Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây, sau đó bắt đầu cười, Trịnh Tây Tây cũng cười theo.
Vốn Chu Âm Lan hỏi chuyện, kết quả không biết chọc vào dây thần kinh nào của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây, hai người cười không dừng được.
Chu Âm Lan nhìn hai người phối hợp ăn ý, đột nhiên có cảm giác những người khác thua cũng không có gì sai cả.
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn rất ăn ý, thậm chí có một số khúc mắc chỉ có hai người mới hiểu.
Người khác sẽ không biết hai người đang nói về cái gì.
Trong lòng cô nhất thời hơi chua xót, ngay cả Cố Duẫn trời sinh tính cô độc cũng có thể gặp được Trịnh Tây Tây, còn cô ấy không biết nửa kia của mình đang ở góc xó xỉnh nào.
Mọi người trò chuyện một lúc, mặt Cố Duẫn rất dày, Chu Ân Lan vốn muốn đến cười nhạo anh, nhưng cuối cùng cô ấy cười không nổi, suýt chút nữa bị anh làm tự kỷ, trước khi yến tiệc bắt đầu, cô ấy quay về chỗ ngồi ban đầu, không bao giờ quay lại nữa.
Sau đó, lễ đính hôn bắt đầu.
Trên màn hình lớn phía trước bắt đầu chiếu ảnh của Đỗ Phong và An Văn Xu.
Hai người quen nhau từ khi còn đi học nhưng lúc đó không yêu nhau, sau đi làm mới gặp lại nhau, cuối cùng cũng về chung một nhà, nói ra cũng là một câu chuyện rất ngọt ngào.
Hôm nay Đỗ Phong rất phấn chấn, anh ấy cầm ly rượu đến bàn kính rượu.
Anh ấy nâng ly với Cố Duẫn đầu tiên: “Cố Duẫn, đến, một ly.”
Trước đó anh ấy cũng uống nhiều, tâm trạng lại càng kích động, cảm khái nói: “Hồi cấp ba tôi còn nói xấu cậu không ít, mặc dù lúc đó cậu không so đo, dù sao cũng là tôi không đúng, đây, tôi lại xin lỗi cậu lần nữa.”
Sau khi uống cạn ly rượu trên tay, Cố Duẫn cũng nâng ly rượu uống với anh ấy.
Những người cùng bàn khác nghe được câu này, có người hỏi: “Tôi nhớ lúc học cấp ba, có một thời gian có rất nhiều lời đồn về Cố Duẫn, nói cậu ấy không thích phụ nữ, con gái đến gần sẽ nổi mẩn đỏ… Lúc đó tôi thấy buồn cười, không phải là Đỗ Phong cậu tung tin chứ.”
“Ừm, là tôi.” Đỗ Phong nói.
“Sao Cố Duẫn không đánh cậu?” Người nọ buột miệng thốt ra.
Cố Duẫn nhìn sang, anh ấy lặng lẽ giơ tay lên: “Tôi tuyệt đối không có ý nói cậu thích đánh nhau.”
Cố Duẫn không để ý lắm, nói: “Tôi mời cậu ta ăn cơm.”
Đỗ Phong gật đầu: “Lúc đó tôi sợ chết khiếp.”
Những người khác phá lên cười.
Lúc đó Đỗ Phong không quen biết Cố Duẫn, nhưng anh ấy rất chú ý đến anh.
Khi ấy An Văn Xu đang đánh trống khua chiêng theo đuổi Cố Duẫn, cô ấy là hoa khôi lớp 8, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, khi nghe tin cô ấy sẽ tỏ tình với Cố Duẫn ở sân thể dục, rất nhiều người đến xem.
Có lẽ Cố Duẫn cũng biết tin, sau bữa trưa anh không về lớp theo tuyến đường ban đầu mà đi đường vòng, An Văn Xu tỏ tình tự nhiên không thành công.
Sau lại có một lần Đỗ Phong nhìn thấy một nữ sinh đang cãi nhau với An Văn Xu trên hành lang, đối phương chế giễu An Văn Xu cho không Cố Duẫn, dù có cho không người ta cũng không cần, thấy cô ấy còn muốn đi đường vòng.
An Văn Xu tức giận đến mặt tái xanh, đợi khi đối phương rời đi, hai mắt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Lúc đó Đỗ Phong rất tức giận, không chỉ tức giận vì sao An Văn Xu lại thích một người như Cố Duẫn mà còn tức giận Cố Duẫn không biết tốt xấu.
Vì vậy, ngày hôm sau, anh ấy đã bỏ tiền tìm người tung tin đồn về Cố Duẫn, nói anh ghét phụ nữ là do rối loạn sin.h lý, con gái đến gần sẽ nổi mẩn đỏ, nói là anh không yêu ai cũng vì có lòng nhưng không có sức.
