Thì ra, người cô yêu trước giờ chỉ có một.Cố Sơ đã mơ một giấc mộng rất đẹp.
Cô mơ thấy dưới một gốc cây nở đầy ngọc lan. Người con trai với vạt áo
trắng tung bay ấy đang dựa vào đó, nhắm mắt lại. Ánh nắng ban chiều
xuyên qua từng kẽ lá hắt xuống mái tóc đen nhánh của anh, phản chiếu
những vệt loang lổ, càng tôn lên chất tóc cực tốt. Bóng nắng rực rỡ cũng chiếu cả lên sống mũi cao, bờ môi hơi mím mang theo vẻ ngỗ ngược, lông
bông.
Cô bước tới.
Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dìu dịu của ngọc lan.
Mũi giày cô chạm khẽ vào những phiến lá rụng xuống đất, vang lên những
thanh âm giòn tan. Anh mở mắt ra, nhìn cô, khi khẽ mỉm cười với cô, trên bờ môi ấy chỉ còn lại những vòng xoáy dịu dàng. Chàng trai đứng dậy, đi về phía cô.
Cô muốn bước lên ôm anh nhưng lại có một chàng trai từ bên kia bước tới, hệt như đang dựng một tấm gương trước
mặt anh, cùng là chiếc áo trắng phấp phới, cùng là mái tóc đen, cùng là
chiếc mũi thẳng, cùng là nét dịu dàng xoay tròn trên môi.
Bắc Thâm…
Cô khẽ lẩm bẩm.
Nhưng sau khi hai người đứng cạnh nhau, cô lại không thể phân rõ người nào là Bắc Thần nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người bỗng chồng khít lên nhau.
Gió thổi qua, cô nheo mắt lại, khi cô nhìn rõ lần nữa thì trước mắt chỉ còn lại một người. Anh giơ tay về phía cô, nụ cười ấm áp như nắng xuân
tháng ba.
Thì ra, người cô yêu trước giờ chỉ có một.
Cô tiến lên ôm chặt lấy anh, ôm gắt gao, giống như nỗi nhớ bao ngày không
gặp, lan tràn thành nước lũ, chỉ sợ anh sẽ lại biến mất. Cô thầm nói: Em nhớ anh, em nhớ anh lắm…
Khi mở mắt ra, ánh nắng không còn nữa, chỉ còn những vụn trăng như vụn bạc. Anh vẫn đang nhìn cô chăm chú, gò má càng thêm góc cạnh, sắc nét. Cô
nhìn thẳng vào mắt anh, như ngẩn ngơ lại như tỉnh táo, nhất thời không
thể phân biệt được là mơ hay thật, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô nhung nhớ người đàn ông trước mắt. Từ đôi mắt tới sống mũi, tới bờ môi đến
làn da, dù anh trầm mặc hay mỉm cười.
Cô ôm chặt lấy anh.
Anh hôn lên môi cô.
Có mùi hương của rượu, mê mẩn mà ngọt ngào, từ môi cô. Có hơi thở mát
lạnh, nhạt nhòa vẫn đầy nam tính, từ môi anh. Chúng đan cài vào nhau
khiến cô cảm thấy đầu càng váng vất hơn, chỉ biết anh càng lúc càng
nhiệt tình, một mực dẫn dắt cô, bóc tách từng lớp xấu hổ của cô xuống.
Anh là đầu bếp xuất sắc nhất, còn cô một lần nữa trở thành món ăn trong đĩa đợi anh nêm gia vị.
Ngón tay người đàn ông gầy gò, khi chạm vào cô thì nóng rực, thuần thục.
Cái tĩnh mịch của bóng đêm lan ra, đến cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.
Có những tia sáng mơ hồ khắc họa trên gương mặt tuấn tú của anh, cực kỳ
quyến rũ. Cô si mê vì anh, sung sướng vì anh, hưởng thụ vì anh.
Sức mạnh ấy từng chút, từng chút cạy mở sự dè dặt của cô, là một nguồn sức
mạnh to lớn mà thô lỗ, cực kỳ quen thuộc. Đối mặt với sự chiếm đoạt của
quân xâm lược, cô bất lực, không thể phản kháng, đành để mặc cho nó thôn tính.
Một cơn sóng thần chuẩn bị ập bờ, cô run rẩy,
sợ hãi nhưng từ đáy lòng lại chờ đợi cơn sóng ấy đánh mình tan thành bọt nước, để được hồi sinh.
Anh nhanh chóng nắm bắt được tiết tấu.
Luôn duy trì một tần suất chậm rãi và khiến người ta sốt ruột.
Nhưng lần nào cũng có thể mang tới cho cô một sự chấn động dội vào tận trái tim.
Cô đã chết rồi nhưng hết này tới lần khác được anh cứu sống. Sống vì anh,
chết cũng vì anh, anh trở thành người thống trị, điều khiển cô trải
nghiệm những cuồng điên cực độ.
