Ở một hoàn cảnh cô quen thuộc, trong một căn phòng cô thân
thiết, vậy mà anh và cô lại như đứng ở hai thế giới, cho dù có đứng sát
cạnh nhau, cho dù bảo cô ôm lấy anh cô cũng có cảm giác hình như Lục Bắc Thần không thuộc về cô.Theo như Ngữ Cảnh nói,
đây là toàn bộ xương trong suối nước nóng. Sau khi rút cạn nước, chính
cậu ấy đã đích thân đi xuống, chỉ muốn lật lên từng khe đá, không bỏ qua một mét nào có khả năng ẩn giấu mới thu thập được toàn bộ về đây, mất
trọn cả một buổi tối, sau khi trời sáng cậu ấy lại xuống suối xác nhận
lần cuối cùng, lần xác nhận này lại tiêu tốn cả một buổi sáng. Việc này
khiến điểm ấn tượng của Cố Sơ dành cho Ngữ Cảnh lại tăng thêm không ít.
Đừng thấy cậu ấy còn trẻ tuổi nhưng làm việc ổn thỏa, đáng tin cậy, tốt
hơn rất nhiều những thanh niên nóng nảy, hấp tấp.
Rất hiếm khi có pháp y mang xương cốt phát hiện được ở hiện trường về phòng thực nghiệm của mình, nhất lại là một chuyên gia được mời từ nước ngoài về như Lục Bắc Thần, phá lệ được như vậy có thể thấy tính nghiêm trọng
của vụ án. Điều càng khiến Cố Sơ thấy khó hiểu hơn là rõ ràng Lục Bắc
Thần đã có ý định nhận vụ án này vậy thì những vụ án mà anh lựa chọn
tính chất chắc chắn rất thảm khốc.
Phan An cả người mặc áo trắng ‘bay’ tới, nói: “Ngữ Cảnh, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
Ngữ Cảnh vừa nghe, đôi mắt ầng ậng nước lập tức ánh lên những tia sáng kỳ
vọng. Cậu ấy đẩy đẩy gọng kính, ngây ngô hỏi: “Thật ạ?”
“Tôi có thể ăn giúp cậu bữa cơm tối nay, nghe người giúp việc nhà cậu nói
rồi, bữa tối nay cực kỳ thịnh soạn.” Phan An từ tốn nói, rồi kéo tay Ngư Khương: “Cô cũng có thể đi cùng tôi, ăn xong tôi đưa cô về.”
“Ý này hay đấy.” Ngư Khương cười tươi rói, rồi tiến lên đứng bên cạnh Lục Bắc Thần: “Vic, cùng đi đi.”
Cô ấy chỉ mời Lục Bắc Thần nhưng lại coi Cố Sơ như không khí.
Lục Bắc Thần sắc mặt bình thản, ánh mắt thấm một nụ cười khẽ: “Thích ăn
chùa là việc của mấy người, đừng làm ảnh hưởng tới công việc.”
“Cái từ ‘ăn chùa’ nghe mưu mô quá, thực tế là tôi chỉ muốn giúp Ngữ Cảnh
giảm bớt lượng mỡ thừa trong người cậu ta thôi.” Phan An vừa nói vừa bắt đầu công việc của mình.
“Xin chân thành cảm ơn.” Ngữ Cảnh lại bắt đầu hí hoáy với bộ xương, còn không quên đả kích lại câu nói của Phan An.
“Tôi muốn tìm được khí quản của tử thi hơn.” Ngữ Khương xen vào một cách rất tự nhiên: “Này, Ngữ Cảnh, cậu chắc chắn mang nó về rồi chứ? Liệu có
phải đã làm dây thun nghịch rồi không đấy?”
“Tôi còn muốn làm nó thành ruột cá để buộc chặt cái miệng chị lại.” Ngữ Cảnh trừng mắt với cô ấy.
