Lăng Song hay mơ những giấc mơ dài.
Trong mơ là thời sinh viên của cô, cô
đang nắm tay cùng cậu sinh viên áo trắng ấy. Cô đỏ mặt trước cái nhìn
chăm chú của anh. Vào mùa mưa, anh lại giương một chiếc ô đen lên, che
kín đỉnh đầu của cô, đôi mắt anh cũng đen láy.
Mỗi lần tỉnh dậy, cô thường nghĩ, người
trong mơ rốt cuộc đã đi đâu? Vì sao anh lại bị một người khác thay thế?
Bao năm sau, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện, thế là câu hỏi mỗi ngày
của Lăng Song đã biến thành vì sao anh trốn tránh mình?
Nhưng bây giờ đã được ở bên nhau như ý
nguyện, cô lại chẳng hỏi được thành câu nữa, giống như chỉ cần họ bình
yên ở bên nhau là được rồi. Được tới Cống Tốt, cô rất trân trọng, không
thể không thừa nhận mình ích kỷ, nhưng khi đối mặt với tình yêu, có cô
gái nào không ích kỷ đây?
Về đêm, cô thay thuốc cho Lục Bắc Thâm,
lòng vừa chua xót vừa đau đớn, khóe mắt chợt ửng đỏ từ bao giờ. Cô cúi
gằm, ánh đèn trong phòng lại tù mù nên ban đầu anh không phát hiện ra.
Tới tận khi cô đứng dậy đi vứt bông băng, anh mới giữ tay cô lại, nghi
hoặc nhìn cô: “Em khóc đấy à?”.
Sống mũi Lăng Song cay cay, cô lí nhí nói: “Không có”.
Lục Bắc Thâm kéo cô ngồi xuống, im lặng
quan sát, nhưng không để cô đi. Cô liếc nhìn anh, ánh mắt lời dời xuống
chân anh, mãi về sau mới nói: “Em cảm thấy rất có lỗi với anh”.
“Chuyện bị thương ư?”
Cô gật đầu.
“Anh không trách em mà.” Lục Bắc Thâm mỉm cười.
“Sau này anh đừng dại dột như vậy nữa,
chuyện gì cũng muốn quản, người nào cũng muốn cứu, anh có mấy cái mạng
hả?” Giọng Lăng Song có phần oán trách.
Lục Bắc Thâm buông tay, vò đầu, cười có
phần xấu hổ. Trông dáng vẻ này của anh rất trẻ con, trái tim Lăng Song
chợt mềm nhũn. Cô nhìn anh mãi: “Cười gì chứ, đồ ngốc này!”.
“Có chuyện của ai anh cũng nhúng tay vào đâu.” Lục Bắc Thâm nhìn cô.
Lăng Song bỗng hiểu rõ ý tứ của anh,
nhất thời nhịp tim tăng vọt, hô hấp dồn dập, sau đó cô tự khinh bỉ bản
thân: Sao dám tự xưng là người đã vượt qua nhiều sóng to gió lớn, vậy mà vừa nghe thấy một câu hơi ám muội như vậy đã hoảng loạn như một cô gái
mới lớn rồi?
…
Sáng hôm sau, Cố Sơ tới kiểm tra vết
thương của Lục Bắc Thâm. Lăng Song đúng lúc ấy từ bên trong bước ra, Cố
Sơ không ngờ mới sáng sớm đã bắt gặp cảnh này liền sững người. Lăng Song cũng bị bất ngờ, ánh mắt hoảng hốt nhưng cậu ấy cũng phản ứng lại rất
nhanh, dở khóc dở cười: “Này, nhìn thấy cậu sao tớ phải rối lên nhỉ?”.
Cố Sơ phì cười: “Thì đó, nhìn cái dáng vẻ ban nãy của cậu cứ như là bị tớ bắt gian ấy”.
“Nói vớ vẩn gì vậy.” Lăng Song khép cửa
lại, kéo cô qua một bên, “Vết thương của anh ấy hồi phục khá tốt, tối
qua tớ đã thay thuốc cho anh ấy một lần rồi”.
Mặc dù Lăng Song không làm bác sỹ nhưng
mấy chuyện thay thuốc cỏn con này không làm khó được cậu ấy. Cố Sơ cũng
không nghi ngờ gì phán đoán này, “ồ” lên một tiếng rồi nhìn cậu ấy mãi,
khiến Lăng Song nổi hết da gà, đứng cách cô một quãng xa: “Cậu đừng có
nhìn tớ với biểu cảm như bị ma nhập thế đi, nói thật là tớ hơi bị nhát
gan đấy!”.
Cố Sơ đứng dựa vào lan can, cũng im
lặng, chỉ cười tủm tỉm. Lăng Song cuối cùng không chịu được nữa bèn nói
với khó xử: “Thì đúng, tối qua tớ ngủ trong phòng của anh ấy. Nhưng hai
chúng tớ không có chuyện gì cả. Cậu cũng biết là anh ấy bị thương, lại
bị thương vì tớ, tớ chăm sóc người ta cũng là lẽ đương nhiên thôi. Ví dụ như, đêm anh ấy có đói, khát gì chẳng hạn”.
