Căn biệt thự này cô còn quen thuộc hơn ai hết, thậm là từng phân tường, từng mét sàn.Lục Bắc Thần lái xe thẳng ra ngoại ô, càng đi càng xa, Cố Sơ cũng càng lúc
càng quen thuộc. Bóng cây xanh mướt, bóng nắng lập lòe rọi chiếu qua
từng kẽ lá, hắt lên tấm kính chắn gió. Sau khi từng khu biệt thự có cao
có thấp, từ xa tới gần đập vào mắt, đầu ngón tay Cố Sơ bỗng lạnh ngắt.
“Bắc Thần…” Khó khăn lắm cô mới bật ra được âm thanh từ trong cổ họng.
Lục Bắc Thần cho xe đi chậm lại: “Ừm?”
“Em… Em không muốn đi nữa.” Cố Sơ siết chặt tay.
Phía trước đường hẹp, xe từ từ đỗ vào lề đường.
Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, nghiêng mặt nhìn cô. Cô nhìn xung quanh rồi
lại cúi đầu, vặn vẹo ngón tay. Anh giơ tay ra, nâng cằm cô lên, ép cô
nhìn mình. Cô ngước mắt, sóng mắt xao động.
“Không muốn đi nữa?” Anh khẽ hỏi.
Cô nhìn anh định nói gì lại thôi.
Có những lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Dự cảm như sắp lật mở bí mật chiếc hộp đen như gió rít quét qua người cô. Cô muốn
đối mặt nhưng lại sợ đối mặt.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào cô rất lâu, buông cằm cô ra rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
Anh đã thay cô quyết định chuyện này. Cô cảm thấy bản thân mình lúc này
thật sự cần một người hạ quyết tâm cho cô nhưng cô lại mơ hồ suy nghĩ,
lỡ như không giống như cô tưởng tượng thì sao?
Xuyên qua một rừng cây, lần này xe mới dừng lại hẳn.
Lục Bắc Thần ngồi im, tháo dây an toàn rồi nghiêng mặt quan sát cô. Cố Sơ
cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm con đường đá nhỏ phía trước
mui xe, mặt biến sắc. Cô ngồi đờ đẫn tại đó, cả người như căng ra, bờ
môi run rẩy, ngón tay siết càng thêm chặt.
Ánh mắt
anh tối thẫm lại như một đầm nước sâu không thể nhìn thấy đáy. Một lúc
sau, anh giơ tay lên, cả lòng bàn tay rộng lớn phủ lên vai cô. Bả vai
gầy hơi lạnh, còn đang run lập cập. Lồng ngực anh như bị một thứ gì lăn
qua, đau đớn vô hạn lan tràn. Anh vỗ nhẹ vào người cô mấy cái rồi cởi
dây an toàn cho cô, khẽ nói: “Đi thôi.”
Khi tháo dây
an toàn cho cô, gương mặt người đàn ông kề cô rất sát. Nhưng cho dù gần
như vậy, cô vẫn không thể nhìn thấu tâm tư qua đôi mắt đen của anh.
Khoảnh khắc khóa được cởi ra, Cố Sơ vô thức nắm chặt tay anh, khi lên
tiếng giọng nói còn hơi run: “Vì sao vậy?”
Con đường
nhỏ quá quen thuộc, cho dù cô cố tình muốn quên đi thì lần trước tới
Thượng Hải nó cũng vẫn bị Kiều Vân Tiêu đánh thức. Men theo con đường
nhỏ này chỉ có một căn biệt thự, ngôi nhà thuộc về nhà họ Cố. Sau lần
trước tới đây cô đã nghĩ từ nay về sau sẽ tuyệt duyên với nó. Mặc dù
Kiều Vân Tiêu nói rất lạc quan nhưng cô nghĩ cho dù có thật sự mua lại e là cô cũng không có dũng cảm bước vào.
Căn biệt thự đó ghi dấu quá nhiều kỷ niệm, là nơi bắt đầu sự ngạo mạn của cô cũng là nơi kết thúc mọi kiêu hãnh.
