Hai Mươi Lăm
Ông Mười khòm rất thương thằng Mừng, hẳn thế.
Ngay cả khi đã chết đi, ông vẫn tiếp tục phù hộ nó.
Cho nên bên cạnh nỗi buồn, ông đem lại cho nó niềm vui.
Trưa ngày thứ ba kể từ hôm sụt sùi trên chiếc chõng tre, Mừng hí hứng chạy qua nhà Khoa.
Mặt mày sáng trưng, Mừng khoe với Khoa hồi sáng khi qua phụ bà Mừng quét sân, nhỏ Đào nhắc lại với Mừng những lời ông ngoại nó tỉ tê với nó và khẳng định Em sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ dang dở cùa ngoại em.
Lúc đó, Mừng lại Tức là Đào tiếp tục qua nhà thằng Bông chăm sóc hai con heo? Nhỏ Đào gật đầu Ờ, Và sau đó em lấy tiền bán heo giúp anh đi học tiếp.
Khoa hồi hộp:
- Rồi mày nói sao?
- Tao kêu lên Í, không được đâu!.
Khoa chớp mắt:
- Sao không được?
- Nhỏ Đào cũng hỏi y như mày.
Nó tròn mắt nhìn tao Sao không được!.
Tao nói: Còn ba mẹ Đào, và cả ba mẹ thằng Bông nữa chi! Ai mà chịu!.
Nhỏ Đào báo Anh đừng lo! Lúc mới đem cặp heo về, ngoại em đã tuyên bố trước cả nhà rồi, rằng tiền bán heo sau này ngoại cho em để dành.
Tao hỏi Nhà thằng Bông không ai nói gì sao!.
nhỏ Đào bảo Cậu mợ em chỉ cười.
Nhà cậu mợ em khá giả hơn nhà em nhiều mà anh.
Nó nói thêm Chỉ có anh Bông là lười, nghe vậy anh phó mặc cho em chăm mấy con heo.
Theo lời thằng Mừng, lúc đó nhỏ Đào nhìn nó cười cười:
- Nhưng em đâu có cần anh Bông! Có anh chăm sóc hai con heo với em là được rồi.
Nhỏ Đào nói câu đó chắc chẳng có ẩn ý sâu xa gì.
Nhưng Mừng sướng ran cả người.
Nó vung tay, hào phóng:
- Tôi sẽ tiếp tục qua phụ với Đào.
Nhưng mai mốt báo được heo, Đào không cần đưa tiền cho tôi.
Đào cứ giữ lấy đi.
Nhỏ Đào khẽ lúc lắc hai bím tóc:
- Đây là ý của ngoại em mà anh.
Thấy nhỏ Đào đem ông ngoại ra làm bằng chứng, Mừng hết ham phản đối.
Mừng nhớ ông Mười khòm từng bảo nó Cháu còn trẻ, lại là đứa bé ngoan, cháu cần phải có tương lai tươi sáng, ông thương Mừng, ông muốn Mừng đi học.
Vì vậy ông gắng nuôi heo để giúp Mừng có tương lai tươi sáng và ông qua đời cũng chính vì điều đó.
Mừng không thế phụ lòng ông được.
Nó nhìn nhỏ Đào, gật đầu:
- Ờ, tới lúc đó rồi tính!
Bỗng dưng Mừng hỏi, thực ra nó không hỏi (vì ró không đủ gan dạ để hỏi), chỉ là câu hỏi tự động trượt khỏi môi nó - giống như người ta đánh rơi một que kem đang ngậm nơi miệng:
- Vậy còn ý của Đào thì sao?
- Em cũng giống ngoại em thôi.
- Nhỏ Đào cắn môi.
- Em muốn anh đi học lại.
Nhỏ Đào làm Mừng cảm động quá.
Trước nay Mừng tưởng chỉ có mỗi ông Mười khòm thương Mừng.
Hóa ra cháu gái ông cũng tốt bụng y hệt ông.
Cháu gái ông biết thừa Mừng không phải là đứa bé ngoan (nó từng lên án Mừng lăng nhãng) nhưng nó vẫn thật bụng muốn Mừng có tương lai tươi sáng.
Nó không muốn Mừng suốt đời chỉ nhìn xuống đất, không thể ngước mặt lên trời như thiên hạ.
