Tớ yêu anh ấy, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ấy có thể sẽ rời xa là tớ lại cảm thấy không sao thở nổi, đau đớn chết đi được.Những lời Tiêu Tiếu Tiếu nói hơi thẳng thắn nhưng thực sự là vậy, thật ra đây cũng là những gì Cố Sơ suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù về tính cách Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần có những điểm giao hòa,
khi đối mặt với công việc và học tập điều nghiêm túc cần cù, cẩn trọng,
kỹ lưỡng, đối mặt với những người hoặc những chuyện không liên quan đến
mình đều lạnh nhạt, không thích xen vào chuyện người khác, nhưng khi còn học đại học, dù sau mấy ngày không gặp Lục Bắc Thâm, dù Lục Bắc Thâm
nói gì làm gì, cô cũng có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của anh. Cô
khẳng định chắc chắn Lục Bắc Thâm yêu cô, tuy không có những lời thề non hẹn biển và những lời nói tình cảm cảm động đầu môi nhưng cô vẫn cảm
nhận được địa vị độc nhất vô nhị của mình trong lòng anh.
Còn Lục Bắc Thần thì sao?
Anh có một tính cách còn khó hiểu hơn cả sách trời.
Có lúc anh cực kỳ giống Bắc Thâm, có thể chiều chuộng cô, có thể nâng cô
lên tay như một viên ngọc, nhưng có lúc anh lại giống như một người xa
lạ, cô không thể vượt ra khỏi giới hạn của anh, không thể đào sâu tìm
hiểu suy nghĩ của anh. Anh như một mặt biển tĩnh lặng dưới bầu trời đêm, khi gạt bỏ lớp vỏ ngoài bình thản ấy đi, có lẽ thứ cất giấu bên trong
là sóng ngầm cuộn trào.
Một người đàn ông như vậy giống như một câu đố.
Khiến người ta nghi hoặc lại khiến người ta kính sợ.
Đối với Bắc Thâm, cô chưa từng có cảm giác kính sợ này.
“Tiểu Sơ.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ gọi tên cô, đè lên tay cô: “Cậu bỏ viên đường thứ tư rồi đấy.”
Ngón tay Cố Sơ khựng lại, cúi đầu nhìn, lúc này mới tỉnh ra.
Tại cô suy nghĩ quá tập trung rồi, gắp đường, thả đường trở thành động tác
theo thói quen. Cô vội vàng để viên đường trong tay trở về chỗ cũ, khẽ
ngoáy ngoáy chiếc thìa, màu trắng của sữa hòa cùng màu đen của café,
mang theo hương café nóng hổi cũng lăn tròn, tỏa ra mùi hương ngọt đến
ngấy.
Cô uống một hớp, quả nhiên ngọt phát ngán.
Ánh nắng buổi chiều hắt lên một nửa gương mặt Tiêu Tiếu Tiếu, những đường
nét trên gương mặt cậu ấy càng lúc càng xinh đẹp, ngồi cùng với Cố Sơ
trong chiếc váy Tây màu trắng đã trở thành hình ảnh đẹp nhất trong quán
café, hấp dẫn ánh nhìn của không ít đàn ông. Nhưng cả hai người này đều
chẳng ai có tâm tư quan tâm tới việc mình đã trở thành một ‘phong cách’. Họ yên lặng ngồi uống café, yên lặng nói những chuyện trong lòng.
“Có một câu tớ không biết có thích hợp nói hay không. Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân tớ thôi.”
Cố Sơ ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Gì vậy?”
“Cậu có từng nghi ngờ Lục Bắc Thần không?” Tiêu Tiếu Tiếu nói thẳng: “Dù sao thì năm đó cậu đề nghị chia tay với em trai anh ấy, anh Bắc Thâm cũng
là sau khi nghe tin cậu đính hôn mới xảy ra chuyện. Hai món nợ này, nhất là món nợ sau, đổi lại là bất kỳ người nào cũng không dễ dàng tha thứ
cho cậu đâu.”
