"── Chưa từng thấy ai ngu ngốc như cô!"
Tiếng mắng mỏ vang khắp cửa hàng tiện lợi.
"Thưa anh, tiền thối của anh...!Anh ơi?"
Tiếng mắng cao quãng tám khiến khách hàng đứng ở quầy tò mò quay lại nhìn, quên mất cả tiền thối.
Tay cô nhân viên thu ngân treo giữa không trung với vẻ lúng túng, cô hướng theo ánh mắt khách hàng nhìn về một góc, không khỏi thở dài.
Lại là người mới vào kia.
Lần thứ mấy trong tháng rồi? Thôi thôi, chắc cũng nên kết thúc.
Ở góc cửa hàng, cửa hàng trưởng vẫn mắng nhiếc không dừng miệng.
"Rốt cuộc là cô muốn phá hoại bao nhiêu lần nữa đây? Cô có đầu óc không vậy? Cố tình chơi tôi đúng không?"
"Dạ không, tôi không cố ý, xin lỗi, tôi sẽ không tái phạm...!Tôi thật sự, thật sự xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi nữa! Cô lập tức, ngay bây giờ, cút khỏi đây cho tôi!"
Cửa hàng trưởng rống lên, phất tay thật mạnh, bộ dạng như sắp đánh người đến nơi khiến Kỷ Tiểu Hàm hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Nhưng quả đấm trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, bàn tay đang vẫy mạnh kia dừng lại trước mặt cô, cửa hàng trưởng nặng nề giơ tay ra, yêu cầu cô giao lại đồng phục và bảng tên của mình.
Kỷ Tiểu Hàm nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt, hồi lâu sau mới mím môi, từ từ cởϊ áσ đồng phục ra.
Cô ôm đồng phục, ngượng nghịu nói: "Cửa hàng trưởng, vậy tiền lương của tôi..."
"Không bảo cô bồi thường đã là may phước cho cô rồi! Bà mẹ nó còn tính toán với tôi?!"
Cửa hàng trưởng giật lấy đồng phục, đuổi cô ra khỏi cửa hàng.
Leng keng ── Cảm ơn đã đến ──
Cửa kính mở ra trước mắt cô, sóng nhiệt mùa hè như thiêu đốt ập tới, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô.
Một chiếc xe máy độ phát ra tiếng gầm rú chói tai xẹt ngang qua người cô, khói đen từ động cơ khiến cô ho sặc sụa.
"Kỷ Tiểu Hàm, cô quên lấy đồ này." Nhân viên cửa hàng đuổi theo, trong tay cầm ba lô của Kỷ Tiểu Hàm.
"Cảm ơn..."
Trao lại ba lô cho Kỷ Tiểu Hàm, cô nhân viên nhìn người đồng nghiệp chưa quen biết được bao lâu này lần cuối.
Da trắng, mặc quần jeans và áo phông trơn rộng, trông như trẻ vị thành niên.
Dẫu khuôn mặt hơi tròn và dáng người khá có da có thịt thì những đường nét này vẫn có thể gọi là xinh xắn.
Nhìn chung, ngoại hình không đến nỗi làm người ta chán ghét.
Chỉ là cách nói chuyện của cô ấy vừa nhỏ vừa yếu, ánh mắt lảng tránh, những đồng nghiệp khác chỉ cần hơi lớn giọng một chút, dù không phải mắng cô ấy thì cũng khiến cô ấy sợ hãi đến mức co rút người và trở nên căng thẳng, giống như chú thỏ run rẩy ẩn nấp vào sườn núi sau khi nghe thấy tiếng sấm đằng xa.
Cách làm việc cũng không giống ai, khiến người ta đặc biệt khó chịu.
Nói chuyện với khách thì lắp ba lắp bắp, thường xuyên mắc lỗi trong công việc được giao, chỉ toàn hư bột hư đường, đúng là tăng thêm việc cho người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể bình phẩm một câu ngắn gọn về người này: Không có khả năng thích ứng, vô cùng ngốc nghếch.
"Aizzz...!Nói thế nào nhỉ? Đừng trách tôi không nói giúp cô, tháng này cô đã mắc lỗi trong ba đơn đặt hàng rồi."
"Vô cùng xin lỗi...!Là vấn đề của chính tôi..."
"Không sao, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Cửa hàng trưởng chỉ vì nhất thời quá tức giận nên hơi nặng lời.
Cô đừng để ý quá, cứ về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."
Cô nhân viên nọ nói xong liền quay trở lại làm việc.
Kỷ Tiểu Hàm đeo ba lô, nhìn chằm chằm thật lâu vào cánh cửa đang đóng chặt rồi lê bước chân về nhà.
Hôm nay là thứ Tư, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn không quên đến bãi rác để săn kho báu.
Phía sau đèn đường ở góc phố Tân Hoá là nơi tái chế đồ đạc quy mô lớn của cộng đồng dân cư gần đó, thỉnh thoảng sẽ tìm thấy một vài vật dụng hữu ích bị người dân nơi đây bỏ đi.
Giống như hôm nay, cô lập tức chú ý đến một chiếc ghế đẩu thấp bằng gỗ nguyên khối có màu vàng sáng và tay nghề rất cao, nhưng một chân ghế đã gãy.
Có thể chủ nhân trước của chiếc ghế lười sửa nên cứ thế vứt đi, thế nhưng đối với Kỷ Tiểu Hàm, chiếc ghế này vẫn còn dùng được, cũng không khó sửa chữa lắm.
Kỷ Tiểu Hàm ôm theo chiến lợi phẩm hôm nay về nhà.
"Mẹ về rồi đây."
"Meo meo ── "
Vừa mở cửa ra, tiếng mèo kêu lập tức vang lên trong nhà, cơ thể đầy lông cọ quanh bên chân cô.
Kỷ Tiểu Hàm đặt ghế đẩu sang một bên, ôm nó lên, vùi mặt vào lớp lông mèo mềm mại.
Căn phòng tiêu chuẩn cô đang ở rộng mười hai mét vuông, hình vuông, có một ban công nhỏ nhô ra ngoài có thể phơi được vài bộ quần áo và ba chậu xương rồng xanh biếc đặt dưới đất.
Ở phía bên kia phòng là một cửa sổ đối lưu nhưng chưa bao giờ được mở ra, bởi vì lạ kỳ rằng căn phòng kề cạnh chỉ cách một bước chân, đối diện sẽ là phòng bếp nhà người ta.
Mỗi tối, mùi khói dầu và ẩm mốc sẽ bay vào phòng, cộng thêm việc các phòng quá gần nhau, vì thế để đảm bảo an toàn và sự riêng tư, chỉ có thể bịt kín cửa sổ.
Ngoài ra, bạn cùng tầng cũng rất hỗn tạp, phần lớn là sinh viên của các trường đại học gần đó, có khi sẽ chơi bời đến tận rạng sáng, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, báo hại Kỷ Tiểu Hàm phải mang theo quầng thâm mắt đi làm.
Thỉnh thoảng, quần áo treo ở nơi phơi chung cũng sẽ không cánh mà bay, thế nên cô chỉ dám phơi những bộ quần áo cũ rẻ tiền ở đó.
Bất chấp tất cả khuyết điểm, nơi này có đủ không gian, tiền thuê cũng tương đối rẻ, lại gần trường học của em gái.
Bởi thế mà từ khi bắc tiến làm việc cho đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi chỗ ở.
Có một mẩu giấy dưới đất, là lời nhắn