Mặt Trịnh Tây Tây bị anh bóp ép thành một biểu cảm siêu đáng yêu.
Cố Duẫn cười nói: “Em gái đáng yêu quá.”
Trịnh Tây Tây: “Phạm…Phạm …”
Cố Duẫn miễn cưỡng buông tay.
Mặt Trịnh Tây Tây là mặt trái xoan, hình dáng rất đẹp, lúc sờ rất mềm, thật sự rất giống miếng đậu hũ trắng nõn.
Trịnh Tây Tây ép Cố Duẫn ngồi vào góc, cô ngồi cạnh Cố Duẫn, sau đó Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri ngồi cùng nên ghế không còn chỗ.
Bây giờ Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri đứng lên hát, lập tức có một hàng ghế trống.
Vì thế có người ngồi xuống, đối diện với Trịnh Tây Tây hình như muốn nói chuyện với Cố Duẫn.
Nhưng thấy Trịnh Tây Tây ngồi ở đây, cậu ấy hơi lo lắng, nhìn lại đây mấy lần, không dám tùy tiện nói chuyện với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây tò mò hỏi Cố Duẫn: “Vừa nãy các anh nói gì thế?”
Sao dáng vẻ nhớ mãi không quên bạn trai cô vậy, không phải để ý thật chứ?
Với vẻ ngoài của anh trai cô, có vẻ… không phải không thể?
Trịnh Tây Tây lặng lẽ nắm chặt cánh tay Cố Duẫn, thậm chí không truy cứu chuyện anh vừa véo mặt cô.
“Nói cho bọn họ một chút về việc Cố Thị tuyển nhân sự, bọn họ có người muốn đến Cố Thị thực tập.” Cố Duẫn thuận miệng đáp.
“Vậy thôi sao?” Trịnh Tây Tây hoài nghi hỏi.
“Hả?” Cố Duẫn nhìn qua.
Trịnh Tây Tây bừng tỉnh, đột nhiên nhận ra anh trai mình là một ông chủ lớn, loại người nào cũng muốn tiếp cận tạo quan hệ với anh để nói chuyện.
Cơ hội bọn họ có thể trực tiếp thu thập thông tin từ Cố Duẫn thật sự không nhiều, khó trách ánh mắt tỏa sáng, hại cô vô cớ lo lắng một lúc.
Trịnh Tây Tây yên lòng, Cố Duẫn nhìn vẻ mặt xuất sắc của cô, buồn cười nói: “Nếu không em cho rằng bọn anh nói chuyện gì? Nói về đôi tất thối?”
“Vậy anh hỏi chưa?” Trịnh Tây Tây hỏi: “Tính tình thế nào, bạn cùng phòng thấy thế nào.”
“Nhưng mà mấy chuyện này cũng không thể chỉ nghe một phía.” Trịnh Tây Tây nói thêm: “Tham khảo thôi là được.”
“Em hiểu khá rõ đấy.” Cố Duẫn trêu chọc cô: “Lúc trước có phải em cũng điều tra anh như vậy không, có tra ra được gì không?”
“Em không có.” Trịnh Tây Tây lấy một quả quýt ở trên bàn trà, lột vỏ, tách một múi cho vào miệng mình: “Là Tằng Ngữ nhờ em kiểm tra cho cậu ấy, em không thể không làm gì cả.”
“Vậy nên em sai khiến anh?” Cố Duẫn giật lấy nửa quả quýt trong tay cô.
“Ừm.” Trịnh Tây Tây liếc anh một cái: “Em sợ em nói với người khác một câu là sẽ có người vu khống em ngoại tình.”
Cô nhìn Cố Duẫn hỏi: “Anh có cảm thấy người này quá đáng không, có phải rất vô lý đúng không?”
Cố Duẫn: “…”
“Nghe bạn cùng phòng cậu ta nói, bình thường cậu ta rất quan tâm mọi người, là chủ nhiệm trong phòng ký túc xá bọn họ, ngày thường sẽ chủ động quét rác.” Cố Duẫn thành thật nói: “Đương nhiên cũng không loại trừ bọn họ cố ý nói tốt cho cậu ta, nhưng chắc hẳn có quan hệ tốt với bạn cùng phòng.”
“Rất hợp với Tằng Ngữ.”
Tằng Ngữ không có tật xấu gì, ngoại trừ cắm cung trong phòng, không thích di chuyển, hơi lười biếng, liên tục lên cơn động kinh.
Đương nhiên hai người có ấn tượng tốt với nhau vẫn quan trọng hơn, cô cũng chỉ có thể giúp được thế thôi.
Nửa sau cuộc hẹn mọi người cùng nhau ca hát, nói chuyện, ăn uống, Cố Duẫn hoàn toàn bị các nam sinh khác vây quanh, Trịnh Tây Tây ngồi cạnh Phạm Tri Tri, còn lên hát.
Mọi người giải tán trước khi đến giờ cấm cổng.
Những người khác cùng nhau về ký túc xá, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn tạm biệt bọn họ ở một ngã tư, đến siêu thị mua ít sữa chua và trái cây về.
Trước khi đi ngủ, Cố Duẫn đứng ngoài gõ cửa phòng Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây vừa lau tóc vừa đi tới.
“Của em đây.” Cố Duẫn nói.