Những gì Tiêu Tiếu Tiếu lo ngại há chẳng phải những gì trước đây cô nghi ngờ?
Nhấp thêm một ngụm café, vị ngọt nơi cổ họng đã tan dần thành vì đắng. Khi
lên tiếng, giọng cô hơi khé: “Đây cũng là nguyên nhân trước đây tớ chần
chừ không dám chấp nhận anh ấy nhưng cũng chính anh ấy khiến tớ xóa bỏ
suy nghĩ này.” Nói tới đây, cô ngừng lại, suy nghĩ rất lâu mới hơi đổi
giọng, cười khổ: “Thật ra nếu anh ấy rắp tâm trả thù thì bây giờ anh ấy
đã thành công rồi.”
Tiêu Tiếu Tiếu sửng sốt nhìn cô.
“Phải làm sao đây?” Cố Sơ nắm tay Tiêu Tiếu Tiếu: “Bây giờ tớ hoàn toàn trở
thành con thiêu thân, biết rõ anh ấy là một người đàn ông nguy hiểm mà
vẫn bất chấp tất cả lao thẳng vào lửa. Tớ yêu anh ấy, chỉ cần nghĩ tới
chuyện anh ấy có thể sẽ rời xa là tớ lại cảm thấy không sao thở nổi, đau đớn chết đi được.”
Tiêu Tiếu Tiếu dễ dàng nhận ra
tay cô đang run rẩy, lập tức nắm ngược lại tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tớ
biết, tớ biết. Thật ra đây đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà,
phải không? Có lẽ anh ấy vốn không định trả thù thì sao?” Lục Bắc Thần
là một người đàn ông xuất sắc. Anh có một quầng sáng hấp dẫn khiến con
gái không thể kháng cự, Cố Sơ lo được lo mất như vậy, cậu ấy hoàn toàn
có thể hiểu.
Một người đàn ông trong veo như nước và một người thâm sâu như mực, con gái lại thường theo đuổi người phía sau.
Cố Sơ dần dần kiềm chế tâm trạng hơn một chút.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn thấy vậy, khẽ thở dài trong lòng, cậu ấy nhận ra Cố Sơ
động lòng thật rồi. Hoàn cảnh đã khác thì những tâm tư khi đối mặt với
tình yêu cũng khác, so với cách yêu thời đại học, một Cố Sơ sau khi đã
trải nghiệm vô vàn tình cảnh trong cuộc đời, có thể bây giờ sẽ càng khao khát có phần hạnh phúc này hơn. Nói một cách khác, chuyện tình yêu hiện giờ đối với Cố Sơ mà nói giống như một bè gỗ nổi, cô ấy cần phải thông
qua nó để lấy lại hy vọng của đời người.
“Vì có Bắc
Thâm thế nên mối quan hệ giữa cậu và anh ấy trở thành người bị động và
kẻ chủ động.” Tiêu Tiếu Tiếu lên tiếng: “Cậu luôn cảm thấy hổ thẹn với
lòng, thế nên khi đối mặt với anh ấy càng trở nên dè dặt, thận trọng.
Nhưng cậu có từng nghĩ cứ tiếp tục cậu sẽ rất khổ sở không, không những
cậu khổ sở mà anh ấy cũng cảm thấy khổ sở.”
Cố Sơ cụp mắt xuống, lát sau nói: “Có lúc tớ tình nguyện anh ấy là một người
khác, tình nguyện rằng tôi đã yêu một người xa lạ. Nhưng Tiếu Tiếu à,
đây có lẽ là sự trừng phạt ông trời dành cho tớ, lại nhất quyết đưa Lục
Bắc Thần tới, một người có quan hệ khăng khít với Bắc Thâm và quá khứ
như vậy, thế nên chắc chắn là khổ sở rồi. Cả tớ và anh ấy đều cố gắng né tránh quá khứ.”
