Kiều Vân Tiêu đã biết, Cố Sơ sẽ một lòng một dạ yêu người đàn ông này.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ rằng đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy mà Cố Sơ vẫn còn yêu sâu đậm.
Cố Sơ yên tĩnh nằm đó, mí mắt không còn
run rẩy nữa, hình như đã ngủ say. Kiều Vân Tiêu nhìn cô, một lúc sau bèn giơ tay vuốt ve gò má cô. Mí mắt cô chợt run lên, miệng còn lẩm bẩm.
Kiều Vân Tiêu không nghe rõ cô đang nói gì bèn cúi đầu xuống.
Sau khi nghe rõ rồi, sắc mặt anh đờ ra.
Cô đang gọi: Bắc Thâm…
Thanh âm nhỏ xíu, yếu ớt nhưng vẫn có thể vò nát trái tim anh.
Kiều Vân Tiêu nhớ lại những lời hôm nay bố nói với anh lúc ở bệnh viện vào lúc mẹ kéo Cố Sơ ra vườn hoa trò chuyện.
Bố dựa đầu vào giường, hỏi: “Con có dự định gì?”
Anh không hiểu.
Bố thở dài: “Bây giờ Tiểu Sơ đang ở Thượng Hải, là một cơ hội tốt.”
Anh lập tức hiểu ra ý của bố, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có những lúc, để lỡ là để mất.”
“Con đang trách bố?”
“Không, con không hề.” Anh trả lời: “Có thể… chỉ là có duyên không có phận.”
“Duyên phận do người ta giành lấy, có
bao giờ đợi mà đến được?” Ngữ khí của bố trở nên nặng nề: “Con là con
trai của Kiều Trí Viễn này, trong người phải chảy dòng máu loài sói.”
Anh trầm mặc.
“Bố biết cách làm của bố năm xưa rất quá đáng. Hai đứa đã đính hôn rồi, chính tay bố đã chia rẽ hai đứa.” Bố thở dài: “Nhưng chẳng qua người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu không lúc đó ngay cả nhà họ Kiều chúng ta cũng khó giữ mình.”
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi: “Chẳng phải nhà họ Cố chỉ thiếu hụt nguồn vốn thôi sao?”
Bố nhìn xa xăm: “Nào có đơn giản như vậy.”
Anh sững sờ.
Nhưng cuối cùng bố vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn anh, chân thành khuyên nhủ: “Vân Tiêu à, thật ra con cũng biết, bố và mẹ con đều rất quý Tiểu Sơ. Nếu nhà họ Cố không xảy ra
chuyện, hai đứa đã ở bên nhau từ lâu rồi. Bây giờ là nhà họ Kiều chúng
ta có lỗi với nhà họ Cố, cho dù xuất phát từ bù đắp, bố cảm thấy con
phải có nghĩa vụ lấy con bé về làm vợ.”
Anh rất muốn lấy cô nhưng chuyện đâu như ý nguyện.
“Con còn chần chừ chuyện gì?”
Anh trầm ngâm giây lát, nói ra lý do: “Bố, bây giờ Tiểu Sơ đã có bạn trai rồi, em ấy rất hạnh phúc.”
“Có bạn trai?” Bố nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi sắc mặt đột ngột thay đổi: “Cấp trên của nó? Người của Lục Môn?”
Anh gật đầu.
“Đùa sao? Nó không thể ở bên cạnh người của Lục Môn!” Ai ngờ, thái độ của bố trở nên rất cứng rắn.
Anh ngẩn người, nhìn bố rất lâu, hoài nghi hỏi: “Vì sao chứ?”
Sắc mặt thay đổi đột ngột của bố khiến anh cảm thấy khác thường.
Bố rõ ràng nghẹn lời giây lát, sau đó
nói với anh: “Vân Tiêu, Tiểu Sơ đáng nhẽ phải là của con, con định dâng
hai tay nhường cho người ta? Lục Môn là gia đình thế nào? Bây giờ nhà họ Cố đã suy tàn, Tiểu Sơ nếu thật sự gả về nhà đó chắc chắn sẽ chịu ấm
ức. Mặc dù bố có lỗi với Tiểu Sơ nhưng bố và mẹ con từ lâu đã coi nó như con gái ruột của mình. Nó có người dì ấy ngăn cản nên bố không còn cách nào khác, nếu không thì đã sớm đón Tiểu Sơ qua nhà chúng ta sống thì nó đâu phải cực khổ đến vậy?”
Anh cứ cảm thấy bố đang che giấu điều gì đó.
“Con là con trai của bố, lẽ nào con nghĩ gì bố còn không hiểu rõ?” Bố tiếp tục nói: “Đừng tưởng bố không biết từ nhỏ con đã thích Tiểu Sơ, nếu đã thích thì phải giành lấy. Bây giờ thế
sự khó lường, cứ cho là nó đang hẹn hò với thằng nhóc bên Lục Môn thì đã sao nào? Lẽ nào nhất định sẽ kết hôn? Bố dám bảo đảm một điều, Lục Môn
tuyệt đối sẽ không chấp nhận Tiểu Sơ về làm dâu. Tiểu Sơ có quan hệ với
chúng ta từ nhỏ thế nên bố mẹ rất cởi mở, còn niệm tình cũ. Nhưng đối
với Lục Môn mà nói, Tiểu Sơ có là gì đâu? Gia tộc không còn vinh quang
nữa, chẳng qua chỉ là một cô gái quá bình thường.”