“Rồi ví dụ như đêm anh ấy thấy lạnh chẳng hạn…” Cố Sơ thong thả nói.
“Ừ, lạnh thì tớ sẽ…” Nói được nửa chừng, Lăng Song bỗng ý thức được mình đã rơi vào cạm bẫy của cô bèn lập tức
đỏ bừng mặt, “Cố Sơ, tớ đã nói với cậu rồi, tớ và anh ấy không xảy ra
chuyện gì cả!”.
Cố Sơ nhịn cười, “Thì tớ có bảo tớ không tin đâu”.
“Tại tớ sợ mà. Tớ không dám một mình đối mặt với dấu tay bằng máu ấy. Cậu có Lục Bắc Thần ở bên, dĩ nhiên là
không sợ rồi.” Lăng Song vẫn còn cố gân cổ giải thích.
Cố Sơ lại “ồ” lên tiếng nữa. Lăng Song
biết chuyện này càng giải thích càng mờ ám, cô nam quả nữ ở chung một
phòng cả đêm, nói cả hai trong sạch e là chẳng ai tin. Xã hội hiện nay
có quá nhiều người thèm khát, chuyện này còn rất bình thường trong giới
thời thượng, xảy ra chút chuyện cũng chẳng là gì. Cuối cùng, cậu ấy
không định giải thích nữa, trước khi xuống nhà buông một câu: “Người ta
bảo con gái cưới chồng rồi sẽ thay đổi, tớ còn không tin, giờ thì tin
rồi. Cố Sơ, tư tưởng của cậu quá ư là đen tối”.
Lăng Song giậm chân bình bịch đi xuống
cầu thang. Cố Sơ đứng vắt vẻo trên lan can, nói với theo: “Này, thế có
muốn thông đồng làm bậy không hả?”.
“Thèm vào nói chuyện với cậu”.
Một lát sau, Lăng Song đã bê một đĩa
thức ăn quay về. Cố Sơ thò đầu ngó phần ăn dinh dưỡng ấy rồi cười nói:
“Cậu đút cho chị Dao bao nhiêu lì xì thế hả? Sao lại có cả bánh mỳ mới
ra lò?” Dứt lời, cô định giơ tay cướp lấy. Lăng Song né người thoát khỏi “móng vuốt” của cô: “Muốn lấy cho giáo sư nhà cậu thì tự đặt hàng đi,
cướp phần ăn của bệnh nhân, cậu xứng làm bác sỹ không vậy?”.
Cố Sơ lườm nguýt: “Đồ trọng sắc khinh bạn”.
“Cậu mà còn lườm nữa là con ngươi bắn ra ngoài đấy!” Nói rồi, Lăng Song đóng cửa lại.
Cuối cùng Cố Sơ cũng được lĩnh giáo vì
đàn ông, Lăng Song không nể tình đến mức nào. Nhưng cô cũng rất vui khi
thấy điều ấy, xem ra hai con người ở trong căn phòng kia đã rất hòa hợp. Cô hiểu Lăng Song, bình thường luôn tỏ ra thanh cao, nếu Lục Bắc Thâm
không đối xử tử tế với cậu ấy, cậu ấy chẳng hơi đâu tự rước thêm việc
vào người.
Nghĩ vậy, cô bèn đi xuống. Vẫn còn sớm,
ánh nắng ngoài cửa còn mờ mờ. Sau khi tới Cống Tốt, thời gian nghỉ ngơi
của Cố Sơ có điều chỉnh lớn. Nơi đây không phải thành phố về đêm như
Thượng Hải, đêm xuống chẳng có
hoạt động gì náo nhiệt, những kênh truyền hình bắt được cũng hiếm hoi thế nên cứ tối đến là cô buồn ngủ, sáng sớm hôm sau lại dậy rất sớm. Chị Dao dậy còn sớm hơn cả cô, bình thường sẽ
bảo người làm dọn dẹp nhà khách và chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm nay chỉ
có một mình chị ta, Cố Sơ vừa đi xuống đã thấy chị Dao ngồi xổm ở quầy
bar lau hình đồ đằng, vừa lau miệng còn vừa lẩm nhẩm.
Giờ này chưa có ai dậy, tất cả nhà khách hôm qua bị hoảng sợ, e là hôm nay phải ngủ tới quá trưa mới dậy được.
Cả một đại sảnh trống huơ trống hoác, cửa sổ mở toang, từng luồng gió
thổi vào phòng. Cửa lớn của nhà khách cũng mở, trước cửa treo một chiếc
chuông gió da bò làm thủ công kiểu Tây Tạng, có gió thổi qua là sẽ kêu
leng keng. Nhưng đúng vào lúc này Cố Sơ nhìn thấy một người, ngồi xa xa
phía bàn café ngoài trời. Người ấy quay lưng về phía cô, đội chiếc mũ
lưỡi trai, có vẻ như đang ăn gì đó, mặc quần áo màu xám xịt.
