Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, giòn tan, những vụn
nhỏ bắn ra lại găm thẳng vào huyết quản, máu chảy đầm đìa, bi thương
cũng như dòng sông trào ngược.Gặp phải tình yêu, con người ta sẽ trở nên hoang mang bất an.
Từ sau khi ở cùng với Lục Bắc Thần, cảm giác lo lắng này của Cố Sơ lại
càng sâu đậm hơn. Đa phần trong mọi tình huống, Lục Bắc Thần đều nuông
chiều cô, kiên nhẫn để mặc một số suy nghĩ và hành động trẻ con của cô,
nhưng cô biết anh cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình, thế nên chỉ
cần anh nhíu mày là cô sẽ e dè, thận trọng.
Dưới quầng sáng của anh, cô có thể làm gì tùy thích nhưng cũng lại không thể tùy tiện khi ngước nhìn lên vầng sáng ấy.
Điều này không đúng.
Cô không nên có cảm giác sợ hãi anh.
Giống như đối với Bắc Thâm trước đây, xuất sắc như anh ấy nhưng cô vẫn có khả năng và tự tin để đứng ngang hàng với anh ấy.
Nhưng đối mặt với Lục Bắc Thần, cô lại không thể.
Yêu đương không nên như vậy, nhất là khi cô và anh còn có một quan hệ thể xác thân mật hơn.
Nam nữ khi yêu chẳng phải nên nô đùa, nghịch ngợm, chia sẻ mọi điều sao? Vì sao cho dù anh và cô ở gần nhau đến vậy, gần tới mức độ cơ thể đã ôm
trọn lấy nhau, chan hòa làm một, cô vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của
anh?
Mái tóc dài che đi quá nửa gương mặt cô, mọi suy nghĩ được giấu phía sau hàng mi dài. Cố Sơ hơi ấm ức, đan sít sao ngón
tay vào nhau, hình như tất cả đều trở nên khác biệt. Khi ở Hạ Môn, những lời Lâm Gia Duyệt nói khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh, mọi việc làm
của anh rõ ràng đều chứng tỏ anh yêu cô, không phải sao? Anh ăn cam vì
cô, hủy bỏ hôn ước cùng Lâm Gia Duyệt vì cô, có thể đuổi theo tới tận Hạ Môn vì cô, tất cả những việc này đều nói rằng anh quan tâm tới cô, đúng không?
Nhưng mà…
Nếu tất cả chỉ là suy đoán của Lâm Gia Duyệt thì sao?
Hoặc giả cô chỉ tự mình đa tình?
Nếu cô thật sự sống ở trong trái tim anh, vì sao bây giờ vẫn còn hoang mang đến vậy?
Trên bờ biển Hạ Môn, anh chỉ tay vào lồng ngực cô và nói: Nếu anh có thể được sống trong đây. Thế nên, anh đã bước vào rồi. Nhưng anh không công bằng, cô để anh bước vào đó, còn anh thì sao? Lại nhốt cô ở ngoài. Anh nói, anh không mong chờ
quá nhiều đối với tình yêu nhưng một khi nó tới anh sẽ không buông tay.
Cô hỏi anh: Anh có yêu em thật không? Câu trả lời của anh là: Trong cuộc đời em chỉ có mình anh, Lục Bắc Thần.
Phải, anh có nhắc tới những từ ngữ yêu thương nhưng chưa từng nói rõ ràng một câu rằng: Cố Sơ, anh yêu em.
Cô càng nghĩ càng thấy bi thương và lạnh lẽo. Hóa ra cô lại nhớ từng lời anh nói.
Lục Bắc Thần vòng tay từ đằng sau, muốn xoay cô lại.
Cô hờn dỗi, ra sức gạt tay anh ra.
Tay anh khựng lại giây lát, hơi ngập ngừng rồi kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan
nào, quay lại đây.” Dứt lời, một bàn tay lớn phủ lên bả vai cô.
Ngón tay anh đặt lên vai cô, cô cảm nhận được nó hơi lạnh.
Cứ như vậy, anh đờ người khoảng hơn nửa phút mới khẽ thở dài, đổi thành ôm cô vào lòng, lồng ngực áp sát sống lưng mỏng manh của cô, hỏi nhỏ:
“Giận đấy à?”
Cô không nói nhưng lại vì vòng tay ấm áp của anh mà cõi lòng giá lạnh.
Phụ nữ chung quy vẫn là loài động vật cảm tính, một khi hoang mang với tình yêu sẽ trong đầu sẽ tưởng tượng ra trăm vàn điều kỳ lạ. Sự lạnh lùng
chuyển qua dịu dàng của Lục Bắc Thần khiến cô nảy sinh nghi ngờ. Anh
càng dịu dàng, cô càng lo âu, điều này bắt nguồn từ việc cô muốn tìm
hiểu toàn bộ suy nghĩ của anh, gấp gáp muốn tìm tòi thế giới của anh.