Tiêu Tiếu Tiếu suy nghĩ: “Cậu có
từng nghĩ tới chuyện quay lại trường học không? Nếu không ngày nào cũng ở bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ có vấn đề. Nếu chỉ là quan hệ công việc
đơn thuần thì còn được nhưng vấn đề là cả hai người đều không thể chỉ
coi đối phương là một đồng nghiệp đơn thuần, không phải sao?”
“Trở về trường chung quy tớ vẫn còn bị ám ảnh tâm lý.” Cố Sơ thở dài, ở đó
có quá nhiều kỷ niệm giữa cô và Bắc Thâm, giống như hôm đó chỉ đi ngang
qua thôi mà cô đã sắp tan tác rồi. Cô sợ chìm đắm trong quá khứ, sợ như
vậy sẽ càng khiến Lục Bắc Thần không vui. “Còn nữa, Tư Tư cần tiền, số
nợ của dì tớ vẫn phải trả.”
“Cậu nói với Lục Bắc Thần đi, chưa biết chừng anh ấy có thể giúp cậu giải quyết món nợ và tiền
học phí của Tư Tư.” Tiêu Tiếu Tiếu cười khẽ.
Cố Sơ trừng mắt với cậu ấy: “Anh ấy không nợ tớ, sao có thể bảo anh ấy trả nợ cứ như lẽ dĩ nhiên vậy.”
“Hai người chẳng phải có mối quan hệ đó sao.” Tiêu Tiếu Tiếu thở dài.
“Vậy thì cũng có quy định nói rằng người ta phải giúp cậu.” Cố Sơ từ bỏ cốc
café ngọt lịm, gọi một cốc nước chanh: “Vả lại, anh ấy đã giúp tớ nhiều
lắm rồi, tiền lương tiền thưởng đều cao hơn những người trong phòng thực nghiệm.”
“Kể cũng phải, vừa có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp của cậu lại vừa gián tiếp đảm bảo nguồn kinh tế của cậu,
anh ấy cũng nghĩ cho cậu lắm đấy.”
Cố Sơ không nói, chỉ im lặng uống nước chanh, hơi chua. Cô bất chợt nhớ lại khi Lục Bắc Thần uống nước chanh cô pha đã nói: Nha đầu kia, em lại cho nhiều đường vào nước chanh rồi. Cô lại nói: Em thích uống ngọt. Anh cũng không nói thêm gì nữa, cái miệng thì kén chọn vậy nhưng vẫn uống sạch sẽ cốc nước chanh cô pha.
Không.
Không được nhớ đến những điều tốt đẹp của anh.
“À, tớ chợt nhớ ra một chuyện.” Tiêu Tiếu Tiếu giật thót mình.
Cố Sơ bê cốc nước nhìn cậu ấy.
Tiêu Tiếu Tiếu chỉ vào bụng cô: “Có động tĩnh gì chưa?”
“Động tĩnh gì cơ?” Cố Sơ nhất thời chưa hiểu.
“Có bầu.” Tiêu Tiếu Tiếu hạ thấp giọng: “Hai cậu đã yêu nhau rồi, mang thai là chuyện sớm muộn thôi.”
Cố Sơ hơi đỏ mặt.
“Có gì phải ngượng chứ.” Tiêu Tiếu Tiếu nhướng mày: “Đều học y cả, nói mấy
chuyện này mà còn xấu hổ? Trời đất ơi, lẽ nào hai người tới giờ này vẫn
còn ‘tình yêu Plato’*?”
*Ý chỉ tình yêu trong sáng, thuần khiết.
“Dĩ nhiên là không.” Cố Sơ phản bác.
Tiêu Tiếu Tiếu mắt lấp lánh: “Ở trên giường cùng một anh chàng đẹp trai như vậy nhất định là sướng chết.”
“Được rồi đấy, sao nhắc tới chuyện này cậu phấn khích vậy?”