Lục Bắc Thần nhận ra ngón tay cô lạnh cóng, im lặng một lúc, đưa một tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Xuống xe đi.”
Một vài chuyện quá khứ có thể quên đi nhưng những người trong quá khứ thì anh không thể bỏ.
Thật ra không phải cô đang bứt rứt đáp án gì, chẳng qua là cánh cửa tâm lý
của cô mà sự im lặng của Lục Bắc Thần cũng coi như đang cho cô thời gian hòa hoãn. Dần dần, cô buông tay ra, mu bàn tay anh lưu lại một vết đỏ
do cô cào ra.
Xuống xe rồi, Lục Bắc Thần đứng ở lối vào con đường nhỏ, giơ tay về phía cô.
Cô bước từng bước lên như một chiếc máy, nhìn chằm chằm con đường đá dẫn
tới căn nhà cũ ấy. Đi tới trước mặt anh, cô dừng bước, đợi rất lâu mới
nắm tay anh. Anh bèn dắt tay cô, đi trên con đường rợp bóng cọ.
Cả hai đều không nói.
Cứ lặng lẽ đi tới căn nhà cũ.
Cửa nhà vẫn giống như lần trước cô nhìn thấy, chỉ có điều ánh mắt có thể thấy thêm mấy cái camera giám sát.
Lục Bắc Thần đã sửa nhà họ Cố thành phòng thực nghiệm của anh, thiết bị an
toàn dĩ nhiên là cao cấp nhất thế giới. Cố Sơ nghĩ, trước đây cô từng
trộm định lẻn vào nhà ăn trộm gì đó nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện bắt vào đồn cảnh sát. Bây giờ e là không ai dám vượt tường chui vào nữa
rồi.
Cô không cần phải tưởng tượng thêm xem phòng
thực nghiệm của Lục Bắc Thần lớn cỡ nào, cũng không cần nghĩ xem nó có
kết cấu ra sao. Căn biệt thự này cô còn quen thuộc hơn ai hết, thậm là
từng phân tường, từng mét sàn.
Có một máy giám sát
quét võng mạc, sau khi cánh cửa lớn mở ra, Lục Bắc Thần quay đầu nhìn
cô, cô hít sâu một hơi, gật đầu với anh.
Lục Bắc Thần khẽ mỉm cười, nói một câu với hệ thống kiểm soát ngoài cửa: “Ngữ Cảnh, nhập một phần tài liệu ra vào cho Cố Sơ.”
Thanh âm bên kia rất vui vẻ: “Không thành vấn đề thưa giáo sư Lục, chỉ ba
giây thôi.” Rất nhanh, quả nhiên là đúng ba giây đã có một tiếng “di
da”. Lục Bắc Thần nói với cô: “Vào được rồi.”
“Chuẩn bị chỉ số võng mạc của em?” Cô tò mò hỏi.
“Phải.”
“Nếu không chuẩn bị thì sẽ thế nào?”
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ giây lát: “Vậy thì ra vào sẽ vô cùng bất tiện.”
Anh không nói cụ thể là bất tiện thế nào nhưng từ ngữ khí của anh có thể
nghe ra nếu không phải người của phòng thực nghiệm mà cố tình đột nhập
có thể sẽ gặp rắc rối to.
Con đường nhỏ đi vào phòng
chính vẫn đầy tiếng chim hót, ngập tràn hương hoa, từng nhành cây cọng
cỏ đều khiến Cố Sơ cảm thấy thân quen, cô nhịn không được, nói: “Mọi thứ đều nguyên vẹn.”
“Hoa cỏ vẫn sinh trưởng tươi tốt.
Phan An thích hí hoáy mấy loại thực vật này, thế nên em phải cảm ơn cậu
ta.” Lục Bắc Thần giải thích: “Nhưng dẫu sao cũng đã sửa thành phòng
thực nghiệm, kết cấu bên trong vẫn có sự thay đổi.”