Lục Bắc Thần chỉ đứng bên cạnh kiểm tra tình hình xương cốt, đối với màn đấu khẩu của họ, anh chỉ cười trừ cho qua.
Cố Sơ cảm thấy Lục Bắc Thần chưa bao giờ thoải mái như thế, mặc dù anh vẫn trầm mặc ít nói như mọi khi nhưng lại không còn vẻ nghiêm nghị thường
ngày, đối với họ sắc màu vui vẻ của anh đã nhiều hơn. Dường như họ hình
thành nên chỉnh thể, giống như bao bọc thành một thế giới mà người ngoài không thể bước vào.
Đây là lần thứ hai Cố Sơ có cảm
giác này, lần trước là khi Ngư Khương xuất hiện, cô ấy gọi ra một cái
tên tiếng Anh mà cô chưa hề hay biết, chỉ cần đứng bên cạnh Lục Bắc
Thần, dường như họ dựng lên một thế giới có thể chắn cô ở ngoài. Lần này lại như vậy, nhưng không chỉ mình Ngư Khương mà cả Ngữ Cảnh, Phan An và Lục Bắc Thần. Mấy người này đều có IQ cao, lại còn có kinh nghiệm kỹ
thuật ở cùng một lĩnh vực, không ai có thể đọ được.
Giống như một câu mà Phaedrus đã nói: Đại đa số mọi người bị lừa gạt bởi bề ngoài của sự vật, chỉ có một số ít
người thông thái có thể nhận ra chân tướng ẩn sâu bên trong.
Bốn người họ chính là những nhà thông thái hiếm hoi đó, là những người đã leo lên đỉnh cao của chuyên ngành.
Họ không cần được ai thấu hiểu vì họ có thể hiểu lẫn nhau. Họ có thể nói
những lời mà người ngoài nghe không hiểu vì những ý nghĩa này chỉ thuộc
về họ.
Cố Sơ lặng lẽ lùi ra ngoài.
Khoảnh khắc đi ra khỏi đại sảnh, cô bất giác quay đầu lại nhìn. Ngữ Cảnh và
Phan An vừa bận rộn vừa chọc ngoáy nhau. Ngư Khương chẳng biết đang quan sát gì bên dưới kính hiển vi. Lục Bắc Thần đứng quay lưng lại, cô không nhìn được biểu cảm của anh, có lẽ anh cũng không chú ý tới chuyện cô đã rời đi đâu.
Khi ánh nắng chiếu nghiêng, con đường nhỏ của ngôi biệt thự luôn mang một vẻ thanh mát.
Nếu những cây dương cao lớn ấy vẫn còn chắc là đã mọc thành cả rừng cây
trên con đường đá này. Cô ngẩng đầu lên, có những đốm sáng như sóng nước lăn tăn phản chiếu vào mắt. Mặc cho mặt trời trên cao kia gay gắt dường nào, những phiến lá rộng lớn trở thành một bức bình phong tự nhiên che
cho con đường.
Nhưng bây giờ chúng không còn nữa.
Cây cọ tuy đẹp nhưng mất đi vẻ yên bình.
Cố Sơ ra khỏi biệt thự, men theo đường đá chầm chậm xuống dốc, khẽ đá
những viên sỏi vụn vặt, chúng cứ thế lăn lông lốc xuống dưới. Cô nhớ lại hỏi nhỏ mình thích đá sỏi như thế, nhìn đám sỏi lăn đi cô lại phá lên
cười ha ha, vì thế mà mũi giày của cô hay bị mòn. Mẹ mắng cô quá nghịch
ngợm còn bố thì luôn cưng chiều, mỗi lần đi công tác về là lại mang cho
cô đủ các loại giày xinh xắn, sau đó yêu chiều nói: Công chúa của bố đá hỏng bao nhiêu đôi giày cũng không sao, bố sẽ mua cho con rất nhiều, rất nhiều giày mới.