“Cậu không biết tạp chí Lăng Song làm có một kỳ về Lục Bắc Thần sao? Qua
điều tra, Lục Bắc Thần là đối tượng khiến con gái nảy sinh ảo tưởng tình dục nhất đấy.” Nói xong Tiêu Tiếu Tiếu cười phá lên rồi chợt nhận ra
không nữ tính, vội bịt chặt miệng lại.
Cố Sơ lườm cậu ấy một cái, không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
“Quay lại chuyện chính đi, cậu cũng phải nghĩ tới chuyện bầu bí đi chứ, trừ phi trong hai người có một người bất thường.”
“Cậu bất thường thì có.”
“Cả hai đều bình thường, chuyện mang thai có thể tránh được sao?”
Cố Sơ gượng gạo uống nước chanh, gò má hơi đỏ. Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô nghi hoặc: “Không phải cậu uống thuốc tránh thai đấy chứ?”
“Không có.” Cô đặt cốc nước chanh xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy nói thuốc tránh thai không tốt cho sức khỏe, không cho tớ uống.”
“Thế…”
Cố Sơ nhìn cậu ấy, không nói câu nào.
“Ai bảo chuyện này cứ phải phụ nữ tránh.” Cố Sơ khục khặc nói một câu.
“Không hổ danh là người đàn ông cấp nam thần, sức kiềm chế quá mạnh.” Tiêu
Tiếu Tiếu cười sảng khoái: “Phải biết rằng rất ít đàn ông Trung Quốc làm được điều ấy.”
“Này, nói chuyện khác đi.” Cố Sơ vốn
dĩ tâm trạng bực bội, muốn tìm cậu ấy kể khổ, ai ngờ cuối cùng vẫn bị
cậu ấy quay họng súng về phía mình.
“Đổi chủ đề cái
gì, tớ cảm thấy chủ đề này rất thú vị.” Tiêu Tiếu Tiếu túm chặt lấy sự
ngượng ngập của cô không buông, sau đó mắt sáng lên: “Chẳng phải cậu
muốn biết rõ vị trí của mình trong lòng anh ấy sao?”
Cố Sơ nhìn cậu ấy chằm chằm, biểu cảm thận trọng: “Có phải cậu lại định đưa ra mấy đề nghị vớ vẩn không?”
“Có lần có lượt mà, trước đây người thích đưa ra mấy đề xuất linh tinh là
cậu, bây giờ cậu cũng phải nhận một lời khuyên của bạn bè đi.” Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Thật ra muốn thăm dò một người có thật sự yêu cậu hay không
rất đơn giản, cứ xem người đó có muốn lựa chọn kết hôn sinh con với cậu
không?”
“Đùa gì vậy? Tớ và anh ấy mới yêu nhau chưa lâu đã nói chuyện kết hôn sinh con?”
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô vẻ bó tay: “Đâu có bắt cậu cầu hôn anh ấy đâu, cậu
căng thẳng như vậy làm gì? Vả lại, còn có trường hợp quen nhau ba ngày
đã kết hôn luôn kìa, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lấy anh
ấy?”
Cố Sơ há hốc miệng, nửa ngày không nói được câu nào.
Thật ra cô không dám nghĩ tới vấn đề này, còn Lục Bắc Thần, cô cũng không
thể suy đoán được tâm tư của anh. Liệu anh có muốn sống trọn đời với cô
không? Sau khi trải qua biến cố, có rất nhiều chuyện Cố Sơ không dám quá cưỡng cầu. Cô yêu Lục Bắc Thần nhưng cũng không thể nói với anh rằng: Hi, chúng ta kết hôn đi.
Cô nghĩ chỉ cần anh có thể ở bên cạnh mình là tốt rồi, những thứ khác cô không dám mong ước xa xôi.
“Tớ chỉ bảo cậu đi thăm dò anh ấy một chút thôi.” Tiêu Tiếu Tiếu sợ cô căng thẳng, lập tức giải thích: “Ví dụ như nói cậu muốn có một đứa con.”