Phân tích đúng là có lý nhưng anh vẫn
chưa nói với bố rằng anh cũng đã từng thử cướp người từ tay họ Lục ấy,
kết quả chứng minh, người có thể cướp lại nhưng trái tim thì mãi mãi
không thể giành được.
“Tình cảm có thể bồi đắp, huống hồ Tiểu
Sơ từ nhỏ đã thích dính lấy con. Loại tình cảm này bền chặt hơn mấy mối
tình sau này mới gặp nhiều.” Nét mặt của bố rất kiên quyết: “Thế nên,
bất luận thế nào con cũng không được làm người ngoài cuộc nữa, cưới Tiểu Sơ về cho bố, nếu không thì con không xứng làm con trai của Kiều Trí
Viễn.”
Câu nói cuối cùng vẫn còn vang vọng bên tai Kiều Vân Tiêu.
Anh vân vê khuôn cằm nhọn của Cố Sơ, tia sáng trong ánh mắt tựa như ánh hoàng hôn buông xuống, từ từ tắt ngấm,
chỉ còn lại cô đơn cùng lạnh lẽo. Tiểu Sơ của anh khôn lớn rồi, khuôn
mặt búp bê ngày nào giờ đã trở nên xinh đẹp, yêu kiều, đôi mắt ngây ngô
năm nào cũng đã được thời gian đánh thêm một lớp bóng ‘điềm đạm’. Đáng
nhẽ cô phải có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chẳng phải anh đã thề sẽ trở thành người bảo vệ, không để cô chịu tổn thương đó sao? Có lúc chuyện
đời chỉ thay đổi trong khoảnh khắc. Anh đã nuốt lời, không thể giữ mãi
được nụ cười tươi rói trên gương mặt cô.
Cố Sơ khẽ xoay người, gương mặt nhỏ hơi nghiêng được nhào nặn rất nhiều ánh trăng.
Cô rực rỡ như một bức tranh.
Anh ngắm cô từ trên xuống dưới, tình cảm trong lòng cũng mặc sức tuôn trào.
Ánh mắt của bố lúc nào cũng tinh tường,
từ lúc đã biết nơi trái tim anh thuộc về. Có lẽ chính vì anh cho Cố Sơ
quá nhiều tự do, thế nên hôm nay mới khiến bản thân mỏi mệt.
Nếu anh muốn, anh có thể gượng ép một lần thì tuyệt đối có thể miễn cưỡng lần hai.
Thu tay về, con ngươi Kiều Vân Tiêu chợt co rụt lại.
Người con gái trên giường say bí tỉ,
kiều diễm như hoa, mùi hương của cô ngọt ngào như hương hoa, hòa trộn
cùng hơi thở của anh, dệt thành một tấm lưới bất ngờ thít chặt trái tim
anh.
Kiều Vân Tiêu nhìn mãi nhìn mãi, đột ngột cúi xuống.
Áp sát bờ môi cô từng chút, từng chút một.
Anh muốn nếm thử hương thơm của cô, muốn có được người con gái vốn dĩ thuộc về anh.
Càng lúc càng gần sát, hơi thở của cô
lại càng
dịu dàng và êm ái, Kiều Vân Tiêu dường như có thể cảm nhận được cái mềm mại nơi bờ môi kia.
“Cô ấy say rồi.”
Một thanh âm nhạt nhòa vang lên sau lưng Kiều Vân Tiêu.
Như một cơn gió mát rượi, không tiếng động nhưng lại lạnh thấu xương.
Sống lưng Kiều Vân Tiêu cứng đờ, quay đầu lại nhìn.
Chẳng biết Lục Bắc Thần đã trở về từ lúc nào, đang đứng sững trước cửa phòng ngủ, bộ sơ mi đen khiến anh và màn
đêm như hòa làm một. Bóng dáng cao lớn bị ánh trăng kéo dài, im phăng
phắc. Anh yên lặng quan sát mọi việc xảy ra trước mắt, sắc mặt điềm
nhiên như ẩn chứa một nguồn sức mạnh hắc ám đủ để nuốt chửng tất cả.
Chẳng hiểu sao, lồng ngực Kiều Vân Tiêu
dâng trào một sự phẫn nộ và bực bội. Anh từ từ đứng dậy, đối mặt với Lục Bắc Thần trong bóng tối.
Sắc mặt Lục Bắc Thần không hề thay đổi,
không thể nhận ra là vui hay buồn. Anh nhìn anh ấy, rồi bình thản nói
một câu: “Bây giờ tôi quay về rồi, giao Cố Sơ cho tôi, cậu có thể đi.”
