Cố Sơ có thể hiểu được cảm nhận của chị
Dao. Nhà khách vốn là nơi đón khách, làm ăn, mùa du lịch dĩ nhiên không
thiếu khách khứa, nhưng những tình cảm khó quên lại hay xảy ra vào những lúc vắng vẻ. Mặc dù ban đầu cô có chút ý kiến với chị Dao, nhưng sau
câu chuyện đó, cô cũng không kìm được tiếng thở dài xót xa.
Hai người yêu nhau dù là xa cách ở hai
miền trời cũng được, chí ít mình biết đối phương còn sống, nhưng âm
dương cách biệt là nỗi đau cả cuộc đời cũng không thể xoa dịu.
Cố Sơ bê một phần bữa sáng định đi lên
gác, đi được một nửa thì bỗng quay lại. Cô nhìn theo cái bóng ngoài cửa
rất lâu, tới tận khi chị Dao đi tới trước mặt, hỏi cô: “Sao thế?”, cô
mới tỉnh lại, hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Ai vậy chị?”.
Chị Dao liếc nhìn, “Chẳng biết nữa, trời mới tờ mờ sáng đã đến gõ cửa, gọi một phần quà sáng rồi bê ra ngoài ăn, chắc là khách du lịch”.
Cố Sơ tiện thể quan sát mọi thứ xung
quanh người đàn ông đó. Đúng là có một chiếc ba lô hai quai cao nửa
người, nhét đầy ú ụ, giống như ba lô đi phượt. Nhưng nhìn thế nào Cố Sơ
cũng cảm thấy quen. Bóng dáng đó, hình như cô từng gặp ở đâu. Chị Dao
kéo tay cô, “Xem ra cũng có lai lịch ra phết, có một chiếc xe cảnh sát
đưa anh ta tới đây đấy”.
Khách du lịch tới bằng xe cảnh sát?
Cố Sơ nhét đĩa thức ăn trong tay lại cho chị Dao, “Chị bê lên giúp em nhé, anh nhà em chắc là dậy rồi đấy”.
“Này, cô đi đâu thế hả?”
…
Mặt trời đã ló dạng phía đỉnh núi tuyết. Ở đây bầu không khí không bị ô nhiễm, chỉ sáng ra là nắng đã chói
chang. Tiết trời se lạnh của ban đêm từ từ lui đi, khí nóng bốc lên. Nơi này chính là như vậy, ban ngày cứ nóng một cách vô lý, ban đêm lại lạnh chẳng lý do.
Cố Sơ bước từng bước về phía cái bóng
kia. Anh ấy như một người đói đã lâu, chỉ cắm cúi, mải miết ăn. Ngoài
bữa sáng, bản thân anh ấy còn mang theo rất nhiều thức ăn. Cố Sơ đã
hiểu, anh ấy chỉ muốn mượn chỗ này để ngồi xuống, thế nên đã bỏ tiền mua một suất ăn sáng.
Anh ấy mặc chiếc áo phông cộc tay, hai
cánh tay sạm đen, rắn chắc, bên dưới là chiếc quần dã ngoại, hai túi
quần cũng được nhét đầy. Cuối cùng, Cố Sơ bước lên, nghiêng đầu nhìn
người đó, sau khi nhìn thấy thì cực kỳ sửng sốt.
Người đàn ông ý thức được có người đứng
bên cạnh mình đã lâu, ngước mắt lên nhìn cô, nhưng im lặng không nói gì, lại cúi đầu ăn tiếp. Cố Sơ bình tĩnh vòng sang bàn bên kia, ngồi xuống
đối diện, yên lặng nhìn người đó ăn.
Tình trạng này duy trì khoảng ba, bốn phút, cô mới lên tiếng: “Anh tới đây bằng gì?”.
“Ngồi xe.” Anh ấy hơi nghẹn.
Cố Sơ vội vàng đưa cho anh ấy cốc nước.
Anh ấy đón lấy, tu ừng ực nửa cốc. Sau khi anh ấy đặt cốc xuống, cô lại
hỏi tiếp: “Mấy ngày rồi anh không ăn uống gì?”.
“Không phải vậy.”
“Thế… anh có cần ăn ngấu nghiến vậy không?” Cố Sơ nhìn cả một bàn ăn vô cùng “thảm khốc”.
Người đàn ông không buồn ngẩng đầu lên, “Anh bắt đầu thấy có phản ứng độ cao nên đang phải gắng ăn để đè nén nó xuống”.
“Em có Hồng Cảnh Thiên đấy.”
“Không cần đâu, anh đỡ nhiều rồi.”
Cố Sơ “ồ” lên một tiếng nhưng bụng vẫn
chất đầy nghi vấn, có điều không biết hỏi kiểu gì. Người đàn ông chủ
động đặt vấn đề, “Chồng em đâu? Ở Thượng Hải giờ này phải dậy lâu rồi
chứ?”.
“Dạo này anh ấy hơi mệt.” Cô giải thích.