“Hả?” Cố Sơ sửng sốt: “Cái chủ ý này của cậu tệ quá đi.”
“Có ích là được rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu phản bác: “Cậu cứ nói cậu thích trẻ
con xem xem anh ấy có phản ứng gì. Nếu thật lòng yêu cậu, chắc chắn anh
ấy cũng hy vọng cậu có một đứa con thôi.”
Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu ngoai ngoải như trống bỏi: “Kiểu dò hỏi này trẻ con quá.”
“Làm ơn đi, đây là cách tốt nhất đấy.” Tiêu Tiếu Tiếu nhướng mày.
Cố Sơ đang định lên tiếng thì nghe thấy trên đỉnh đầu xen ngang một câu:
“Cách làm tệ hại này cũng chỉ có Tiêu Tiếu Tiếu cậu mới nghĩ ra. Một
người kiêu hãnh như Cố Sơ có thể làm vậy không?”
Hai người cùng ngẩng lên, là Lăng Song.
Cậu ta gầy hơn khi trước rất nhiều, nhưng mặc quần áo vào có phong cách hơn.
“Cậu…” Cố Sơ ngỡ ngàng quan sát cậu ta từ trên xuống dưới.
Lăng Song tháo kính râm ra, kéo ghế ngồi xuống một cách rất tự nhiên, rồi
gọi một cốc trà hoa hồng: “Cậu với tôi cái gì, cậu phải cảm ơn tôi đã
kịp thời giải cứu cậu đấy. Tiêu Tiếu Tiếu là cái loại chỉ giỏi nói mồm,
cậu định thử thật chắc? Tin tôi đi, cậu làm vậy chỉ ép cho đàn ông bỏ đi mà thôi.”
“Cậu gọi cậu ta tới à?” Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Cố Sơ.
Cố Sơ uể oải lắc đầu.
“Tôi còn tưởng thành phố Thượng Hải to lớn cỡ nào, hiếm khi có dịp rảnh rỗi
đi dạo phố mà cũng chạm mặt hai cậu.” Lăng Song vênh váo.
Cố Sơ nhìn
chằm chằm vào mặt cậu ta: “Hơi khang khác đấy.”
“Có đẹp lên không?” Lăng Song rút chiếc gương nhỏ trong túi xách ra, dương dương tự đắc.
Tiêu Tiếu Tiếu xen vào thích hợp: “Cậu cũng tới đó?”
“Dĩ nhiên.” Lăng Song nhướng mày nhìn cậu ấy: “Một người như vậy bệnh viện
còn thu nhận được, có lý nào tôi lại không. Điều kiện của tôi chẳng biết tốt gấp mấy lần cậu, hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn.”
“Đồ tự mãn.”
Cố Sơ ngồi bên cạnh thở dài: “Hai cậu điên hết rồi, tớ cảm thấy lúc trước hai cậu ổn lắm mà.”
“Giờ không ổn à?” Lăng Song quét đôi mắt phượng, cực kỳ xinh đẹp.
Cố Sơ cắn ống hút: “Không ổn, cứ là lạ thế nào ấy. Tự nhiên một chút tốt hơn, giờ ai cũng gầy như que tăm ấy.”
“Cậu là kẻ no không hiểu nỗi đau người đói.” Tiêu Tiếu Tiếu phì cười: “Cậu
xinh xắn tiêu chuẩn rồi, mặc bộ nào cũng vừa khít, đâu có hiểu được nỗi
đau của những người mập như bọn tớ.”
“Này này này, trừ tôi ra, tôi vốn dĩ cũng rất tiêu chuẩn, chỉ là cầu toàn hơn mà thôi.” Lăng Song không chút khách khí.
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn Lăng Song: “Cậu đừng có gầy thêm nữa.”