Trong lời nói còn có ý khác.
Sao Kiều Vân Tiêu lại không nghe ra? Mặt anh ấy lạnh ngắt, bước lên, dừng bước trước mặt Lục Bắc Thần.
“Rõ ràng biết sẽ không có kết quả, vì sao còn chọc vào Tiểu Sơ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lục Bắc Thần nhìn lên người anh ấy: “Rất đơn giản, thứ tôi muốn chính là cô ấy.”
Nghe xong, Kiều Vân Tiêu cười khẩy: “Cậu mang mấy câu này ra lừa Tiểu Sơ thì được, tưởng lừa được tôi sao?”
“Đối với tôi, cậu chẳng có phân lượng nào, có lừa được cậu hay không, quan trọng hay sao?” Lục Bắc Thần hờ hững hỏi lại.
Kiều Vân Tiêu hơi nheo mắt lại: “Lục Bắc Thần, đừng tưởng bây giờ Tiểu Sơ tin tưởng cậu mà cậu có thể được nước
lấn tới! Cậu giở đủ trò ra trước mặt Tiểu Sơ, chẳng phải chỉ vì gương
mặt này giống hệt Bắc Thâm sao? Lục Bắc Thần, tất cả mọi người đều tin
tình cảm của cậu và em trai cực kỳ sâu đậm, tiếc là tôi thì không.”
“Tùy cậu.” Lục Bắc Thần không hề nóng nảy, giọng nói lạnh như dòng sông dưới lớp tuyết dày, đang chậm rãi chảy.
Kiều Vân Tiêu nhìn anh không rời mắt.
Lục Bắc Thần hơi nghiêng người: “Không tiễn.”
“Cậu nhớ kỹ đấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu làm tổn thương Tiểu Sơ!” Kiều Vân Tiêu hằn học bỏ lại một câu.
Lục Bắc Thần vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm.
Kiều Vân Tiêu nghiến răng, quay người rời đi.
Cuộc ‘giao chiến’ ngắn ngủi chỉ để lại sự tĩnh mịch.
Như một con quái thú lại chìm vào giấc
ngủ sâu nhưng đang che giấu từng chút, từng chút nguy hiểm, một khi nó
thức tỉnh, tính mạng của mọi người sẽ đáng lo ngại.
Lục Bắc Thần đi tới bên giường, ngồi xuống.
Lớp băng lạnh ngắt trong ánh mắt lặng lẽ tan ra, hòa vào đôi chút ấm áp. Anh giơ tay, từng ngón tay mảnh dẻ vuốt nhẹ lên sống mũi cô. Người cô thoang thoảng mùi rượu, điều này khiến
anh có phần khó xử.
Có lẽ hơi ngứa, Cố Sơ xoay mặt qua một bên, giơ tay cọ cọ mũi.
Uể oải như một chú mèo.
Lục Bắc Thần chợt cười khẽ, đặt cặp tài liệu qua một bên, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Cô lẩm bẩm một tiếng.
Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng,
đặt môi lên sống mũi, rồi lại phủ lên môi cô. Làn môi trong nỗi nhớ, mềm mại mà ngọt ngào.
Ánh trăng rọi chiếu bóng hai con người, bóng người đàn ông trôi nổi, quấn lấy bóng người con gái.
Cố Sơ trong lúc say đã có chút phản ứng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp như bọc một tầng lụa
mỏng, khiến người đàn ông không thể không phạm tội. Cô nhìn Bắc Thần rất lâu, rồi giơ lên nhưng vồ hụt.
Lục Bắc Thần mỉm cười, khẽ nắm lấy tay
cô, áp mắt lên má cô, thì thầm: “Nhân lúc anh không có nhà lại đi uống
rượu? Không ngoan.”
Cố Sơ đầu óc choáng váng, gương mặt tuấn tú trước mặt và ký ức chồng khít lên nhau, không có một góc chết nào,
phù hợp một trăm phần trăm. Cô liền mỉm cười, nhìn anh và gọi: “Bắc
Thâm… Bắc Thâm…”
Ngón tay nhói đau trong khoảnh khắc, là anh đang gia tăng sức mạnh.
Cô làm nũng: “Đau!”
Lục Bắc Thần nhìn cô, buông tay ra, không biết làm cách nào. Cô chủ động ôm lấy cổ anh, càng lúc càng vui mừng: “Bắc Thâm…”
Anh trầm ngâm giây lát rồi cúi đầu đáp lại: “Ừm.”
“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?” Cô cất giọng van nài.
Lục Bắc Thần nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau khẽ nói: “Được.”
Cố Sơ nghe được lời hứa của anh, mắt
sáng rực lên, càng ôm anh chặt hơn, dính sát mặt vào ngực anh, cô nói:
“Em nhớ anh, em nhớ anh lắm…”
Cô còn chủ động hôn lên môi anh.
Bờ môi anh hơi lạnh nhưng trong khoảnh khắc đã tan chảy dưới sự nhiệt tình này…