Người đàn ông cũng không cười, chỉ nói một câu: “Tiểu biệt thắng tân hôn, ai cũng vậy cả”.
Cố Sơ nghe mà ngượng ngập. Lúc này chị
Dao đi tới, nghi hoặc quan sát người đàn ông một lượt rồi nhìn Cố Sơ,
hỏi dò: “Bạn cô à?”.
Chị ta mang đồ ăn xuống nhà thì bỗng
thấy Cố Sơ ngồi nói chuyện với người đàn ông ngoài cửa sổ, sợ là có
chuyện gì, chị ta vội ra ngoài xem sao.
“Dạ? À…” Trông Cố Sơ hơi đờ đẫn.
Chị Dao sốt ruột, chọc vào người cô một cái rồi thì thầm: “Rốt cuộc là có quen không?”.
Chị ta vừa chọc, Cố Sơ đã đứng bật dậy,
lao ầm vào trong nhà khách khiến chị Dao giật mình, phản ứng đầu tiên
của chị Dao là nghĩ Cố Sơ bị trúng tà. Mặc kệ ánh mắt chất vấn của người đàn ông trước mặt, chị ta đuổi theo cô. Cố Sơ đang chạy lên gác, vừa đi vừa hét: “Bắc Thần, Bắc Thần! La Trì tới rồi, La Trì tới rồi!”.
…
Lục Bắc Thần đang yên lặng ngồi trên
ghế, trước mặt đặt một cốc café, có một chút café sánh ra đĩa, tại ban
nãy chị Dao không cẩn thận. Đừng trách chị Dao lỗ mãng, chị ấy bị người
đàn ông đối diện dọa chết khiếp rồi.
Cố Sơ ngồi bên cạnh Lục Bắc Thần, mặt không cảm xúc.
Rất lâu sau, người đàn ông đối diện đưa tay qua, “Café thơm nức mũi, lâu lắm rồi tôi không được uống”.
Nhưng Lục Bắc Thần như dự liệu trước,
dịch cốc café ra trước mặt Cố Sơ, ý muốn nói đó là cốc của cô. Cố Sơ
thông minh đưa tay che miệng cốc, phòng trừ có người giành giật rồi lên
tiếng: “Anh phải nói cho em biết anh có phải La Trì không đã”.
Trước mặt La Trì trống không, anh chống tay nhìn Cố Sơ: “Mới có mấy tháng không gặp thôi mà, anh khác dữ vậy sao?”.
Cố Sơ và Lục Bắc Thần cùng nhau gật đầu.
Thật lòng không thể trách sao chị Dao lại sợ anh ấy, lúc này đây ngay cả Cố Sơ cũng không còn nhận ra La Trì nữa.
Giống hệt như người rừng vậy.
Dưới chiếc mũ lưỡi trai, ngoài đôi mắt
và sống mũi thì gần như chỉ toàn râu. Nếu không lên tiếng nói chuyện, Cố Sơ sẽ không thấy được miệng anh ấy ở đâu. Cô quan sát tỉ mỉ, quần áo
trên người anh ấy cũng như bị ai kéo rách vậy, có thể vì màu sắc quá tối nên trông lại càng bụi bặm. Đôi ủng quân sự vốn màu đen như phủ một lớp bụi, lớp da bên trên cũng đầy vết xước. Cố Sơ nhận ra loại ủng nam giới này, cùng loại với một đôi của Lục Bắc Thần,
là kiểu mới của năm nay
nhưng La Trì kiên quyết biến nó thành “đồ cổ”.
Lại nữa, chẳng biết anh ấy làm kiểu gì
mà còn đen hơn Lục Bắc Thần một bậc, khuôn mặt râu ria, áo quần thô kệch và làn da đen sạm khiến bất kỳ ai cũng không cảm thấy anh ấy là người
tốt.
Lục Bắc Thần khoanh tay trước ngực, “La Trì, cậu không sao đấy chứ?”.
“Không sao, có chuyện gì?” La Trì vẫn còn thèm muốn cốc café của Cố Sơ, nhìn chằm chằm không rời.
Cố Sơ cũng không phải không tinh mắt. Cô nhanh nhẹn đẩy cốc café tới trước mặt anh ấy, hỏi tiếp: “Sao anh ra nông nỗi này?”.
“Đi đường thôi mà, cần hình tượng gì
chứ?” La Trì uống hớp to, mới đó đã uống hết sạch, đặt chiếc cốc xuống
bàn rồi đập bàn: “Bà chủ!”.
Chị Dao đang làm đồ ăn sáng cho khách
khác, nghe thấy anh ấy gọi như vậy thì giật mình run tay, suýt nữa làm
đổ ụp chiếc đĩa. Chị ta dè dặt bước tới hỏi anh ấy còn cần gì. Chị ta
cảm thấy người đàn ông trước mặt sát khí nặng nề, không phải loại người
dễ chọc vào. La Trì vuốt miệng, “Tìm một phòng, tôi cần thay quần áo”.