“Tôi chỉ gặp được một con người đẹp nhất của mình trong những năm tháng đẹp nhất mà thôi.” Lăng Song nói một câu văn vẻ.
“Lắm chuyện.” Tiêu Tiếu Tiếu khiêu khích.
Lăng Song bơ cậu ấy đi, nhìn về phía Cố Sơ: “Nếu cậu có thể giữ được nét trẻ trung của mình còn sợ thiếu đàn ông sao? Đàn ông ấy chính là ông mật,
chỉ cần cậu là một đóa hoa kiều diễm, đàn ông sẽ tự động bổ nhào vào
thôi.”
“Không phải cậu định kéo tôi đi hút mỡ đấy
chứ?” Cố Sơ xoa xoa tay, chỉ nói thôi cũng cảm thấy đau đớn khắp người:
“Đây là chủ ý của cậu á? Tôi cảm thấy còn chẳng bằng Tiếu Tiếu.”
“Chủ ý của tôi không ‘điều binh động tướng’ đến mức đó.” Lăng Song giơ tay
lên xem giờ: “Muốn thăm dò Lục Bắc Thần quá đơn giản, đi theo tôi là
được.”
“Đi đâu cơ?”
“Mời tôi ăn trước đã.” Lăng Song lười biếng đáp.
Tiêu Tiếu Tiếu nói thẳng: “Sao người ta phải mời cậu ăn cơm?”
“Dựa vào việc tôi sắp cho cậu ta nhìn rõ xem tình yêu của mình có đáng tin
cậy hay không.” Lăng Song đáp trả Tiêu Tiếu Tiếu rồi nhìn Cố Sơ: “Hơn
nữa phải ăn một bữa hoành tráng đấy nhé. Bây giờ cậu kiếm nhiều tiền hơn tôi rồi, mời một bữa chắc không quá đáng chứ?”
Cố Sơ không biết nên khóc hay cười, cầm túi xách lên: “Được rồi, được rồi, đi thôi.” Rồi cô gọi Tiêu Tiếu: “Cậu cũng đi cùng đi.”
“Biết rõ tớ không quản được cái miệng, hai cậu quá nham hiểm rồi.”
“Thế rốt cuộc cậu có đi hay không?” Lăng Song hỏi.
“Dĩ nhiên.” Tiêu Tiếu Tiếu lập tức đứng dậy, khoác tay Cố Sơ: “Có món hời mà không chiếm có mà ngốc.”
***
Huyện H, tỉnh Vân Nam.
Một phòng họp được trang hoàng lộng lẫy, huyện trưởng đang làm một bài diễn thuyết dõng dạc, hùng hồn, đủ các ngôn từ văn vẻ, đủ các loại đạo đức,
chính nghĩa, nói xong mỗi câu, mỗi người ngồi dưới lại kêu hay rồi vỗ
tay rầm rầm.
Lục Bắc Thần ngồi hàng đầu, ở gần huyện
trưởng. Nét mặt anh vô cảm, một tay đặt lên bàn họp, gõ lên mặt bàn theo nhịp điệu, không vỗ tay như những người khác.
“Tóm
lại, chúng ta nhất định sẽ hợp tác với các cảnh sát Thượng Hải và chuyên gia để bắt giữ được hung thủ! Quốc gia chúng ta không cho phép loại lưu manh này tồn tại! Nhân dân của chúng ta cũng không cho phép loại lưu
manh này tồn tại!” Huyện trưởng kích động đứng thẳng dậy, hô khẩu hiệu.
“Hay!” Mọi người bên dưới rào rào đứng dậy, ra sức vỗ tay vì câu nói của huyện trưởng.
Chỉ có Lục Bắc Thần không hề nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ điềm nhiên.