Anh chính là một người đàn ông như vậy.
Dài lâu và mãnh liệt.
Trong trận sóng thần này, cuối cùng cô vẫn bị nhấn chìm…
***
Khi mặt trời đã lên cao, Cố Sơ mới mơ màng tỉnh dậy.
Đầu tiên là đau đầu.
Hậu quả của việc uống rượu bừa bãi.
Tối qua Tiêu Tiếu Tiếu rất vui, nằng nặc lôi kéo cô, Lăng Song cùng Kiều
Vân Tiêu uống rượu. Lăng Song là ai chứ? Tung hoành giới thường thượng
bao năm nay, toàn liều mạng từ bàn rượu mà ra, muốn cậu ta say khướt đâu phải chuyện dễ dàng? Còn Kiều Vân Tiêu, đường đường là đầu rồng của một công ty, làm sao để tiết chế tửu lượng cũng chính là thế mạnh của anh
ấy, kết quả đã gây khó dễ cho cô.
Cô vẫn còn lờ mờ nhớ một số chuyện.
Ví dụ như cô và Tiêu Tiếu Tiếu uống đến mệt nhoài, say rượu vừa khóc vừa cười.
Nhất là Tiếu Tiếu, dường như ôm mãi Kiều Vân Tiêu mà khóc, sau đó không ngừng hỏi anh ấy: Anh Vân Tiêu, anh bảo em có xinh không?
Thế nên, kể từ tối hôm qua, Cố Sơ đã biết rõ, năm đó người Tiếu Tiếu tỏ tình chắc chắn là Kiều Vân Tiêu.
Cô nhóc này quả thật là giương Đông kích Tây.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiếu Tiếu yêu thầm Kiều Vân Tiêu, một chuyện
lớn như vậy mà cô chẳng hề hay biết, vẫn là Lăng Song tinh mắt, chuyện
gì cũng thấy hết nhưng từ đầu tới cuối đều không nói.
Cô cảm thấy mình như một cô ngốc, một cô ngốc chẳng biết gì hết.
Nằm bò trên giường một lúc rất lâu, cơn đau đầu mới từ từ dịu đi.
Hình như là Kiều Vân Tiêu đưa cô về nhà.
Sau đó thì sao?
Ký ức của Cố Sơ có đôi phần ngắt quãng.
Nhưng nhớ lại một cảnh.
Cô mơ thấy Bắc Thâm.
Xuất hiện trước mặt cô ôn hòa đến thế, đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Sau đó…
Cố Sơ tỉ mỉ nhớ lại, bàng hoàng nhận ra mình vẫn có thể nhớ rõ một số chi tiết.
Anh nhiệt tình như lửa.
Cô bám chặt lấy anh như dây leo.
Trời ơi!
Cố Sơ vùi mặt vào gối, chỉ nghe thấy trong đầu vang lên những tiếng ‘thùng thùng’.
Chuyện này có nghĩa là gì?
Rõ ràng tâm tư đã sáng tỏ lắm rồi, rõ ràng cô đã là bạn gái của Bắc Thần rồi, vì sao còn mơ loại giấc mơ này?
Đáng chết.
Cố Sơ tự thấy ghét chính mình.
Vào lúc sắp tự để mình ngạt thở tới chết, cuối cùng cô vẫn không ra tay,
quay phắt sang một bên, hớp từng ngụm khí, cảnh cáo bản thân: Cố Sơ, lần sau mà mày còn dám mơ mấy chuyện này thì mày chết chắc!
Nhưng mà, đợi đã…
Ánh mắt cô dừng lại trên tấm rèm cửa.
Được kéo kín.
Mới khiến cho ánh sáng trong phòng cực tối.
Cố Sơ ngẩn người rồi lại vớ lấy chiếc gối bên người, có mùi hương trên người Lục Bắc Thần.
Trái tim bắt đầu đập loạn một cách đáng thất vọng.
Cô ngồi bật dậy, bỗng cảm thấy lưng và eo mình đau ê ẩm.
Lẽ nào… tối qua
anh đã quay về?
Cô dỏng tai lên nghe, nhà vệ sinh trong phòng ngủ không có tiếng động nào.
Cố Sơ bước xuống giường, càng thấy cơ thể mỏi mệt hơn nhưng tinh thần thì
lại phấn chấn, tâm trạng muốn được gặp anh lại thêm mãnh liệt. Anh đi
lâu như vậy rồi, cô cảm thấy từng phút từng giây đều như bị giày vò.
Ngoài phòng khách, nắng đã chói chang, lóa mắt, cả nền nhà như dát một lớp vàng mỏng.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô ghét thứ mùi này vì nó khiến cô liên tưởng tới cái chết, nghĩ tới sinh
ly tử biệt, mỗi lần hít sâu vào cơ thể, cả người lại lạnh ngắt. Nhưng vì có Bắc Thần, cô bỗng cảm thấy nó thật thân thiết, dần dần cô đã say đắm nó, giống như bị anh cuốn hút sâu đậm vậy.
