Không thể trông cậy vào Phạm Tri Tri.
Trịnh Tây Tây mở điện thoại mình ra.
Lớp họ có một nhóm lớp, nhưng rất ít người nói chuyện, mọi người đều tự lập các nhóm nhỏ, trong nhóm chỉ có chủ nhiệm thỉnh thoảng gửi thông báo.
Mặc dù cô có thể vào nhóm cầu cứu, nói không chừng có thể tìm thấy một bạn học nhiệt tình trong lớp, nhưng nếu không ai trả lời thì thật xấu hổ.
Dù da mặt cô dày nhưng cô vẫn cần thể diện.
Hơn nữa, nếu như vậy thì cả lớp sẽ biết mấy cô đến quán bar uống rượu.
Con đường này không khả thi.
Một cách khác là nhấp vào nhóm lớp và tìm những người trong phòng ký túc xá 503 để thêm bạn bè sau đó kêu bọn họ đến giúp đưa bạn cùng phòng về.
Dù sao đây cũng là một lựa chọn, Trịnh Tây Tây nhấn vào danh thiếp WeChat của hai người họ, nhấn thêm bạn bè, nhưng WeChat không có động tĩnh gì.
Trịnh Tây Tây lại tìm tiếp, cuối cùng tìm thấy Chu Hoành.
Mặc dù bọn họ mới chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm nhưng tốt xấu gì cũng gọi là người quen.
Trịnh Tây Tây nhấn vào số của Chu Hoành, nhấn gọi.
Lần đầu tiên không ai trả lời, đến lần thứ hai cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo, anh Chu Hoành, em là Trịnh Tây Tây.”
“Ồ, Tây Tây, có việc sao? Xin lỗi, anh hơi bận, đang ở bệnh viện, vừa rồi không bắt máy được.”
“À, không có gì…” Trịnh Tây Tây lắc tay, nhận ra đối phương không nhìn thấy cô mới nói: “Không có gì, em chỉ hỏi thăm chút thôi.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Cô và Phạm Tri Tri tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cả hai đều nở nụ cười ngượng ngùng nhưng lễ phép.
“Như vậy đi.” Trịnh Tây Tây nói: “Để tớ đưa Tằng Ngữ về trước, cậu ở đây trông coi, tớ đưa cậu ấy về sẽ quay lại đón bọn họ.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
“Trịnh Tây Tây?” Trong lúc hết cách xoay xở, Trịnh Tây Tây nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô ngẩng đầu, Từ Hưng Châu và một nhóm người đang đứng cạnh quầy bar, tầm mắt nhìn sang bên này.
Thấy cô ngẩng đầu, Từ Hưng Châu bước mấy bước đi tới, sau khi thấy rõ tình huống trước mắt, cậu ta bật cười: “Đây là… Say rồi?”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
“Để tôi đưa các cậu về, các cậu là con gái, ba người say, tự về sẽ không an toàn.”
Lúc này từ chối thì hơi làm giá Trịnh Tây Tây nói: “Vậy phiền cậu.”
Từ Hưng Châu nói với mấy người đi cùng cậu ta, sau đó cùng Trịnh Tây Tây và Phạm Tri Tri đỡ mấy người lên.
Bọn họ có sáu người, đi về cũng phải cần hai chiếc xe, Trịnh Tây Tây gọi một chiếc trước, để Phạm Tri Tri đưa Tằng Ngữ về trước, cô và Từ Hưng Châu đưa hai người còn lại về.
Cũng may xe cộ chỗ này đông đúc, bắt taxi rất tiện, một lúc sau đã có một chiếc taxi khác chạy đến.
Sau khi lên xe, cuối cùng Trịnh Tây Tây cũng nhẹ nhàng thở ra.
Từ Hưng Châu hỏi: “Đây đều là bạn học của cậu?”
“Đúng vậy, lần này cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Một lúc sau, cậu ta nói tiếp: “Hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao, Tây Tây, cậu không cần khách sáo như vậy.”
Trịnh Tây Tây bị tiếng “Tây Tây” đột ngột của cậu ta dọa.
Thật ra cũng có rất nhiều người gọi cô là Tây Tây, tên cô là từ láy nên gọi vậy sẽ tiện hơn.
Nhưng cô và Từ Hưng Châu không thân đến vậy, gọi thế khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Từ Hưng Châu lại hỏi: “Tôi có thể gọi cậu là Tây Tây không, vừa nãy tôi nghe bạn cậu gọi cậu như vậy.”
“Đương nhiên… Có thể.”
“Cậu không ngại là được.”