Cô dừng bước, cô độc đứng giữa đường, cái bóng mảnh khảnh bị ánh nắng kéo
dài, nhỏ bé, yếu ớt trải lên nền đá sau lưng. Cô cúi đầu nhìn đôi giày
của mình, rất lâu sau mới đi tới một chiếc ghế gỗ bên cạnh, ngồi xuống.
Cô cúi người nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên mũi giày, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Từ nay về sau không còn ai nói với cô rằng: Công chúa của bố muốn thế nào cũng được.
Co hai chân lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hai chân, cằm chống lên đầu gối, cô nhìn xuống đôi giày của mình, bất chợt nhớ lại đôi trước kia Lục Bắc Thần tặng. Anh nói: Giày có hợp hay không chỉ có đôi chân biết. Anh là người đàn ông thứ hai sau bố tặng giày cho cô. Tối ấy, đôi chân cô rất dễ chịu.
Nhưng mà…
Cô đã rất cố gắng, muốn bước vào thế giới của anh với những kỳ vọng, những phấn khích. Khi anh đưa ra lời mời, cô ngập tràn sung sướng, có thể
dùng hai chữ ‘hạnh
phúc’ để hình dung toàn bộ cảm xúc trong cô. Vậy mà
mọi việc chẳng như mong đợi, giờ phút này đây, cô phần nhiều cảm thấy
lạc lõng.
Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, cô cũng
hiểu được một đạo lý, những thứ đã đánh mất nếu tìm lại được dĩ nhiên
rất tốt, còn nếu đã vĩnh viễn mất đi thì cũng không cần thương cảm. Về
căn nhà này, cô biết đó đã là thứ vĩnh viễn mất đi, năm xưa có quyết
định của Chính phủ, lại có cả người của ngân hàng can dự vào khiến mọi
chuyện rất ầm ĩ, về sau nó bị niêm phong lại, rất nhiều năm không công
bố tin tức rao bán ra bên ngoài. Cô cũng từng nghi ngờ căn nhà có vấn đề nhưng chưa từng nghĩ cụ thể mọi chuyện là thế nào, chỉ biết nhà đã bị
niêm phong, tịch thu.
Chuyện Lục Bắc Thần tiếp nhận
căn nhà quả thực khiến cô bất ngờ nhưng lòng cô cũng rất bình thản, nếu
đã là bất động sản của anh thì anh có quyền sửa đổi mọi thứ.
Cô hụt hẫng chỉ đơn thuần vì không thể bước chân vào thế giới của anh.
Ở một hoàn cảnh cô quen thuộc, trong một căn phòng cô thân thiết, vậy mà
anh và cô lại như đứng ở hai thế giới, cho dù có đứng sát cạnh nhau, cho dù bảo cô ôm lấy anh cô cũng có cảm giác hình như Lục Bắc Thần không
thuộc về cô.
Thứ cảm xúc giả tạo này khiến cô cực kỳ chán ghét chính mình.
Cô biết, thật ra đây là vấn đề của bản thân cô.
Anh đã giơ tay dẫn cô vào thế giới của mình, cô lại vì không thể thích ứng mà lùi bước.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấy quá nhiều cảnh lòng người đổi thay thế nên cô không thể vô tư đối mặt với mọi thứ nữa. Cố Sơ nhớ
lại lần cảnh tượng lần đầu tiếp xúc với mấy người bạn trong đội xe của
Bắc Thâm, đó cũng là một đám người thuộc một lĩnh vực xa lạ với cô. Bọn
họ ngạo nghễ, bọn họ bất kham, bọn họ phản nghịch, xuất thân của họ
không cao quý như những người cô tiếp xúc như cô. Họ mang tới cho cô
những cảm nhận và niềm vui hoàn toàn mới. Lúc ấy chính vì có Bắc Thâm,
cô đã dễ dàng hòa làm một cùng với họ.
Trên đỉnh đầu, có một chiếc bóng cao lớn đổ xuống.