Anh ấy bịa đặt lung tung, nói xấu Cố Duẫn không ai bằng, chủ yếu vì hy vọng An Văn Xu có thể có bậc thang đi xuống, lần sau có người nói xấu cô ấy, cô ấy có lý do để cãi lại.
Vốn tưởng mình bảo vệ hoa nhưng đắc ý không được mấy ngày Cố Duẫn đã tìm tới cửa.
Anh ấy từng nghe nói về Cố Duẫn, anh là một siêu cao thủ rất kiêu ngạo, có lần có người chướng mắt anh, tìm bảy tám tên thanh niên hư hỏng đến cản trở Cố Duẫn, cuối cùng chỉ có Cố Duẫn đứng vững, tất cả những người khác đều nằm xuống đất, nghe nói hôm sau chủ mưu nhìn thấy Cố Duẫn, cậu ta sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ.
Tình hình của Đỗ Phong lúc đó cũng không khá hơn là bao, cảm thấy cái mạng này xong rồi.
Nhưng khi nghĩ đến anh ấy báo thù cho An Văn Xu thì lại cảm thấy hơi thống khoái.
Lúc đó Cố Duẫn hơi đói bụng, vì thế anh dẫn anh ấy đi ăn cơm trước, sau đó cùng anh ấy thảo luận về chuyện tung tin đồn, nói thế nào mới có thể khiến tin đồn càng đáng tin, sau đó thả Đỗ Phong đang lọt vào sương mù về.
Hai người thật sự quen biết là lúc cùng nhau chơi bóng.
Cố Duẫn thích chơi bóng rổ, lúc đó đội bọn họ thiếu người, Trịnh Hoài thuận miệng nói một câu Đỗ Phong chơi bóng rổ khá giỏi nên Cố Duẫn gọi Đỗ Phong đến chơi bóng.
Ban đầu Đỗ Phong còn tưởng bọn họ muốn mượn danh nghĩa chơi bóng rổ để dạy dỗ anh ấy, nhưng sau đó lại phát hiện mọi người thật sự chỉ chơi bóng rổ.
Đỗ Phong cao, giỏi chơi bóng rổ nên sau giờ học bọn Cố Duẫn thường xuyên rủ anh ấy đi chơi bóng.
Sân bóng là nơi dễ dàng bồi đắp tình bạn nhất, cùng nhau đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng, ngoài sân thì nói đủ thứ từ chuyện chơi bóng, tâm sự, lại đi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng còn trèo tường trốn học, dần dần họ trở thành bạn bè.
Sau đó biết anh ấy thích An Văn Xu, mọi người còn cùng nhau nghĩ ra rất nhiều ý tưởng không đáng tin cậy.
Bây giờ anh ấy và An Văn Xu đã về chung một nhà, nhớ về quá khứ, anh ấy chỉ cảm thấy cảm khái vạn phần.
Đỗ Phong uống ít rượu ở đây nhớ về quá khứ, Trịnh Tây Tây ghé vào tai Cố Duẫn, hơi hâm mộ nói: “Hồi anh học cấp ba nghe có vẻ rất thú vị.”
“Cũng tạm thôi.” Cố Duẫn nói: “Em gái không ở đó, nếu em lớn hơn mấy tuổi, học cùng trường với anh…”
Cố Duẫn tưởng tượng cảnh tượng đó: “Đến lúc đó anh là trùm trường, em là học bá, anh thường xuyên đến quấy rầy em, em phiền muốn chết, để không ảnh hưởng đến học tập em chỉ có thể lôi anh đi tự học cùng em…”
Cố Duẫn cười nói: ”Sau đó dưới sự dìu dắt của em gái, anh trai từ một tên học dốt thành học bá, còn thi đậu cùng trường đại học với em, như vậy mới vui.”
“Anh, sao anh không đi viết tiểu thuyết.” Trịnh Tây Tây nghi hoặc nói: “Anh, có phải anh đọc tiểu thuyết ngôn tình không?”
Cố Duẫn lắc đầu: “Anh chưa đọc nhưng lúc trước Đoạn Tiểu Tiểu thường xuyên đọc bên tai anh.
Con bé thích đọc tiểu thuyết, còn nói tương lai muốn làm đạo diễn, vì tiết kiệm tiền, muốn mời anh đóng nam chính mà không được trả lương.”
Tiểu Tiểu quả thật từng nói học đại học cô ấy muốn học trường nghệ thuật, sau này làm đạo diễn.
Trịnh Tây Tây cười hỏi: “Vậy anh muốn diễn thế nào?”
“Nếu muốn tiết kiệm tiền, tốt nhất nữ chính cũng không được trả lương, để em gái đóng là tốt nhất.” Cố Duẫn nói: “Đến lúc đó anh kêu con bé lên một bộ kịch bản cho hai chúng ta, thêm nhiều cảnh hôn hơn…”
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm đặt bên miệng ho khan một chút, dè dặt nói: