Người bạn ở Khang Định của La Trì tên là Long Thiên, đám bạn bè hay quen gọi cậu ấy là Đại Long. Lục Bắc Thần dĩ nhiên còn nhớ Đại Long. Chiếc xe mà anh đang lái bây giờ cũng do Đại
Long tìm giúp. Đó là một chàng trai rất thật thà, béo tốt, đen sạm,
thích cười, cười lên trông rất đôn hậu. Xét về ngoại hình, cậu ấy trông
giống một công nhân làm việc ở công xưởng hơn, ai có thể liên hệ cậu ấy
với một cảnh sát nhân dân chứ? Nhưng thực tế là thâm niên trong ngành
cảnh sát của Đại Long cũng ngang ngửa La Trì.
La Trì và Đại Long là bạn bè sinh tử có
nhau, hai người quen nhau trong một nhiệm vụ xuyên tỉnh. “Lúc đó tôi rất xem thường Đại Long, nghĩ bụng sao Cục cảnh sát lại tuyển một tên béo
ục ích như cậu ấy chứ? Tới lúc đuổi theo tội phạm chẳng phải chạy một
bước nghỉ ba bước sao?”, La Trì nghịch chai rượu trong tay, kể lại cho
họ nghe tình huống ban đầu khi anh ấy quen Đại Long.
Nhưng thực tế là Đại Long quả thực đã
khiến anh ấy phải nhìn bằng con mắt khác. Tới khi tội phạm thực sự xuất
hiện, cậu ấy chạy còn nhanh hơn cả La Trì, rõ ràng là một cậu mập lanh
lợi. Lúc đó La Trì rất xấu hổ. Khang Định là vùng cao, điều kiện địa lý
vốn đã khác thành phố, La Trì gặp phản ứng độ cao, không cẩn thận bị
trúng đạn. Thế là cậu mập Đại Long đã nhanh nhẹn cõng anh ấy tới bệnh
viện. Nếu không có Đại Long, có lẽ La Trì đã bỏ mạng tại Khang Định rồi. Kể từ ngày ấy, La Trì khâm phục Đại Long thật lòng, lâu dần hai người
coi nhau như anh em.
“Lần này cậu tới Cống Tốt, ban đầu tôi
cũng không suy nghĩ nhiều. Tôi không hiểu biết về mảnh đất này, chỉ biết ở đây khá nhiều dân tộc thiểu số, nghĩ bụng chắc cậu cũng chẳng thừa
hơi tới mức chọc vào các đồng bào người dân tộc.” La Trì vẫn không nhịn
được, bóc vỏ chai rượu ra, nhấp nháp một chút. Rượu cay xè khiến anh ấy
xuýt xoa mãi, ngừng khoảng hai, ba phút lại tiếp lời: “Tới tận khi Đại
Long gọi điện thoại cho tôi, nói quy mô lễ hội dời núi ở Cống Tốt lần
này không hề nhỏ. Cậu ấy cũng ngại, không dám khuyên cậu rời đi nên hy
vọng tôi nói với cậu”.
Kiều Vân Tiêu nghe xong, tỏ ý không hiểu: “Lễ dời núi năm nào cũng có, năm nay có gì đặc biệt sao?”.
Lục Bắc Thần hiểu La Trì bèn đưa ra kết
luận: “Thế nên, cậu cất công tới đây không phải chỉ đơn giản là để
khuyên tôi đi, đúng không?”.
“Quan trọng là muốn phổ cập cho mọi
người nguyên nhân vì sao phải sớm rời đi.” La Trì điều chỉnh lại tư thế
ngồi, bày ra vẻ “trên thông thiên văn, dưới tường địa lý”, hắng giọng:
“Mọi người không biết đâu, lễ hội dời núi ở Cống Tốt khác với Khang
Định. Thứ nhất là không cho phép người ngoài tham gia, dĩ nhiên đây chỉ
là quy định bất thành văn vì lễ hội dời núi các năm đều tổ chức vào mùa
vắng vẻ, không thể có khách du lịch xuất hiện. Nhưng năm nay thì khác,
vì có mọi người tới; Thứ hai, quan trọng nằm chính ở điểm thứ hai này!