“Phan An là ai vậy?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
***
Cuối cùng Cố Sơ cũng biết “Phan An” mà Lục Bắc Thần nhắc tới là ai, hóa ra
chính là chàng trai trẻ xuất hiện cùng Ngư Khương trong phòng làm việc
hôm đó. So với vẻ đáng yêu, cute của Ngữ Cảnh, trong ánh mắt của người
đàn ông tên chẳng ra tên này có một nụ cười xấu xa, cô nhìn thấy, cảm
thấy đôi mắt hoa đào của người này chắc đã khiến không ít cô gái đau
lòng.
Quả nhiên giống như Lục Bắc Thần nói, vào phòng rồi, bên trong đã hoàn toàn khác biệt.
Nếu không đi trên con đường nhỏ đó mà chỉ đẩy cô vào ngôi biệt thự này, cô hoàn toàn không nhận ra căn nhà cũ của họ Cố nữa.
Phả vào mặt là mùi thuốc khử trùng nhưng không nồng nặc như trong bệnh
viện, được trộn lẫn với mùi thuần khiết của cúc trắng
khiến cho không
khí trở nên dễ chịu. Cuối cùng Cố Sơ cũng tìm được nguồn gốc thứ mùi
trên người Lục Bắc Thần.
Tiếp theo lại là kinh ngạc.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, cô nhớ rõ độ cao là 12 mét. Trước đây bố đã
tìm người bịt một tầng vào thế nên khi vào sẽ không cảm thấy cao không
với được. Thế mà bây giờ độ cao ba tầng được mở ra toàn bộ, ánh sáng
trong phòng và trang trí đều được chuyển sang tông màu lạnh khiến cho
người ta khi đứng bên trong có phần quáng mắt.
Càng
khiến Cố Sơ sửng sốt hơn là vách tường được khảm một lớp thủy tinh dày
cộp, trong mỗi miếng thủy tinh đều có một hình đầu lâu, từ trái qua
phải, từ trước qua sau, không đếm được số lượng đầu lâu lấp đầy không
gian. Khi ánh đèn chiếu lên thủy tinh, đầu lâu cũng tỏa ra những tia
sáng lạnh lẽo.
Trên đỉnh đầu là một bức tranh mang phong cách Phục Hưng của Ý, khí thế rầm rộ.
Dưới nhà ngoại trừ phòng rửa tay và phòng bếp, các phòng khác toàn bộ đều
được nối thông, những công cụ tiên tiến và những bàn thực nghiệm, bàn
đặt tử thi tỏa ánh sáng lạnh đã trở thành chủ nhân nơi đây.
Người ở đây không nhiều.
Nếu không tính cô và Lục Bắc Thần, thì làm việc ở đây chỉ có Ngư Khương, Ngữ Cảnh và Phan An.
Lần này, sau khi được Lục Bắc Thần giới thiệu, cuối cùng Cố Sơ cũng biết
các công việc mà họ phụ trách. Ba người này đều có những cái tên rất lạ
nhưng ai cũng là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình.
Ngư Khương, chuyên gia phân tích chất độc, bất kỳ chất độc nào cũng không
lọt qua được mắt cô ấy. Nhưng theo những gì chính cô ấy nói, bây giờ cô
ấy đang lên kế hoạch cùng Lục Bắc Thần học kỹ thuật dựng lại hài cốt.
Mặc dù Cố Sơ không hiểu lắm thế nào gọi là kỹ thuật dựng lại hài cốt
nhưng nghe thôi cũng đã biết là một bản lĩnh rất cao siêu rồi.
Phan An, chuyên gia vi sinh vật học, vừa trắng trẻo lại cao ráo, rõ ràng là
một người đàn ông treo đầy hoa đào lên mặt nhưng lại có lúc chỉ yên
lặng. Đương nhiên, nếu không mở lời anh ta sẽ là một mỹ nam tử lạnh
lùng, nhưng chỉ cần lên tiếng thì hoàn toàn có thể quyến rũ người ta
bằng lời nói. Phan An là tên tiếng Trung anh ấy tự đặt.