Nhưng rõ ràng anh đang đẩy cô ra ngoài, chỉ dỗ dành như yêu chiều thú cưng.
Cô khẽ lắc đầu, giận thì sao chứ? Lẽ nào anh có thể mở cánh cửa trái tim cho cô?
Bàn tay Lục Bắc Thần mơn man, lòng bàn tay lại nóng rẫy.
Không hiểu vì sao, cô bỗng muốn khóc.
Nắm lấy tay anh, lát sau cô khẽ hỏi: “Nếu cả hai câu hỏi trước em đều không cần biết nguyên nhân, vậy thì câu hỏi cuối cùng em muốn có được đáp
án.”
Lục Bắc Thần nói: “Câu hỏi gì?”
Cô hỏi: “Trước đây anh từng có bạn gái chưa?”
Từ trước tới nay, ngoại trừ Bắc Thâm ra, anh rất ít nói về chuyện của
mình, ví dụ những chuyện anh từng trải qua hay những chuyện tình trước
đây của anh. Một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi, tuấn tú khôi ngô, sự nghiệp thành đạt, sao có thể nói bên cạnh không xuất hiện phụ nữ? Lời
Lâm Gia Duyệt khiến cô muốn tin, cô càng tin những lời lúc trước anh
nói. Anh nói anh biết cô đã rất lâu rồi. Biết lâu rồi thì đã sao? Điều
này có thể chứng tỏ anh chưa từng yêu ư? Cô muốn tin rằng anh chung tình nhưng hôm nay chỉ vì dò xét hai câu hỏi, cô đã cảm thấy mình hoàn toàn
không hiểu người đàn ông này.
Người đàn ông phía sau im lặng.
Trái tim cô dần dần rớt xuống.
Lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Từng có.”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, giòn tan, những vụn nhỏ bắn ra lại
găm thẳng vào huyết quản, máu chảy đầm đìa, bi thương cũng như dòng sông trào ngược.
“Là bạn gái ư?” Cô có phần không cam tâm.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói người đàn ông: “Phải.”
Giống như có một lưỡi dao rạch qua cơ thể.
Cô không hỏi anh có người phụ nữ nào khác không mà hỏi bạn gái. Nếu như
anh có phụ nữ thì có thể hiểu được. Nhưng anh từng có bạn gái…
“Anh…” Yêu cô ấy chứ?
Ba chữ cuối cùng vẫn chần chừ không thể thốt ra, chỉ nói được một chữ
‘anh’ duy nhất, thanh âm không sao bật ra khỏi cổ họng được. Nếu không
yêu sao có thể thừa nhận đối phương là bạn gái của mình?
Cô không tức giận, cũng không đố kỵ, chỉ sợ rằng một mặt thâm tình nhất của anh chưa từng dành cho cô.
Cô càng muốn biết liệu anh có giấu giếm người con gái đó như thế này hay không?
Nhưng cô không thể hỏi nữa.
Nếu còn lên tiếng, Cố Sơ chỉ sợ nước mắt sẽ rơi.
Cánh tay ôm cô dần dần buông lơi, một nụ hôn nhẹ miên man từ sau gáy cô
trượt dọc xuống, người đàn ông phía sau một lần nữa si mê cơ thể cô. Khi anh gần sát cô, cô cảm thấy khao khát của anh lại thức tỉnh.
Cô né tránh.
Nhưng anh càng áp
sát, cánh tay rắn chắc khóa chặt lấy cô khiến không thể trốn thoát.
“Em không muốn nữa.” Cố Sơ hất tay anh ra.
Một giây sau, cô bị anh đè sấp xuống giường, cả tấm lưng trần đối diện với anh.
“Anh coi em là gì chứ?” Hai cánh tay đang giãy giụa của cô một lần nữa bị anh túm chặt, bẻ quặt sau lưng, khiến cô tức giận.
“Em nói xem anh coi em là gì?” Lục Bắc Thần một tay vòng qua eo cô, cả cơ thể cao lớn đè xuống.
Chậm rãi nhưng không chút do dự.
Cô kêu lên, ngẩng đầu chịu đựng nỗi đau, lệ đong đầy đôi mắt.
Lục Bắc Thần buông tay ra, nâng cao gương mặt cô lên, hôn lên môi chặn mọi tiếng hét của cô, đồng thời tiến sâu vào.
Giống như có ý trừng phạt hơn.
So với sự mãnh liệt ban nãy, lần này anh gần như có ý dùng sức vò nát cô vào cơ thể mình.
Càng lúc cô càng khó chống đỡ, cả người như một chiếc cung bị kéo căng tới tối đa.
Thấy khóe mắt cô ươn ướt, đáy mắt Lục Bắc Thần càng tối đi, anh khẽ ra lệnh bên tai cô: “Sau này không được phép giận dỗi anh.”
Hết con sóng mạnh mẽ này tới con sóng dữ dội khác, anh nghiền nát cơ thể cô như bàn xay nghiền đậu nành, ép lấy tinh cốt, khiến cho những kiêu hãnh rã rời, tan tác.