Chị Dao ngẫm nghĩ rồi chỉ tay lên gác:
“Phòng 204… không có người”, nói xong chị ta lại đánh mắt nhìn Lục Bắc
Thần và Cố Sơ. Đó là phòng của Trình Diệp và Phương Tử Hân, bây giờ quả
thực trống trải.
Nghe xong, Cố Sơ nói: “Hay là lên phòng bọn em tắm rửa?”.
“Phòng 204 làm sao?”
Chị Dao ngập ngừng đang định trả lời thì Lục Bắc Thần cướp lời: “Không có gì, cậu gặp ma giết ma còn để ý mấy
thứ đó sao? Hai mươi phút có đủ không?”.
Rõ ràng Lục Bắc Thần không định thả anh ấy.
La Trì hiểu ý, gõ lên mặt đồng hồ, “Mười phút là đủ rồi”.
…
Người trong Tòa soạn rất biết đưa
chuyện, đã đồn sáng nay có một người rất kỳ lạ tới nhà khách. Vài người
đã gặp La Trì còn hình dung anh ấy như một quái nhân khiến những ai chưa gặp liên tưởng xa xôi. Kiều Vân Tiêu cũng xuống ăn sáng, chân của Lục
Bắc Thâm không tiện nên không xuống, cộng thêm Lăng Song, bốn người họ
vừa hay gộp thành một bàn. Lăng Song lấy làm lạ hỏi: “La Trì sao lại đến đây, tới chơi hả?”.
Đừng trách tại sao Lăng Song sửng sốt.
Mặc dù không thân với La Trì nhưng cô ấy cũng biết vì chuyện của Cố Tư,
La Trì đã rất hụt hẫng, bị Sở đình chỉ chức vụ mấy tháng. Gần đây anh ấy gần như không phá án nữa, nghe nói cũng không còn ở Thượng Hải, bây giờ bất thình lình xuất hiện ở Cống Tốt, quả thực rất kỳ lạ.
Đây cũng là chuyện Lục Bắc Thần muốn biết, nếu không anh đã chẳng ở dưới nhà kiên nhẫn đợi La Trì mười phút đồng hồ.
La Trì cũng rất đúng giờ, mười phút sau quả nhiên xuất hiện ở chân cầu thang.
Đầu tiên là có người ngạc nhiên kêu lên, ngay sau đó là tiếng “Chao ôi” của cô gái nào đó. Cố Sơ ngước mắt lên
nhìn, La Trì đã thay quần áo, áo phông trắng, quần dài rộng rãi, đôi ủng cổ lỗ trở thành đôi dép lê, râu ria đã được cạo sạch, để lộ ra khuôn
mặt cương nghị. Mái tóc anh ấy còn chưa khô, giọt nước men theo chân tóc ngắn ngủn thấm lên áo, phần xương đòn cũng có nước đọng. Làn da vẫn sạm đi nhưng trông đã khác, hình tượng cao lớn điển trai hơn hẳn. Lúc đi
xuống trông anh ấy có vẻ bắng nhắng, quả thực hút hồn không ít cô gái.
Ngay cả chị Dao cũng ngỡ ngàng tiến lên hỏi nhỏ: “Cậu ấy… chính là người ban nãy hả?”.
Trong lúc ấy, La Trì đã đi tới, nghe
được câu hỏi của chị Dao, anh ấy hờ hững đáp: “Không sai. À đúng rồi,
phòng đó còn trống phải không? Phong cảnh cũng đẹp, tôi ở nhé”.
Chị Dao sửng sốt há hốc miệng.
Lục Bắc Thần rất bình tĩnh, nhìn về phía chị Dao: “Cho cậu ấy phòng đó đi”.
Chị Dao gật đầu, “Vậy tôi lên dọn dẹp qua”.
Sau khi chị Dao đi rồi, Cố Sơ không nén
nổi tò mò, bèn truy hỏi anh ấy vì sao lại tới Cống Tốt. La Trì vươn vai, dáo dác nhìn xung quanh, “Tới đây phải uống rượu nếp đúng không? Cho
một chai đi!”.
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy chằm chằm rồi bất ngờ hỏi: “Cậu tới vì vụ án mạng?”.
La Trì thấy không có ai mang rượu cho
mình, thẳng thừng đi tới bên quầy bar lấy một chai xuống, rồi lại gọi ầm lên gác: “Bà chủ, làm ít đồ nhắm đi!”.
“Ăn thịt bò khô đi, anh vừa mới ăn cơm
xong, mà mới sáng ra sao đã uống rượu chứ? Trả lời vào điểm chính đi!”
Cố Sơ giật lấy chai rượu. Cô biết mấy tháng nay La Trì không ít lần say
bí tỉ.
La Trì xoa mạnh lên mặt, đành phải nói
vào chủ đề chính: “Tôi nghe nói được một số chuyện về Cống Tốt, còn hay
tin mấy người đang ở Cống Tốt nên mới tới đây. Bắc Thần, cậu còn nhớ cậu bạn ở Khang Định của tôi không?”.