Trịnh Tây Tây nhận lấy, phát hiện đó là một bảng liệt kê, bên trên là chứng cứ những việc làm tốt, tính tình tốt, thích sạch sẽ của Cố Duẫn từ nhỏ đến lớn.
Trong đó bao gồm nhặt được của rơi; cho kiến ăn vụn bánh mì trong lớp; cho mèo con ven đường ăn xúc xích, giăm bông; giúp người té ngã gọi 120…
Đằng sau còn có một câu kết luận:❛Tính tình tốt, đẹp trai, tương lai đầy hứa hẹn, có thể lấy làm chồng.❜
Trịnh Tây Tây: “…”
“Thế nào?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, sau đó nhón chân sờ đầu Cố Duẫn, cười nói: “Siêu ngoan, ngày mai em sẽ thưởng cho anh trai một bông hoa hồng lớn.”
Cố Duẫn: “…”
•
Sau đó, kỳ nghỉ lễ dài hạn tháng 11 đến.
Lễ đính hôn của Đỗ Phong và An Văn Xu vào ngày 2/10, nghe nói sau khi tìm người tính ngày bọn họ đã chọn ngày thích hợp nhất.
Đỗ gia và An gia đều là hào môn, lễ đính hôn của Đỗ Phong và An Văn Xu có rất nhiều người tới, hầu hết đều là hào môn ở Văn Thành.
Trước một ngày Đỗ Phong cố ý gửi tin nhắn cho Cố Duẫn nói ngày mai anh ấy sẽ mặc một bộ tây trang màu trắng, kêu Cố Duẫn ngàn vạn lần đừng đụng màu với anh ấy.
Cố Duẫn đồng ý, hôm sau anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, sau đó đeo chiếc nút tay áo Trịnh Tây Tây tặng anh.
Anh đứng trước gương toàn thân chỉnh lại trang phục, bộ tây trang cắt may tôn lên chiều cao và đôi chân dài miên man lợi thế của anh, anh cài nút tay áo, chỉnh lại cổ áo.
Ngoại hình của anh vốn đã mang tính xâm lược lại còn đẹp trai, giơ tay nhấc chân cũng có một phong thái mà người khác không học được, tùy tiện chỉnh trang một chút đã đẹp trai đến không tưởng.
Trịnh Tây Tây nói: “Em cảm thấy anh Đỗ Phong nhắc trước là vô ích.”
Anh trai nhà cô thật sự đẹp trai đến mức thu hút mọi ánh nhìn.
Hai người có quan hệ thân thiết với Đỗ Phong nên đến khá sớm.
Đỗ Phong mặc một bộ tây trang màu trắng đứng ở cửa khách sạn đón khách, khi nhìn thấy Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây từ trên xe bước xuống, anh ấy vội vàng qua đón.
Đợi Cố Duẫn đi tới, nụ cười của Đỗ Phong lập tức cứng đờ: “Người anh em, hôm nay là tôi đính hôn.”
Cố Duẫn như nhìn anh ấy như nhìn một tên ngốc: “Bằng không?”
“Vậy cậu mặc đẹp như vậy làm gì?”
Lúc bọn họ tụ tập Cố Duẫn không mặc lễ phục, anh ấy đã lâu không thấy dáng vẻ đứng đắn của anh, giờ vừa thấy, Đỗ Phong cảm thấy mình đã tính sai, anh ấy nên bảo anh mặc bao tải chứ.
“Bình thường không phải tôi cũng mặc như vậy sao?” Cố Duẫn rất bất mãn với cái tên sắp làm chú rể còn vô cớ gây sự này: “Tôi đã tránh mặc màu trắng, có phải cậu muốn bắt bẻ tôi không?”
“Vậy cậu không thể mặc quê mùa hơn chút sao? Màu kaki, màu xanh…”
“Vậy cậu cảm thấy…” Cố Duẫn tức cười: “Lễ đính hôn hôm nay có người đến nhìn cậu hả? Hay đều nhìn tôi.”
Đỗ Phong: “…”
Đỗ Phong cũng biết mình vô lý, nhưng hồi cấp ba An Văn Xu theo đuổi Cố Duẫn, lúc ấy cả trường đều biết, anh ấy khó tránh khỏi sẽ lo lắng một chút.
Anh ấy dời tầm mắt khỏi Cố Duẫn đến Trịnh Tây Tây: “Hôm nay em gái cũng rất đẹp.”
“Cảm ơn anh.” Trịnh Tây Tây nói.
Trịnh Tây Tây đang mặc một chiếc váy của D gia với phần ngực màu trắng và làn váy đổi dần màu, bên trên có rất nhiều cánh hoa màu đỏ, càng xuống dưới càng có nhiều cánh hoa, cảm giác như một bông hoa phú quý trên thế gian.
Cô đã bấm lỗ tai, có thể đeo hoa tai nên hôm nay tóc cô được chải búi lỏng, cài phụ kiện trên tóc, để lộ đôi tai nhỏ trắng nõn, đeo một đôi hoa tai hồng ngọc.
Cô rất thích hợp với màu sắc này, càng làm nổi bật làn da trắng nõn xinh đẹp của cô, dung mạo xuất chúng, đứng cạnh Cố Duẫn đúng câu trai tài