Cống Tốt là nơi đa dạng dân tộc nên lễ dời núi mỗi dân tộc tự tổ chức
riêng, đây là quy định lưu truyền nhiều năm ở Cống Tốt. Thế mà sắp tới
ngày lễ rồi, tộc trưởng bản Tây lại đột xuất thay đổi quy định, năm nay
toàn bộ Cống Tốt sẽ cùng tổ chức một lễ dời núi, cho chính tộc trưởng
Vương chủ trì”.
“Sau đó?” Cố Sơ vẫn chưa cảm thấy câu chuyện này có vấn đề gì.
“Lễ hội dời núi ở những nơi khác đều là
cúng Phật, vái thần linh, thần núi gì đó, hơn nữa phát triển tới bây
giờ, rất nhiều nơi lễ hội dời núi đã trở thành một hoạt động náo nhiệt
và vui vẻ. Duy chỉ có ở Cống Tốt là khác, Cống Tốt chỉ thờ quỷ núi, nghe nói cách tế bái cụ thể còn khác với những địa phương khác. Nhiều năm
trước, Cống Tốt đã có tiền lệ tổ chức chung một lễ dời núi, nghe nói
chính là lần có trận lũ bất ngờ ập tới. Sau này mưa thuận gió hòa thì
mỗi dân tộc tự tổ chức riêng, năm nay lại có ngoại lệ như thế này, chứng tỏ trước mắt Cống Tốt đang gặp rắc rối lớn.” La Trì nói, “Trên đường
tới đây, tôi nghe nói trên núi Tây Nại có án mạng, chắc chắn có liên
quan tới việc lần này tộc trưởng Vương đột xuất thay đổi quy định. Ngay
cả đám Đại Long cũng đã nhận được lệnh rồi. Tôi có nghe ngóng qua loa
tình hình của nạn nhân thì có khả năng là khách trọ của nhà khách Phong
Nguyệt Cổ Đạo thế là càng sốt ruột, sao lại trùng hợp thế cơ chứ?”.
“Phía cảnh sát phán đoán sơ bộ nạn nhân
rất có thể là Trình Diệp và Phương Tử Hân. Hai người ấy là đồng nghiệp
của Lăng Song.” Cố Sơ thở dài mẹt mỏi.
La Trì hiểu ngay.
“Cậu nắm được bao nhiêu phần về vụ án này?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Rất ít, thêm nữa phía Cống Tốt hay cố
tình tỏ ra thần thần bí bí, còn nói vụ án này là do quỷ núi hiện hình,
giáng hỏa hoạn xuống trần gian gì gì đó. Nhưng biết rõ nhất có lẽ chính
là nhân viên công an địa phương. Đại Long cũng chỉ nghe theo lệnh, biết
còn lơ mơ.” La Trì lại nhấp một ngụm rượu, chép miệng nói: “Tôi đang
nghĩ, chẳng phải có cậu ở đây sao? Nhưng tuyệt đối đừng dính líu tới cậu thế nên vẫn phải gấp rút tới. Tới đây rồi mới thấy đúng là ma quỷ thật. Mấy người ai tránh được thì tuyệt đối đừng dây vào, trong này nào thần
nào quỷ, dính líu tới quá nhiều phong tục. Tòa soạn vẫn còn cả đám người phải không? Tôi đã đặt một chiếc xe khách, sáng sớm ngày mai chúng ta
xuất phát, không thể ở đây lâu được”.
Cố Sơ nói: “Nhưng cảnh sát Từ ở đây
không cho bọn em đi, hơn nữa nạn nhân một khi là Trình Diệp và Phương Tử Hân thì người của Tòa soạn muốn đi cũng chẳng được”.
Cô nói rất có lý, khiến La Trì khó xử, bèn xoa mặt: “Vậy thì hai người đi”.
Anh muốn nói tới Lục Bắc Thần và Cố Sơ.
Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm đã theo cùng Tòa soạn, không thể đi được.
Đương nhiên, khi nói câu này La Trì cũng không dám chắc chắn. Trước đi
đến, anh ấy đã điều tra đám người trong Tòa soạn, trong đó có Lục Bắc
Thâm. Lục Bắc Thâm mà không đi, e là Lục Bắc Thần cũng sẽ ở lại.
Lục Bắc Thần lên tiếng: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi”.