Cô bước lên, khẽ vỗ vào vai chị Dao,
không ngờ khiến chị ta giật mình, kêu lên một tiếng rồi nhảy bật dậy. Cố Sơ cũng bị giật mình, thấy chị Dao hoảng sợ cô liên tục xin lỗi. Sau
khi nhìn rõ đó là cô, chị Dao vỗ ngực mãi không thôi, gần như nói thều
thào: Dọa chết tôi mất thôi! Cố Sơ nhất thời cảm thấy có lỗi lại tiếp
tục ngượng ngập thứ lỗi. Chị Dao xua tay nói với cô: Nếu muốn ăn sáng
thì xuống bếp lấy.
Cố Sơ không vội ăn ngay, cô hỏi chị ta
đang làm gì. Chị Dao chỉ lên đồ đằng và nói: “Tôi niệm để nó bớt giận,
đừng hành hạ nhà khách của tôi nữa.” Nói xong, chị ta thở dài, rồi lát
sau nói tiếp: “Mở nhà khách này tôi cũng chẳng mong kiếm tiền chi cho
cam, giữ lại nó chẳng qua là lưu giữ kỷ niệm, chỉ cần nó yên ổn là được
rồi”.
“Mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi.” Cô nhẹ nhàng an ủi.
Câu chuyện của chị Dao cô được nghe các
đồng nghiệp trong tổ y tế kể lại. Thì ra ông chủ của nhà khách này không phải chị Dao, mà là bạn trai của chị ta. Chị Dao và bạn trai đều là
người thành phố, làm việc và học tập ở một đô thị phồn hoa cách xa Cống
Tốt, hai người từng bàn tới chuyện cưới xin. Tới tận một lần họ vô tình
tới Cống Tốt, bạn trai chị ta đã thích nơi đây, nói rằng sống ở đây mới
thực sự là sống, thế nên đã mở nhà khách tại đây luôn.
Phong Nguyệt Cổ Đạo được coi là nhà
khách mở sớm nhất tại Cống Tốt, mỗi một căn phòng, mỗi một ý tưởng thiết kế đều là tâm huyết của người đàn ông ấy. Mà lúc đó chị Dao quả thực
cũng sống quá mệt mỏi ở thành phố, thế là quyết định theo người đó tới
Cống Tốt. Ban đầu nhà khách chưa có khách, cả Cống Tốt cũng chỉ có vài
ba du khách, thế nên một năm cũng chỉ đón được vài tốp khách du lịch.
Nhưng bạn trai của chị Dao vẫn rất vui, kiên trì mở nhà khách. Chị Dao
là người si tình, chị ta cảm thấy kiếm được bao nhiêu tiền của không
quan trọng, quan trọng là được ở bên cạnh người mình yêu.
Cứ như vậy, năm thứ hai sau khi nhà
khách mở cửa, họ quyết định kết hôn. Nhưng đời chẳng ai biết trước điều
gì, sau khi hôn lễ được định ngày không lâu, bạn trai chị ta gặp tai nạn và qua đời. Tất cả mọi người đều nghĩ chị Dao sẽ đóng cửa nhà khách và
quay về thành phố, không ngờ sau một tuần khóc lóc, chị ta lại tiếp tục
mở cửa làm ăn. Chị ta ở lại Cống Tốt đã nhiều năm rồi, sau khi được năm
tháng bào mòn, chị ta trở nên phong tình, trở nên lả lướt nhưng chẳng ai nhìn thấy chị ta thực sự sống cùng bất kỳ người đàn ông nào.
Đêm lửa trại hôm ấy, chị Dao uống hơi
quá chén, kéo tay Cố Sơ và nói: “Năm xưa A Phong nói với tôi, sau này
nhà khách là mái nhà của chúng ta. Giờ anh ấy không còn nữa, tôi phải
giữ nhà cho anh ấy”.
Nghe nói, bạn trai của chị Dao tên là A Phong, Trình Phong.
Chị Dao nói gì cũng là người đã trải
nhiều sóng gió, nghe Cố Sơ động viên xong, chị ta mỉm cười: “Tôi không
sao. Thật ra mấy người bình yên mới là quan trọng nhất. Ai tới đây mà
chẳng muốn được vui vẻ? Haizz”.
Cố Sơ không biết phải nói sao. Thật ra
cô chỉ sợ tiên đoán của Lục Bắc Thần chuẩn xác, mà vị cảnh sát họ Từ kia cũng thực sự không phá nổi án. Chị Dao bỏ chiếc giẻ lau sang một bên,
nét mặt lạc lõng, “Kỳ thực, trước đó mấy cô cậu ầm ĩ đòi đi, không phải
tôi lo mất tiền. Tôi chỉ cảm thấy mọi người đi rồi nơi đây sẽ lại quạnh
vắng.” Nói tới đây, chị ta lại tự cười mình: “Xem tôi đa sầu đa cảm kìa. Nhà khách của tôi chắc chắn là toàn đón khách du lịch, hết tốp này thì
tới mùa du lịch lại có tốp khác. Vả lại, bây giờ xảy ra chuyện này, tôi
cũng hy vọng mấy cô cậu tránh xa được bao nhiêu thì tránh”.