô quá bận, bận đi làm thêm khắp nơi, tan học là đi mất, các hoạt động trong lớp cô cũng rất ít khi tham gia.
Cộng với khí chất sáng chói trên người nên trong lớp có rất nhiều bạn nữ không thích cô, phần lớn họ đều cho rằng cô cao ngạo khó gần.
Cô không ngạc nhiên khi có người nói xấu sau lưng mình.
Sau khi Tằng Ngữ nói xong những chuyện phiếm cô ấy nghe được, cô ấy lại chạy sang phòng 503, có lẽ đi nghe tin tức mới.
Chuyện thiếu đạo đức như vậy, không cần nghĩ Trịnh Tây Tây cũng biết là bút tích của Cố Duẫn, cô đục thủng mặt nạ của Cố Duẫn, hỏi:〘Ghim cài áo kia là anh làm sao?〙
Cố Duẫn mãi không trả lời.
3 giờ chiều có có tiết.
Trịnh Tây Tây chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh dậy cô ghé vào bàn bắt đầu làm bài tập còn lại của buổi sáng.
Làm xong bài tập môn thứ nhất, Trịnh Tây Tây vươn vai, điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Cố Duẫn:〘Ừm.〙
Vì gấp rút nên ghim cài áo được chọn sẵn, sau đó mới khắc chữ.
Trịnh Tây Tây:〘Bọn họ nói ghim cài áo bằng vàng, là thật sao?〙
Cố Duẫn:〘Không phải, không đáng giá mấy.
Anh cố ý chọn mấy cái đẹp để bọn họ giữ lại cảnh giác bản thân.〙
“Xì.” Trịnh Tây Tây không nhịn được cười ra tiếng.
Nghĩ chút, Trịnh Tây Tây trả lời:〘Cảm ơn anh.〙
Một lúc sau, cô gửi một biểu tượng cảm xúc, là một con mèo nhỏ giơ hai bàn chân màu hồng lên, dưới lòng bàn chân là hai chữ: Siêu ngoan.
Cố Duẫn nhìn chằm chằm hai chữ này rất lâu sau đó cong môi dưới.
Em gái thật đúng là một sinh vật kỳ diệu, một biểu tượng cảm xúc thôi cũng có thể khiến người ta thấy sung sướng.
Trịnh Tây Tây hoàn toàn không biết gì về hoạt động trong nội tâm Cố Duẫn, cô làm bài tập về nhà đến 2:40, đồng hồ báo thức của Tằng Ngữ vang lên.
Tằng Ngữ trở mình trên giường, chậm chạp bò dậy, sau khi rửa mặt sạch sẽ cô ấy nhìn thời khóa biểu dán trên cửa tủ: “Chết mất, cả ngày hôm nay toàn học tiết chuyên ngành.”
Trịnh Tây Tây cất sách giáo khoa vào cặp, nhìn vào lớp học, hai người cùng nhau đi đến khu dạy học.
Phạm Tri Tri đi thẳng từ thư viện đến, chiếm ghế ở hàng đầu tiên cho các cô.
Trịnh Tây Tây đi đến ngồi xuống, lấy sách bài tập từ cặp sách ra, đặt trên chồng sách bài tập trước mặt.
Bài tập về nhà khoa Vật lý đều để trước khi bắt đầu vào tiết, sau khi hết tiết trợ giảng sẽ đến thu sách bài tập, tiết sau sẽ trả lại.
Trong lớp có rất