Vì có
anh, cô mới biết thì ra thứ mùi lạnh lẽo ấy cũng ấm áp. Nó thể hiện
trách nhiệm của anh, đại diện cho một sự kiên quyết, không bỏ qua bất kỳ sự thật nào.
Cả một căn phòng rộng lớn im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng bước chân khẽ khàng của nắng và thời gian.
Và còn…
Cố Sơ loáng thoáng nghe thấy trong phòng làm việc có động tĩnh, trầm trầm như tiếng đàn ông.
Con tim lại nhảy lên sung sướng.
Là tiếng của Bắc Thần, đúng là anh về thật rồi.
Mặc kệ cơ thể bị anh tàn sát đến đau nhức, cô rảo bước tới phòng làm việc,
không suy nghĩ gì hết cứ thể đẩy cửa bước vào, cất giọng hớn hở: “Bắc
Thần, anh…”
Thanh âm đột ngột ngưng bặt.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ Lục Bắc Thần còn có hai người nữa, một nam một nữ.
Người phụ nữ chính là Ngư Khương.
Người đàn ông kia rất trẻ, cô chưa từng gặp.
Rõ ràng là ba người họ đang bàn việc. Nét mặt Lục Bắc Thần cực kỳ nghiêm
túc, chăm chú. Ngư Khương ngồi đối diện anh, trong tay lật mở một tập
tài liệu. Khi Cố Sơ xông vào, đúng lúc Lục Bắc Thần đang nói, cứ thế bị
cô ngắt ngang giữa chừng.
Ngư Khương ngồi xoay lưng
về phía cửa, khi Lục Bắc Thần bị ngắt lời, cô ấy quay đầu lại, chỉ có
điều trên nét mặt thoáng qua sự bực bội vì bị làm phiền.
Cố Sơ không ngờ Lục Bắc Thần đang bàn công việc, càng không ngờ Ngư Khương lại xuất hiện ở đây, nhất thời đứng đực ra đó.
Lục Bắc Thần ngẩn ra giây lát nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, nhìn cô, nói với giọng ôn hòa: “Dậy rồi à?”
Một câu nói ít nhiều có phần mờ ám.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Cố Sơ thề rằng mình tuyệt đối không lỗ mãng như vậy, buồn bực xoay vòng hàng trăm ngàn lần trong lòng. Nếu chỉ có mỗi Ngư Khương thì cũng thôi, lại còn cả một người lạ mặt. Cô nhất
thời như cưỡi trên lưng hổ, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bật ra một câu
với logic rất khác người: “Vâng, giáo sư… Lục, cảm ơn anh tối qua đã cho tôi ngủ nhờ.”
Ngư Khương và người đàn ông kia nghe xong bèn đưa mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn về phía Lục Bắc Thần.
Còn Lục Bắc Thần có lẽ không ngờ Cố Sơ lại đột ngột nói ra câu ấy. Anh lại
sửng sốt sau đó khóe môi hơi cong lên, cố hết sức nhẫn nhịn cảm giác
muốn phá lên cười, hắng giọng, cố tình hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Ý là: Em bị trúng gió gì vậy? Cái gì mà anh để em ngủ nhờ?
Ai dè Cố Sơ giờ đã rối bời, cho dù có hiểu được ý của anh thì cũng không
thể ung dung trả lời, liên tục nói: “Không sao, không sao ạ… Giáo sư
Lục, mọi người cứ tiếp tục đi.” Dứt lời, cô ù té chạy.
Lục Bắc Thần nhìn cánh cửa phòng khép hờ, nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Ngư Khương vẫn quan sát biểu cảm của Lục Bắc Thần nãy giờ, một lúc sau tò
mò hỏi: “Vic, rạng sáng nay anh mới về Thượng Hải, sao gặp được cô ấy?”
Lục Bắc Thần chỉ cười khẽ, khi lên tiếng lại không trả lời câu hỏi của cô ấy: “Chúng ta tiếp tục.”
Người đàn ông lạ mặt bên cạnh huých vào người Ngư Khương: “Đừng nhiều chuyện
nữa, chuyện của đại ca Lục cô còn định hỏi rõ ngọn ngành sao?”
Ngư Khương trừng mắt với người đàn ông, bực bội kéo tập tài liệu lại.
Nhưng trong lòng vẫn còn một chút nghi hoặc.
Trong lúc thảo luận, chốc chốc cô ấy lại liếc mắt nhìn Lục Bắc Thần, cố gắng
tìm manh mối gì đó từ gương mặt anh nhưng vô ích. Lục Bắc Thần khi đã
tập trung vào công việc sẽ trở lại với dáng vẻ thận trọng, nghiêm túc,
nét mặt phẳng lặng như hồ nước ngày đông, không một gợn sóng, muốn tìm
được đáp án từ anh còn khó hơn cả lên trời…
~Hết chương 196~