Nước mắt lăn xuống, thấm vào mái tóc dài.
Mái tóc cô tản ra khắp nơi theo sự ngông cuồng của anh…
***
“Sau đó thì sao? Anh ấy có nói lý do chia tay người bạn gái cũ không?” Trong quán café, Tiêu Tiếu Tiếu bê một cốc mocha to, đầu mày nhíu chặt hỏi Cố Sơ.
Tối đó cô ở lại trên giường Lục Bắc Thần, anh
đòi hỏi như phát điên, thời gian dài hơn mọi lần trước. Cô không hiểu
suy nghĩ của anh, càng không còn sức để hiểu nữa, chỉ biết mình đã lỡ
lời khiến anh không vui. Cô bị anh rút cạn mọi sức lực, ngủ tới tận sáng hôm sau. Lục Bắc Thần không còn ở nhà, có lẽ là tới phòng thực nghiệm,
chỉ để lại cho cô một mảnh giấy: Trong tủ lạnh có thức ăn, ở nhà cố gắng nghỉ ngơi, đợi anh.
Cô không tới phòng thực nghiệm, cứ cảm thấy bụng dạ khó chịu, trong tình trạng này dĩ nhiên không thích hợp đối mặt với anh.
Buổi tối Lục Bắc Thần không trở về, cô kiềm chế không gọi điện thoại cho anh, mà di động của cô rồi máy bàn cũng đều yên ắng.
Sáng hôm sau, cô vò nát tờ giấy nhớ của anh.
Ngày thứ ba, di động cô vang lên, nhưng không phải là anh.
Là Tiêu Tiếu Tiếu hẹn cô đi dạo phố.
Lúc này Cố Sơ mới chợt bàng hoàng, thì ra đã tới cuối tuần.
Tiêu Tiếu Tiếu biết chuyện giữa cô và Lục Bắc Thần, cả chuyện quan hệ cô
cũng nói thẳng với cậu ấy vì cô cần có một người bạn để giãi bày. Mấy
hôm nay lòng cô bí bách tới khó thở. Quan trọng hơn là khi còn học đại
học dù sao cô và Tiêu Tiếu Tiếu cũng là bạn cùng phòng, về chuyện của
Bắc Thâm, Tiếu Tiếu cũng rõ.
Cố Sơ uống một ngụm
café, đắng ngắt đầu môi mới nhận ra mình chưa cho đường. Cô cầm gói
đường lên, nhẹ nhàng xé một góc rồi nói: “Anh ấy chẳng giải thích gì
hết.” Đổ đường vào, cô cầm chiếc thìa con ngoáy một hồi rồi bỗng mất hết kiên nhẫn, để thìa sang một bên.
Tiêu Tiếu Tiếu suy
nghĩ gì đó, một lát sau nói: “Thật ra anh ấy từng có bạn gái cũng là
chuyện bình thường, người ta đẹp trai như thế, lại còn là giáo sư cấp độ quốc bảo, IQ cao chết người, các cô gái chắc chắn là nhào tới như quân
cảm tử thôi.” Rồi cậu ấy đặt cốc xuống, thở dài: “Mấy loại người yêu cũ
chỉ cần không còn bén mảng qua lại thì đều không đáng quan tâm. Cậu xem
đấy, cái cô Lâm Gia Duyệt đó chẳng phải cũng cướp không nổi với cậu sao? Vấn đề mấu chốt là, cậu thật sự không coi anh ấy là Bắc Thâm? Cậu xác
nhận mình phân biệt được rõ ràng?”
“Ban đầu tớ cũng mơ hồ nhưng bây giờ thì tớ biết anh ấy không thể là Bắc Thâm.”
“Vì sao?” Tiêu Tiếu Tiếu không hiểu: “Cậu từng nói anh ấy đã xem ảnh cậu
thời đại học. Lượng thông tin của câu này rất nhiều đấy bảo bối ạ. Cậu
có từng nghĩ là hai người họ là anh em sinh đôi, nếu hồi đại học anh ấy
yêu cậu dưới thân phận Bắc Thâm thì sao?”
“Không
thể.” Thái độ của Cố Sơ rất kiên quyết: “Tính cách của anh ấy quá khác
so với Bắc Thâm.” Bắc Thâm không khó nắm bắt như anh, cũng không thâm
sâu khó lường như anh, càng không ngang ngược cứng rắn như anh. Anh hoàn toàn không phải người đàn ông từng yêu cô hồi đại học.
Tiêu Tiếu Tiếu xoa cằm, nghĩ mãi: “Cậu nói hình như cũng có lý, lần trước
gặp anh ấy, tớ đã cảm thấy sâu xa khó hiểu. Anh Bắc Thâm lúc ở trường
như thế nào tớ ít nhiều cũng hiểu, mặc dù có hơi khó gần một chút nhưng
không đến mức tâm tư khó hiểu, so với tính cách mực đen của giáo sư Lục
thì anh Bắc Thâm có thể được hình dung như giấy trắng.”