Nhưng La Trì không muốn thuận theo tự
nhiên. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Cố Tư, anh ấy không muốn người nào
bên cạnh mình gặp chuyện nữa. Cả buổi chiều anh ấy gọi điện thoại và bôn ba, hơn năm giờ thì từ ngoài về. Anh ấy lái chiếc xe của Lục Bắc Thần,
từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ.
Lúc đó, rất nhiều người đang ngồi nói
chuyện trên chiếc bàn café ngoài trời, còn có một đám người đang dựng lò nướng thịt bò. Chị Dao đích thân pha chế nước sốt, đang bê ra ngoài thì từ xa đã nhìn thấy La Trì. Sau khi xe dừng hẳn, anh ấy nhảy xuống, chị
Dao cười nói: “Ô, anh chàng đẹp trai về rồi kìa!”.
La Trì chào hỏi chị Dao qua loa, ở ngoài tìm kiếm một lượt cũng không thấy Lục Bắc Thần, đi vào phòng khách mới
nhìn thấy bóng anh. Anh đang nói chuyện với Lục Bắc Thâm. Nếu không phải vì chân Lục Bắc Thâm bị thương, La Trì tuyệt đối không thể nhận ra
người nào là Lục Bắc Thần. Anh ấy hùng hùng hổ phăm phăm đi tới, mặc kệ
có ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của họ hay không, ngang nhiên ngồi
xuống trước mặt họ, “Tôi đã nói chuyện với công an địa phương xong xuôi
rồi, sáng sớm ngày mai tất cả mọi người đều được về”.
Lục Bắc Thâm kinh ngạc nhìn anh ấy, “Nói chuyện kiểu gì vậy?”.
“Dĩ nhiên là tôi có cách rồi.” La Trì
chỉ vào cái chân của Lục Bắc Thâm, “Cậu vốn là thương binh, cần phải
dưỡng thương cho tốt, vả lại Trình Diệp và Phương Tử Hân trước lúc mất
tích cũng không xảy ra cãi vã với người nào cả, giữ cả một đám người thế này cũng đâu phải cách? Thêm nữa, nhân lực của công an trên thị trấn
cũng không đủ, chỉ riêng chút chuyện trên núi đã khiến họ đau đầu rồi,
còn giam lỏng mấy người, không sợ tức nước vỡ bờ chắc? Tôi thì có tài
cán mồm mép gì? Để mọi người đi được không thành vấn đề”.
Lục Bắc Thâm bật cười, “Hiệu quả làm việc của cảnh sát La quả nhiên danh bất hư truyền”.
La Trì vừa nghe được lời khen ấy, bèn huých vào người Lục Bắc Thần, “Này, em trai cậu biết ngọt nhạt hơn cậu nhiều đấy”.
Lục Bắc Thần không chú tâm tới chuyện này, bất thình lình hỏi một câu: “Khi nào lễ hội dời núi được tổ chức?”.
“Ngày kia.”
Lục Bắc Thần đăm chiêu suy nghĩ.
La Trì thấy vậy bèn khuơ khuơ tay trước
mặt anh, “Này này này, Lục Bắc Thần, cậu nghe thấy lời tôi nói chưa đấy? Sáng sớm mai chúng ta phải đi, cậu hỏi chuyện lễ dời núi để làm gì?”.
“Hỏi cho biết thôi.”
“Tốt nhất là cậu hỏi cho biết thôi đấy,
mấy loại hoạt động đó đừng tham gia là hơn.” La Trì sợ anh nổi hứng, “Vụ án này do cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm, chúng ta không tham gia được, cũng không có tư cách tham gia. Lục Bắc Thần, cậu có hiểu lời tôi nói không đấy?”.
Lục Bắc Thâm cũng ngẩng đầu lên nói:
“Đúng đấy anh, mặc dù nạn nhân rất có thể là Trình Diệp và Phùng Tử Hân
nhưng chung quy cũng chỉ là ‘có thể’, chưa biết chừng cảnh sát vẫn đang
tìm kiếm tung tích của họ thì sao. Em cảm thấy nơi này rất tà ma, đi
càng sớm càng tốt. Còn lễ hội dời núi kia, anh cũng nghe La Trì nói đấy, người ta tổ chức thì vui vẻ náo nhiệt, tại sao tới Cống Tốt lại âm khí
nặng nề như vậy?”.