“…”
Từ Hưng Châu giúp cô đỡ bọn họ đến tầng dưới của ký túc xá, sau khi nói chuyện với quản lý ký túc xá cuối cùng cũng đưa bọn họ đến tầng 5.
Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ về rồi.
Trịnh Tây Tây lại cảm ơn lần nữa, Từ Hưng Châu nói: “Thứ sáu là sinh nhật tôi, người nhà định tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, gửi thiệp mời đến nhà cậu rồi, hy vọng cậu sẽ đến.”
Nói xong cậu ta không đợi Trịnh Tây Tây trả lời đã cười vẫy tay tạm biệt với cô rồi đi xuống lầu.
Trước khi đi ngủ, Trịnh Tây Tây nhận được một tin nhắn từ Trịnh Hoài:〘Thứ sáu sinh nhật Từ Hưng Châu, có tiệc tối, nếu em rảnh anh sẽ kêu tài xế 5 giờ đến trường đón em.〙
Thứ sáu không có nhiều tiết, buổi sáng buổi chiều có hai tiết.
Sau khi Trịnh Tây Tây lên lớp xong cô về ký túc xá thay quần áo rồi đến cổng Bắc.
Tài xế đã đợi sẵn ở cổng Bắc, khi thấy Trịnh Tây Tây thì anh ta nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô.
“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây lên xe, tài xế đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái.
Trên ghế sau có mấy cái túi, có quần áo và giày, còn có một bộ trang sức, tài xế nói: “Mấy thứ này chuẩn bị cho tiểu thư, thiếu gia chờ cô ở cửa.”
“Ừm.”
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu.
Trịnh Tây Tây ngồi thẳng, mặt cô rất đẹp, lúc không cười có một cảm giác lạnh lùng và quyến rũ, giống phu nhân lúc trẻ.
Tài xế thở dài trong lòng, nếu lớn lên ở Trịnh gia thì bây giờ Trịnh Tây Tây sẽ là cô công chúa được mọi người nâng niu, nhưng vị trí của cô đã hoàn toàn bị Trịnh Nghi chiếm mất.
Bọn họ nhìn Trịnh Nghi lớn lên, từ một bánh bao nhỏ trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, giai đoạn nào cũng có người Trịnh gia tham dự, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm vun vén từ nhỏ đến lớn không thể biến mất.
Ngay cả ông, khi nhìn thấy Trịnh Nghi cũng không khỏi thân thiết hơn mấy phần.
Thậm chí lúc Trịnh Nghi còn nhỏ ông đã bế cô ấy, loại tình cảm này không liên quan đến máu mủ mà được bồi dưỡng theo thời gian, khó vứt bỏ.
Còn Trịnh Tây Tây không tham dự vào mười tám năm quan trọng nhất của Trịnh gia.
Cho dù cô trở về, cũng không biết làm thế nào để thân thiết hơn, huống chi có vẻ Trịnh Tây Tây cũng không nghĩ đến việc sẽ bồi dưỡng tình cảm để thân thiết với người nhà.
Tiệc sinh nhật của Từ Hưng Châu được tổ chức tại khách sạn Tinh Hoa.
Trịnh Tây Tây xách túi xuống xe, nhìn thấy Trịnh Hoài và Trịnh Nghi đang đợi bên ngoài.
Đài phun nước trong khách sạn không ngừng phun nước, hai người họ đứng dưới đài phun nước, không biết Trịnh Nghi nói gì, Trịnh Hoài cười nhẹ, sắc mặt thả lỏng, còn hơi bất lực, lúc ngẩng đầu lên thấy Trịnh Tây Tây.
Anh ấy sửng sốt rồi sau đó đi về phía cô.
“Em không đến trễ chứ?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Ánh mắt anh ấy nhìn mặt Trịnh Tây Tây, nhìn thấy khuôn mặt mang ý cười như mọi khi của cô: “Không có, anh bảo Trịnh Nghi đưa em vào trong thay quần áo.”
Trịnh Nghi đi tới dẫn Trịnh Tây Tây vào phòng nghỉ: “Bên trong có phòng thay quần áo, em chờ bên ngoài.”
“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây cầm túi đi vào.
Trịnh Tây Tây thay lễ phục và giày cao gót, đứng trước gương đeo chiếc vòng cổ trong hộp lên.
Cô gái trong gương có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi môi quyến rũ, phần bả vai trắng không tì vết phía sau lộ ra, giống một viên ngọc mịn màng nhất.
Trịnh Tây Tây cởi dây chun buộc tóc trên đầu ra, mái tóc trên đầu xõa xuống, che đi bờ vai trần phía sau nhưng lại tạo thêm một loại phong tình khác.
Trịnh Nghi đợi bên ngoài,