Kỷ Tiểu Hàm không nhịn được cười: "Có cần vui đến vậy không."
"Còn gì nữa, chứ chị nói thử xem đã bao lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau?"
"Muốn leo núi với em, em lại không chịu."
"Em không thích vận động ngoài trời, mồ hôi mồ kê đầy người, ghét muốn chết."
"Ngồi trên thuyền không phải cũng ở ngoài trời sao?"
"── Đâu có giống, em trốn trong thuyền, không phơi mặt ra ngoài thì không tính là ngoài trời.
Hehe."
"Có ai giống em không, đồ lười."
Buổi tối, họ hâm nóng cơm cà ri đóng hộp, trong phòng nồng nặc mùi cà ri.
Kỷ Tiểu Hàm bắt đầu loay hoay với chiếc ghế đẩu mình mang về chiều nay.
Cô em gái chống cằm ngồi bên cạnh, nhìn chị mình lấy đồ nghề sửa chân ghế.
"Em muốn thêm một bông hoa nhỏ." Em gái đưa điện thoại cho cô, trên màn hình là một bông hoa súng.
Kỷ Tiểu Hàm dựa theo ảnh, dùng dao khắc tạo hình.
Mặc dù tay nghề của cô là tự học theo clip nhưng cũng rất ra hình ra dạng.
"Đẹp quá." Sau khi em gái khen một câu, dường như vẫn muốn tiếp tục nhìn chị mình làm việc.
"Sao hôm nay em bám dính chị vậy, nhìn chị làm việc mãi không thấy chán à?"
"Không á." Em gái nói như chuyện hiển nhiên, "Ai kêu chị dạo này bận tối mắt tối mũi, lâu lắm rồi tụi mình không tán gẫu với nhau.
Hơn nữa, em thấy chị làm gì cũng giỏi, ánh mắt thì tập trung, nước chảy mây trôi.
Em thích nhìn chị làm việc lắm."
Kỷ Tiểu Hàm nhớ tới lời mắng mỏ của cửa hàng trưởng, lắc đầu cười khổ: "Chỉ có em mới nói chị như vậy."
"Thật mà! Chị đi tìm một anh đẹp trai, tìm cơ hội giúp anh ta sửa chữa đồ đạc, đảm bảo anh ta sẽ lập tức yêu chị!"
"Em muốn hại chị phải không? Tuyệt đối không được, thủ đoạn quá bẩn..." Kỷ Tiểu Hàm bị em gái chọc cười, "Chị không thích người khác nhìn chị chằm chằm, sẽ làm chị căng thẳng."
"Em cũng nhìn chị chằm chằm nè."
"Em không phải người khác."
"Cái rắm ấy, chị sống với em hoà thuận bình thường, tại sao với người khác lại không được."
"Đừng nói chuyện thô tục." Kỷ Tiểu Hàm gõ gõ đầu em gái.
"Cái rắm cũng không phải từ thô tục."
"Còn mạnh miệng nữa."
Kỷ Tiểu Hàm đưa tay cù vào nách em gái mình, hai chị em cùng cười bò lăn lộn, một lúc lâu sau mới lấy lại được hơi thở.
"Cũng trễ quá rồi, chị có chuẩn bị hành lý kịp không?"
"Kịp chứ, em đừng lo, chỉ cần sửa soạn lại hành trang lên núi một chút là được."
Kỷ Tiểu Hàm trả lời đầy tự tin.
Sáng sớm hôm sau.
"Chị, chị chuẩn bị xong chưa? Biển số xe taxi chúng ta gọi là 546-L7 phải không? Chị, chị nghe thấy không? Hình như xe tới rồi ── "
"Nghe rồi, chị tới ngay đây."
Kỷ Tiểu Hàm cúi xuống buộc dây giày.
Động tác của cô không nhanh, dưới sự thúc giục của em gái, cô vẫn chậm rãi kiểm tra phòng ốc.
Cầu dao điện đã đóng.
Cửa sổ cũng khóa kỹ.
Chìa khóa, điện thoại đã mang theo.
Còn Lỗ Lỗ nữa, bé mèo mười một tháng tuổi.
Đây là lần đầu tiên cô cùng em gái đi chơi xa nhà, cô đã nhờ người bạn thân Phan Vĩ Huyên chăm sóc giúp, Vĩ Huyên có kinh nghiệm nuôi mèo nên thoải mái đồng ý nhận nuôi Lỗ Lỗ vài ngày.
...!Không còn gì lo lắng.
Kỷ Tiểu Hàm mỉm cười với em gái, lộ ra má lúm đồng tiền, sau đó khoá cửa lại.
Kỷ Xảo Hủy ôm cánh tay cô, tung tăng nhảy xuống lầu, hai chị em cùng nhau lên taxi.
Thuyền đã đợi sẵn ở bến.
Chiếc thuyền trông khá cũ kỹ, phần vỏ đầy rỉ sét, lớp sơn đỏ bị bong tróc nham nhở, lộ ra thân thuyền loang lổ bên dưới.
Điểm mới duy nhất là mấy chữ vừa được khắc lên mũi thuyền: Beagle.
Giáo viên của Kỷ Xảo Hủy đứng trên boong thuyền vẫy tay với hai người, các thuyền viên đứng tại cửa lên thậm chí còn không xem kỹ vé, vội vàng cho họ lên thuyền.
Kỷ Tiểu Hàm không khỏi lẩm bẩm: "Giáo viên của các em quen biết thuyền trưởng à?"
"Dạ, thuyền trưởng là họ hàng của thầy.
Ông ấy vốn là ngư dân đánh bắt cá ven bờ, nhưng thời gian gần đây du lịch sinh thái được yêu thích nên ông ấy cải tạo thuyền đánh cá thành thuyền tham quan, còn thiết kế hành trình sinh thái giá rẻ.
Thầy giáo của bọn em sẽ dẫn khách giúp họ hàng vào mỗi kỳ nghỉ hè, làm ăn được lắm nha."
"Chả trách thầy em chỉ cần nói một tiếng là có thể lên thuyền..."
"Đương nhiên, ai bảo thầy ấy là giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ bọn em."
Không có ai trong khoang thuyền khi hai người bước vào.
Không lâu sau, một chiếc xe buýt du lịch cỡ lớn trờ tới, hàng ghế phía trước chật kín người ngay tắp lự.
Những người tham gia chuyến du lịch sinh thái lần này hầu hết là các cặp vợ chồng trung và cao niên đã nghỉ hưu, chị em nhà họ Kỷ ngồi ở giữa có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Khi thuyền sắp ra khơi, phía sau bỗng truyền đến tiếng ồn ào khiến mọi người chú ý.
"Chồng tôi không thể phơi nắng!"
"Được, được, chuyện này tôi sẽ giúp bà xử lý, bà là...!bà Trương đúng không? Chúng tôi sẽ đổi vị trí cho bà, đến đây thì sao?"
"Chỗ này quá xa, không nghe được lời hướng dẫn viên."
"Không đâu bà Trương, hướng dẫn viên sẽ cầm micro."
"Cậu có thể đảm bảo không? Nếu không nghe được các người