Cố Sơ cúi đầu, chỉ nhìn thấy một đôi giày da nam giới đập vào mắt, đôi mắt cô chợt run lên. Cô ngước lên nhìn.
Ánh mắt người đàn ông ôn hòa, đen láy, thâm sâu, tận sâu bên trong không
phải sự bực bội mà ngược lại là vẻ điềm tĩnh. Cố Sơ không cúi xuống nữa
mà ngẩng gương mặt nhỏ yên lặng ngắm anh. Có bóng nắng hắt lên vai anh,
cả người anh đang che nắng cho cô.
“Em… chỉ ra ngoài
dạo quanh một vòng thôi.” Thấy Lục Bắc Thần theo ra, cô bỗng nhiên cảm
thấy mình chuốc thêm phiền phức cho anh.
Lục Bắc Thần giơ tay xoa đầu cô rồi ngồi xuống bên cạnh, một lúc sau liền hỏi: “Em giận đấy à?”
Cô nhìn anh không hiểu.
“Vì căn nhà em từng ở bị sửa thành phòng thực nghiệm.” Anh khẽ nói.
Cố Sơ lắc đầu: “Không, em không giận.”
Lục Bắc Thần vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nhưng em vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.”
Ngồi sát gần anh, hít lấy mùi hương quen thuộc của anh, sự trống trải trong
lòng cô bỗng được lấp đầy một cách kỳ diệu. Cô giơ tay ra ôm chặt lấy
anh, áp mặt vào lồng ngực anh và nói: “Nếu anh đã mua nhà thì anh có
quyền sắp xếp, em thật sự không giận càng không cảm thấy khó chịu.”
Cô biết một người đàn ông như Lục Bắc Thần thì phòng thực nghiệm chính là
chiến trường của anh, là nơi anh dành nhiều thời gian nhất, là nơi anh
bỏ nhiều tâm sức và trí tuệ nhất. Anh có thể không quá quan tâm mình
sống ở chỗ nào nhưng nhất định sẽ quan tâm phòng thực nghiệm của mình ở
vị trí nào. Việc này cũng giống như anh đã đặt thứ bảo bối quý giá nhất
của mình tại nhà họ Cố vậy. Cô không những không giận mà còn cảm thấy ấm lòng.
Lục Bắc Thần nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát
biểu cảm của cô, cố gắng tìm được một chút không vui hay dối lòng của
cô. Tư thế này khiến cô càng gần với gương mặt anh hơn, bờ môi anh gần
như dính lên trán cô. Cô nhìn gương mặt khiến bao cô gái ngày nhớ đêm
mong, cảm giác sợ mất đi càng thêm mãnh liệt, tình yêu trong lòng lại
mặc sức dâng tràn. Cô muốn hôn anh.
Thế là cô liền làm theo tâm nguyện của mình.
Cố Sơ chủ động dâng tặng bờ môi đỏ hồng.
Khóe môi anh nhanh chóng chuyển từ cứng đờ sang mềm mại, bàn tay lớn giữ
chặt lấy cô. Anh hóa bị động thành chủ động, từ từng nụ hôn phớt dịu
dàng chuyển sang đòi hỏi sâu đậm.
Cả người Cố Sơ gần
như tan thành nước, mái tóc dày và dài mềm như lụa, từng lọn tóc yểu
điệu quấn lấy bắp tay rắn chắc của người đàn ông.
Sự
ngoan ngoãn khác thường của cô gái khiến anh khó mà chống cự. Môi anh
trượt xuống, tỉ mỉ lan dần ra tận khóe miệng cô rồi xuống cằm…
Hơi thở như những tia nắng bị tán lá che khuất, gần như làm tan chảy trái tim cô.
Cố Sơ cảm thấy nhột, e thẹn chặn đôi môi không ngừng tìm kiếm của anh lại, dưới lòng bàn tay là những sợi râu mới mọc của anh, chọc vào lại càng
khiến cô ngứa ngáy…
~Hết chương 204~