La Trì đứng cùng một chiến tuyến với Lục Bắc Thâm, khuyên chân thành: “Tư Tư đã gặp chuyện rồi. Lục Bắc Thần,
tôi không thể nhìn hai người gặp chuyện nữa”.
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, bộn bề tâm
trạng nhưng cũng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc bèn cười: “Được
rồi, đi thôi chứ gì, cứ làm như phát biểu cảm nghĩ vậy”.
Nghe câu này, La Trì biết anh đã thỏa
hiệp, quả tim treo lơ lửng coi như đã rơi xuống, “Thuyết phục được cậu
bảo tôi hy sinh gì cũng được. À đúng rồi, em gái Cố đâu?”.
“Đi khám bệnh rồi.”
…
Ông cụ Mục Đan Cát tại bản Khương bị
bệnh. Ông ấy đã có tuổi nên toàn là những căn bệnh tuổi già. Cố Sơ cùng
Hướng Trì vội qua đó đo huyết áp cho ông ấy, tiêm một mũi nhỏ. Đợi tình
hình của ông ấy chuyển biến khá hơn, Cố Sơ mới kê thuốc cho Lạp Nhĩ Đan. Lạp Nhĩ Đan là cô con gái, cô gái dễ đỏ mặt nhất, cũng xinh xắn nhất
bản Khương.
Hướng Trì đã ở đây lâu với mọi người nên có thể thoải mái trò chuyện với họ. Tiếng Hán của Mục Đan Cát không tốt lắm, Hướng Trì vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho ông ấy cách sử dụng
thuốc. Cố Sơ sợ ông cụ cao tuổi không nhớ hết được bèn viết liều lượng
lên một mảnh giấy rồi trao lại cho Lạp Nhĩ Đan. Lạp Nhĩ Đan được đi học
theo người Hán nên đọc hiểu chữ Hán, nghe hiểu tiếng Hán, sau khi cầm
được đơn thuốc không ngừng nói cảm ơn với Cố Sơ.
Ấn tượng của Cố Sơ về Lạp Nhĩ Đan rất
tốt, trông cô bé mới chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, da dẻ trắng
hơn các cô gái trong bản Khương một chút, nhưng các cô gái trắng đa phần đều có một điểm chung chính là bắt nắng, gò má Lạp Nhĩ Đan bị bắt nắng
đến đỏ bừng. Thấy vậy, Cố Sơ bèn cho cô bé lọ kem chống nắng của mình,
bảo cô bé cứ cách hai ba tiếng lại bôi một lần. Lạp Nhĩ Đan thích thú vô cùng, cười tít mắt như vầng trăng khuyết.
Cô bé chạy tót đi mất, Cố Sơ nghĩ là cô
bé ngượng, vừa quay vào nhà thì Lạp Nhĩ Đan đã trở lại, trong tay có
thêm một túi vải, xấu hổ nhét vào lòng Cố Sơ.
Là một túi cá khô, cá bạc phơi khô, con
nào cũng rất sạch sẽ, phải nặng tới một cân. Cố Sơ biết người dân ở đây
cứ tới thời gian nhất định sẽ xuống núi ra hồ bắt cá. Những con cá bạc
này là đặc sản của Cống Tốt, chưa cần thêm gia vị gì, phơi khô cũng đã
ngòn ngọt rồi. Họ thường phơi khô rồi đi bộ ba, bốn tiếng lên chợ trên
thị trấn để bán, đổi lấy muối hoặc một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày,
sau đó lại mất ba bốn tiếng để quay về núi.
Thế nên, Cố Sơ nào dám nhận. Cô liên tục từ chối, Lạp Nhĩ Đan sốt sắng, đỏ mặt nói: “Phải lấy mà, phải lấy mà,
chị đã tặng em quà rồi”.
Bốn chữ “có qua có lại” khi còn ở Thượng Hải, Cố Sơ rất hiếm có dịp hiểu triệt để, nhưng từ sau khi tới Cống
Tốt, nó đã trở thành gốc rễ của truyền thống và phong tục. Cố Sơ cầm cá
bạc, thầm cảm thán một nơi chân chất như Cống Tốt sao lại bị La Trì gọi
là tà ma cơ chứ? Hướng Trì vẫn còn ở trong nhà nói chuyện với ông cụ,
Cố Sơ bèn kéo Lạp Nhĩ Đan ra ngồi trên tảng đá ngoài vườn. Gần đó có dựng
một giá gỗ, trên giá có treo rất nhiều sợi bông, bên trên phơi đủ loại
rau quả vùng núi, bên cạnh, ở nơi nhiều ánh nắng nhất thì trải một tấm
vải bông màu đay, bên trên phơi những con cá bạc nhỏ.
