Bốn
Bị thằng Mừng tẩy chay, Khoa buồn lắm.
Buồn nhất là Khoa không biết phái giải thích với Mừng như thế nào đế thằng này đừng giận nó.
Bọn con trai trong làng thực ra có giao kèo giao ước gì đâu, nhưng xưa nay vậy: đã là con trai thì chỉ chơi với con trai, con gái thì túm tụm với con gái.
Con trai không đời nào thèm chơi các trò nháy lò cò, nháy dây hay đánh đũa của bọn con gái.
Bọn con gái tất nhiên không thích trèo cây, đá bóng, vật nhau hay ném đất như tụi con trai.
Tự nhiên mà thành luật.
Con trai không chơi trò con gái, chỉ có chọc cho con gái khóc.
Con gái khóc, con gái về méc mẹ thì lại thêm cái tội mách lẻo, con trai càng có cớ đế châm chọc, lên án.
Từ khi cha sinh mẹ đé đến giờ, Khoa lớn lên trong thế giới chia đôi đó, không chút thắc mắc.
Khoa hồn nhiên tuân thủ luật lệ không biết do ai bày ra, cảm thấy đã là con trai thì phải như thế, phải làm trai cho đáng nên trai, Không chỉ ở làng, ngay ở trường thị trấn Khoa cũng chỉ chơi với đám bạn trai.
Con gái thì Khoa cạch.
Ngược lại, tụi nó cũng không thèm chơi với Khoa.
Thế mà không hiếu sao, mùa hè năm nay Khoa bỗng nhiên không muốn tuân thủ luật lệ đó nữa.
Khoa không muốn rứt tóc hay cốc đầu nhỏ Trang, không muốn chọc cho nhỏ Trang khóc.
Khoa chỉ muốn trò chuyện với nhỏ.
Vậy có phải là phản bội không ta? Khoa tự hỏi cả trăm lần trên đường về và khi về tới nhà rồi Khoa lại tự vấn lương tâm thêm một trăm lần nữa đế rốt cuộc khố sở nhận ra đầu óc mình vẫn mít đặc.
Thực ra, cho đến lúc đó Khoa vẫn chưa nói chuyện với nhỏ Trang được câu nào trong lớp.
Lúc Khoa lò dò xin vô học, lớp đã kín học trò và chỗ ngồi đã được sắp xếp đâu vô đó.
Rốt cuộc thầy Tám nhét Khoa vào dãy bàn thứ hai, tự dưng trống một chỗ do có một đứa xin nghỉ học ngày hôm trước.
Trong lớp có vài đứa biết Khoa nhưng không đứa nào biết Khoa đang học lớp mấy nên chẳng cái miệng nào đặt dấu hỏi về động cơ học hè của Khoa.
Không bị nghi ngờ hay gặng hỏi, Khoa cảm thấy yên tâm.
Chỉ yên tâm thôi, chứ chẳng thích thú gì.
Vì Khoa ngồi bàn hai trong khi mục tiêu của Khoa là nhỏ Trang lại ngồi bàn năm - cách nhau ba dẫy bàn mà sao Khoa thấy khoảng cách vời vợi như trái đất với mặt trăng.
Khoa rầu rĩ nghĩ bụng: Kiếu này chắc tới tết Công Gô mình mới mong trò chuyện được với nó.
Qua ngày thứ hai, Khoa nghĩ ra được một kế.
Khoa lại gần thằng nhãi mặt mụn ngồi cạnh nhỏ Trang trong lớp, gạ:
- Mày đối chỗ với tao đi, Bông!
- Đổi chỗ là sao?
- Là mày lên ngồi chỗ tao, tao xuống ngồi chỗ mày.
Tao bị cận thị, muốn xuống bàn dưới ngồi nhìn bảng cho rõ.
Chỗ nằy rõ ràng Khoa phịa.
Những đứa bị cận thị càng ngồi xa càng không thấy chữ trên bảng.
Nhưng thằng Bông không để ý.
Nó thờ ơ buột miệng:
- Vậy hả?
- Ờ.
- Khoa gật đầu, thấp thổm mừng thầm - Ngày mai bắt đầu đổi ha!
- Tao thích ngồi bàn dưới hơn.
- Bông bất ngờ từ chối - Ngồi bàn dưới khỏi sợ thầy Tám kêu lên bảng.