Từ cảm động, Mừng chuyển qua phấn khích.
Bao giờ cũng vậy, khi hưng phấn quá mức con người ta thường đánh mất khả năng kềm chế.
Con người ta đâm ra ba hoa chích chòe.
Mừng cũng vậy.
Nó tí tởn, bắt đầu giở giọng bông phèng, vừa nói nó vừa cúi đầu kính cẩn:
- Công nương thật là tốt.
Kẻ hèn này xin cảm tạ công nương.
Mừng chắc mẩm khi thấy mình pha trò, công nương của nó sẽ toét miệng ra cười.
Nào ngờ nhỏ Đào há hốc miệng, ngơ ngác:
- Anh vừa nói gì?
- Tôi nói tôi cảm ơn Đào.
- Không phải.
- nhỏ Đào lắc đầu - Cái câu vừa rồi kìa.
Câu gì mà có công nương ấy!
-Tôi nói đùa ấy mà.
Nói xong, Mừng cố nặn ra một nụ cười giả lả, ra cái điều sống trên đời ai mà chẳng có lúc đùa, nếu không đùa thì cuộc sống sẽ chán như kiếp con gián.
Nhưng nhỏ Đào chẳng có vẻ gì thích đùa.
Nó nghiêm mặt lại, và hỏi bằng giọng của cảnh sát điều tra:
- Vậy hôm trước anh chặn đường em ở trong rừng phải không?
Từ lúc phát hiện nhỏ Đào tốt với nó không thua gì ông Mười khòm; đầu óc Mừng lơ lơ lửng lửng như quả bóng bay.
Mừng quên béng chuyện nó đi làm cướp, tệ hơn nữa là quên cả chuyện nó vung gươm chặn đường nhỏ Đào khiến con nhỏ này sợ cả mật.
Nó cũng quên phắt lúc đó hễ nó mở miệng ra là y như rằng một điều kẻ hèn hai điều công nương.
Câu hỏi bất ngờ của nhỏ Đào làm Mừng toát mồ hôi hột.
Quả bong bóng thình lình bị gai đâm lủng, xì hơi và rớt xuống đất.
Trong nháy mắt, vé sửng sốt trẽn mặt nhỏ Đào nhảy qua mặt Mừng, Mừng há miệng ra, ngậm lại rồi há ra, chỉ để thốt lên những tiếng ú ớ y như bỉ ai nhét giẻ vào mồm.
Ánh mắt nhỏ Đào tiếp tục bám chặt gương mặt đang lo lắng của Mừng:
- Anh khai thiệt đi! Bữa đó ngoài anh và anh Khoa, người còn lại là ai?
Mừng lắp bắp:
- Ờ., ờ...!đứa thứ ba...!là...!thằng Bông.
- Trời! - nhỏ Đào kêu lên sửng sốt.
Sực nhớ đến câu chuyện Khoa kể, Mừng như kẻ chết đuối vớ được cọc:
- Có gì đâu mà Đào la trời! Tôi và thằng Bông giúp cho thằng Khoa tập kịch thôi mà.
Thầy Tám đã nói rồi đó.
Nhỏ Đào mải lo bắt cướp, quên bẵng lời giải thích hôm nào của thầy Tám.
Nghe Mừng nhắc, nó buột miệng lên một tiếng, mặt dịu lại.
Nhưng rồi mày nó lại nhướn lên:
- Bữa đó anh là người nói câu Công nương đừng sợ.
Kẻ hèn này không phải là ma phải không?
- Ờ.
- Mừng liếm môi, dè dặt đáp.
Nhỏ Đào hắng giọng:
- Rồi anh nói Kẻ hèn này là Hiệp Sĩ Rừng Xanh, nguyện suốt đời...
Đang hào hứng kể tội đối phương, chợt nhận ra ý tứ trong câu nói, nhỏ Đào ngưng bặt, mắc cỡ ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Câu nói tình tứ đó khi nhắc lại ai mà không mắc cỡ, người nghe cũng thế mà người nói cũng thế.
Cho nên nhỏ Đào ngoảnh mặt đi thì Mừng cũng ngoảnh mặt đi, mặc dù để đứa này không nhìn thấy đứa kia chỉ cần một đứa ngoảnh mặt là đã đủ.
Mừng ngó lơ,