Ngay cả La Trì bên cạnh anh cũng đứng dậy, vừa vỗ tay vừa huých vào người
Lục Bắc Thần, ra hiệu cho anh nể mặt huyện trưởng một chút. Ai dè Lục
Bắc Thần làm như không nhìn thấy, ánh mắt phẳng lặng. Chỉ còn mình anh
ngồi yên, cực kỳ nổi bật giữa đám đông, tất cả mọi ánh mắt đều dồn cả về phía anh.
Huyện trưởng ra hiệu cho mọi người ngồi
xuống, cười ha ha nhìn Lục Bắc Thần và nói: “Bác sỹ Lục à, có phải anh
không đồng tình với cách nói của tôi không?”
La Trì
nghe xong, lập tức sửa lại: “Huyện trưởng Lưu, ông gọi cậu ấy là ‘bác
sỹ’ không hợp lắm, vẫn nên gọi là giáo sư hoặc tiên sinh đi.”
“Sao? Pháp y cũng là bác sỹ mà, là bác sỹ có thể giúp đỡ người chết, mọi người nói có phải không?”
“Đúng đúng đúng, huyện trưởng Lưu nói phải.”
La Trì cười gượng gạo.
“Cậu xem, các cậu là khách quý từ Thượng Hải tới, đường sá xa xôi tới đây
phá án, tối nay đừng đi, mọi việc để tôi sắp xếp, thế nào?” Huyện trưởng Lục nhìn Lục Bắc Thần nói với vẻ quan cách.
Cuối cùng Lục Bắc Thần đã có phản ứng, không phải trả lời câu hỏi của ông ta mà giơ tay lên xem đồng hồ.
La Trì ngồi bên bụng dạ thấp thỏm. Anh ấy ít nhiều cũng hiểu tính tình Lục Bắc Thần, cậu ấy xem đồng hồ tức là thể hiện thái độ sốt ruột.
Nhưng trong lòng anh ấy lại có chút hoài nghi.
Khoảng thời gian làm việc cùng Lục Bắc Thần, mặc dù tính tình cậu ấy có cổ
quái lãnh đạm một chút nhưng có một điểm đáng khẳng định, đó chính là
thái độ làm việc của cậu ấy. Chỉ cần đề cập tới công việc, đến nạn nhân, đến vụ án thì cậu ấy có tốn bao nhiêu thời gian cũng không tiếc, đối
với công việc có thể nói đã đạt tới mức độ thân trọng và chuyên chú.
Nhưng hôm nay anh ấy mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Lục Bắc Thần.
Qua bộ xương sọ trong suối nước nóng, qua sự nhắc nhở của Lục Bắc Thần, La
Trì đã tìm được bác sỹ thần đao theo lời đồn. Mặc dù bây giờ ông ta
không còn theo ngàng y nữa nhưng muốn điều tra tài liệu phẫu thuật hai
năm trước cũng không phải chuyện khó khăn, ngoại trừ những hồ sơ trị
liệu bệnh viện sẵn có, bản thân ông ta cũng có một bản, thế nên đã tìm
được chủ nhân của hộp sọ.
Đó là một người ngoại tỉnh
tên Bàng Thành, hai năm trước tới Thượng Hải chữa trị, sau đó vẫn ở lại
Thượng Hải. Tìm kiếm thông tin về anh ta ở Thượng Hải phải mất một thời
gian, để hiểu được tình hình của người này một cách nhanh nhất, La Trì
quyết định tới quê nhà của Bàng Thành tại huyện H, tỉnh Vân Nam để xem
xét. Lục Bắc Thần là pháp y chịu trách nhiệm chính trong vụ này nên cũng đi cùng.
Huyện H nằm khá hẻo lánh, nói là huyện
nhưng còn không phát triển rầm rộ bằng một số thôn làng phía nam. Sau
khi bay từ Thượng Hải tới Côn Minh, La Trì và Lục Bắc Thần lại đi xe du
lịch tới một thành phố lân cận huyện H. Từ huyện H tới thành phố đó cả
ngày chỉ có một chuyến xe. Khi họ tới nơi thì đã là nửa đêm, đã lỡ mất
chuyện xe tới huyện H từ lâu. La Trì vốn định tìm một khách sạn để nghỉ
ngơi hôm sau đi xe tới huyện H nhưng thái độ của Lục Bắc Thần rất kiên
quyết, nhất định phải đi đêm tới huyện H. La Trì nghĩ anh sốt ruột nên
cũng đồng ý.