Gặp phải thằng học hành dốt đặc cán mai rồi! Khoa chán nản nhủ bụng, cảm thấy hy vọng cận kề người đẹp sắp tiêu tan.
- Thôi được, - Bông chợt nói.
Y như người chết đuối vớ được phao, mắt Khoa sáng trưng:
- Mày đổi ý rồi hả?
- Ờ.
- Bông nhếch môi, ranh mãnh - Nhưng với một điều kiện:
- Điều kiện gì?
- Sáng mai mày mua cho tao một ổ bánh mì thịt.
Đề nghị trắng trợn cua Bông khiến Khoa tức muốn nổ đom đóm mắt.
Khoa rất muốn đá thằng
này vuột cái nhưng nó cố kềm lại, một phần vì Bông to con hơn Khoa, phần khác Khoa không muốn kế hoạch mà nó hoài công sắp xếp bị đổ bể.
- Vậy cùng được.
Khoa gượng gạo gật đầu, bụng chỉ mong thằng Bông tối nay trúng gió nằm bẹp một đống cho rồi.
Như vậy thì Khoa vẫn được xuống ngồi cạnh nhỏ Trang mà khỏi phái tốn một ổ bánh mì.
Sáng hôm sau, Khoa dậy từ tờ mờ sáng, đau khổ vét hết tài sản dành dụm được, co giò chạy lên tiệm bánh mì bà Ký trên đường quốc lộ.
Cầm ổ bánh mì trên tay, Khoa vừa thèm vừa tức, Khoa chả bao giờ được điểm tâm bằng bánh mì.
Bánh mì thịt là thứ xa hoa, thỉnh thoảng Khoa mới được dì Liên mua cho một ố, thường là vào một dịp đặc biệt nào đó.
Buổi sáng, Khoa toàn cơm chiên với nước mắm.
Săm soi ổ bánh mì một hồi, càng nhìn càng thấy ổ bánh hấp dẫn quá, Khoa nuốt nước bọt liên tục.
Cuối cùng, không nhịn được, Khoa mở hé ổ bánh mì, nhón một lát chả cho vào miệng, chóp chép nhai.
Khi Khoa chạy tới lớp, Bông đã đứng đợi ngay cổng.
Nó đón lấy ố bánh mì trên tay Khoa, đưa lên miệng cắn một phát, chẳng mảy may nghi ngờ.
Khoa nhìn thằng này ngốn ngấu ố bánh bằng ánh mắt thèm thuồng và bực bội:
- Vậy lát vô lớp, tao xuống ngồi chỗ mày nha?
- Ờ, - Bông nhồm nhoàm đáp.
Nhưng số Khoa là số con rệp.
Bữa đó Khoa tốn một ổ bánh mà chẳng được tích sự gì.
Thầy Tám vô lớp, đáo mắt một vòng, phát hiện thằng Bông từ bàn năm đã tót lên bàn hai.
Thầy chí tay vô người Bông, trừng mắt:
- Trò Bông sao lại lên trên này!
Bông đứng dậy, quay đầu nhìn xuống chỗ Khoa ngồi:
- Thưa thầy, em và bạn Khoa đối chỗ cho nhau ạ.
Thầy Tám quét mắt về phía Khoa:
- Trò Khoa đứng lên.
Khoa rụt rè đứng lên, mặt lộ vẻ hoang mang.
Thầy khoát tay:
- Hai trò về lại chỗ cũ đi! Cao ngồi sau, thấp ngồi trước, tôi đã sắp xếp rồi, các trò không được tự tiện đổi chỗ!
Rốt cuộc, Khoa mới đặt mông ngồi xuống cạnh nhỏ Trang, chưa nói được tiếng nào, đã phải ôm tệp lủi thủi quay về chỗ cũ.
Lúc thằng Bông ôm tập bước ra khỏi bàn, Khoa lấy vai huých vai thằng này, rít khê:
- Thầy không cho đổi chỗ, sáng mai mày phải mua trả lại ổ bánh mì cho tao đó!
- Trả cái cùi chỏ tao đây nè! - Bông không vừa, gầm gừ vặc lại.
Hai đứa đi ngang qua nhau, hằm hè nhìn nhau - giống hệt hai con sói con.
Nếu không có thầy Tám đứng trên bảng nhìn xuống, thế nào cũng xảy ra đánh nhau.
Sau đó mười phút thì xảy ra đánh nhau thật.
A, không phải là đánh nhau.
Vì chỉ có một bên đánh