Ngữ Cảnh thì Cố Sơ đã hiểu kha khá rồi, chỉ tò mò không biết cậu ta có thật sự nói chuyện được với người ngoài hành tinh hay không. Theo như Phan
An giới thiệu, Ngữ Cảnh chính là một người giờ phút nào cũng để đầu óc
ngoài hệ mặt trời, khi rảnh rỗi cậu ta đã phát minh ra mười hai loại
ngôn ngữ ngoài địa cầu. Cố Sơ kinh hoàng.
Ba người này có một điểm chung, đều là con lai, đều là người gốc Hoa, tư duy rất kỳ lạ.
Đối với sự xuất hiện của Cố Sơ, Phan An và Ngữ Cảnh đều tỏ ra cực kỳ hào
hứng, đặc biệt là Phan An, đôi mắt ấy cứ dò xét khắp người cô, sau đó
lại lặng lẽ chuyển đứng bên cạnh cô như ma vậy, bất thình lình lên
tiếng: “Sao mặt cô không có một chút mụn nào vậy, ngay cả lỗ chân lông
cũng không thấy?”
Cố Sơ cảm thấy có thể kỳ quái nhất
không phải ba người họ mà chính là Lục Bắc Thần, có thể mời được một đám người kì dị làm việc cho anh, bản thân anh cũng phải là một người cực
kỳ lập dị.
Ngư Khương chỉ chào hỏi đơn giản với cô,
so với lần tạm biệt trước, lần này thái độ của cô ấy có vẻ xa cách hơn
một chút, nhưng Cố Sơ cũng không để tâm, dù sao họ cũng không thân
thiết. Hơn nữa, trong lòng cô luôn có một cảm giác mơ hồ, mối quan hệ
giữa cô ấy và Lục Bắc Thần có thể không đơn thuần chỉ là sếp và nhân
viên.
“Có phát hiện gì không?” Lục Bắc Thần đã mặc áo blouse vào từ lâu, đeo khẩu trang và găng tay lên, hỏi.
Ngư Khương đứng bên nhún vai: “Vic, anh mang về cho chúng tôi một rắc rối lớn rồi.”
“Việc này đúng là đang thử thách sự kiên nhẫn của mọi người.” Phan An nói
tiếp rồi bổ sung thêm: “À không đúng, là thử thách mình Ngữ Cảnh thôi,
anh hại cậu ta không còn thời gian đi nghiên cứu người ngoài hành tinh
nữa rồi.”
Lục Bắc Thần quay sang nhìn Ngữ Cảnh. Ngữ
Cảnh làm mặt ủ dột: “Giáo sư Lục, khi nào bắt được hung thủ, phiền anh
cứ đạp thêm cho nó vài cú giúp tôi.”
Cố Sơ đứng bên nghe cảm thấy rất lạ.
Nhưng Lục Bắc Thần đi thẳng tới bàn thực nghiệm phía sau lớp thủy tinh. Cố Sơ thấy thế cũng vào theo. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn mới biết vì
sao Ngữ Cảnh lại đau lòng nhức óc như vậy. Trên cả một bàn thực nghiệm
lớn chất một đống xương cao, thoạt nhìn còn tưởng là mô hình xương
người, nếu nhìn kỹ thì đều là xương thật, xương bị cắt rất vụn, nói
chính xác là không còn mảnh nào hoàn chỉnh. Một góc của bàn thực nghiệm
có một nửa đoạn xương bàn chân, phản chiếu màu trắng toát qua ánh sáng
bàn thực nghiệm.
“Hơn năm tiếng đồng hồ tôi mới ghép được tưng đây.” Ngữ Cảnh tỏ ra ấm ức: “Đợi ghép xong cả bộ xương chắc tôi cũng già rồi.”
~Hết chương 203~