Huyện H không còn xe nào khác, đổi xe
gấp cũng không kịp, chẳng biết Lục Bắc Thần kiếm đâu ra một người dân
đúng lúc trở về huyện H, hai người họ bèn ngồi xe máy kéo đi ngay trong
đêm. Sau khi tới nơi, hai chân La Trì sắp bị rung đến tàn phế vì Lục Bắc Thần đã cho người dân kia một khoản tiền lớn để anh ta tới huyện H
trong khoảng thời gian ngắn nhất. Chứ như vậy một chiếc xe máy kéo vốn
dĩ nên đi chậm rì rì thì tốc độ không khác gì điện giật, cộng thêm đường xóc nảy, ổ gà ổ chó, những gì tối đó La Trì ăn vào bụng chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Tới huyện H đúng lúc trời sáng, Lục
Bắc Thần thản nhiên cho La Trì một mệnh lệnh, muốn anh ấy phải thu thập
được toàn bộ tài liệu về Bàng Thành trước ba giờ chiều. La Trì không
hiểu vì sao anh gấp gáp như vậy nhưng vì anh có quyền nên La Trì cũng
đành làm theo.
Tài liệu về Bàng Thành không khó thu
thập, tìm được người nhà anh ta, hỏi thăm một số tình hình, quan trọng
hơn là phải thu thập được những dạng bản DNA có quan hệ trực tiếp với
Bàng Thành, vậy mà bố mẹ Bàng Thành nhạy cảm, vừa nghe thấy cảnh sát là
lập tức khóc bù lu bù loa. La Trì không biết làm sao đành phải khuyên
nhủ, nói với họ chỉ là bước đầu nghi ngờ, chưa hoàn toàn xác định nạn
nhân chính là Bàng Thành, cuối cùng còn phải đối chiếu xương mặt và DNA. Nói vậy bố mẹ Bàng Thành càng suy sụp, túm chặt La Trì không chịu
buông, sống chết đòi đi cùng tới Thượng Hải.
La Trì
dùng ánh mắt cầu cứu Lục Bắc Thần nhưng Lục Bắc Thần chỉ bình tĩnh thu
thập những dạng bản như lông, tóc, vụn da của bố mẹ Bàng Thành, đặt vào
trong kẹp dạng bản, hoàn toàn thờ ơ với màn khóc lóc.
Tiếng gào khóc làm kinh động tới hàng xóm, cuối cùng động tới cả huyện trưởng.
Khó khăn lắm khuyên nhủ được bố mẹ Bàng Thành bình tĩnh lại, La Trì và Lục
Bắc Thần mới thoát thân được, Lục Bắc Thần bèn oán trách anh không giúp
đỡ, Lục Bắc Thần bèn điềm đạm nói: “Khuyên nhủ chỉ có tác dụng ngược,
cậu cho họ quá nhiều hy vọng, thực tế chuyện Bàng Thành bị chặt xác đã
chắc như đinh đóng cột.”
La Trì dĩ nhiên không phục: “Trước đây cậu chỉ tin vào số liệu, không tin vào trực giác.”
“Ban nãy tôi đã nhìn bức ảnh treo trên tường.” Lục Bắc Thần lãnh đạm trả
lời: “Mặc dù chỉ có một mảnh xương sọ nhưng hình dáng ban đầu đã được
phác họa ra, đối chiếu với bức ảnh thì hoàn toàn chắc chắn, đây không
phải là trực giác, mà là khoa học.”
La Trì nghẹn lời, nhưng trong lòng thì kính phục…
~Hết chương 219~