“Nghe nói sắp tới lễ hội dời núi rồi?” Cố Sơ bắt chuyện với Lạp Nhĩ Đan.
Lạp Nhĩ Đan gật đầu, “Đó là ngày lễ lớn của Cống Tốt”.
“Mọi người sẽ tham gia cả chứ?”
Lạp Nhĩ Đan cười cười, “Vâng ạ”.
Bản thân bản Khương không có lễ hội dời
núi, họ có ngày lễ của riêng mình. Rõ ràng người Khương ở vùng này đã
nhập gia tùy tục, lễ hội dời núi trở thành ngày lễ bắt buộc của mọi thôn bản. Ngẫm nghĩ rồi Cố Sơ lại hỏi: “Có vui không?”.
Ai ngờ nghe xong, Lạp Nhĩ Đan sửng sốt
rồi xua tay, “Đó không phải ngày lễ để chơi, nói vậy quỷ núi sẽ giận
đấy”. Ngay sau đó, cô bé đứng dậy, giơ hai tay hướng về phía mặt trời
rồi thu tay lại đặt trước ngực, miệng lẩm bẩm một lúc mới dừng. Sau khi
ngồi xuống, sắc mặt Lạp Nhĩ Đan mới khá hơn chút, nói với Cố Sơ: “Em đã
cầu xin quỷ núi tha thứ cho chị rồi”.
Cố Sơ không biết nói sao, nhưng những
ngày qua cô cũng đã hiểu được sự cung kính của người bản địa dành cho
quỷ núi bèn nói lời cảm ơn. Nhưng những gì nên nói cô vẫn không thể
không hỏi: “Lễ hội ấy có long trọng không?”.
Lạp Nhĩ Đan gật đầu rất mạnh.
“Cụ thể là có những việc gì?”
Lạp Nhĩ Đan không hiểu câu hỏi của cô
bèn nghi hoặc: “Thì là tế bái, về đêm người Cống Tốt sẽ tới sân tế bái
của bản Tây bắt đầu tế bái quỷ núi”.
Cố Sơ sững người, sau khi hoàn hồn lại thì hỏi: “Em nói là về đêm?”.
Lạp Nhĩ Đan gật đầu. Cố Sơ càng cảm thấy kỳ lạ. Cô có tìm hiểu về lễ hội dời núi, nhưng mọi người thường tổ chức vào ban ngày, coi như một buổi cúng Phật long trọng. Nổi tiếng nhất có
lẽ là ở Khang Định, sao ở Cống Tốt lại tổ chức vào ban đêm chứ?
“Trước kia đều vậy sao?”
Lạp Nhĩ Đan nói: “Trước đây mỗi thôn bản có một thời gian khác nhau, nhưng đa phần đều vào ban ngày, chỉ có ở
bản Tây mới tổ chức buổi tối. Lần này do tộc trưởng Vương của bản Tây
chủ trì nên người Cống Tốt cũng chọn theo thời gian của họ”.
Xem ra vị tộc trưởng này có quyền uy thật. Cố Sơ lại hỏi: “Em có biết vì sao lần này cả Cống Tốt phải tế bái quỷ núi không?”.
Lạp Nhĩ Đan ngập ngừng giây lát, “Vì quỷ núi đã nổi giận rồi, ngài giáng xuống trận lửa lớn, giống như cơn đại hồng thủy vậy”.
Lý do giống như La Trì nói. Nhưng chuyện đại hồng thủy thì có thể hiểu được, trời trút mưa xuống, nơi đây dễ xảy ra sạt lở là chuyện bình thường, nhưng chưa bao nghe nói trời có thể
trút lửa xuống, trừ phi là nóng tới mức cây cỏ chết khô. Có thể không?
Không thể nào. Mặc dù gần đây ở Cống Tốt rất nóng nhưng tới tối là nhiệt độ lại hạ, sáng sớm lại có sương mù, giữa rừng núi càng không thể khô
nóng.
“Chuyện núi Tây Nại bị cháy có bao nhiêu người nhìn thấy?” Cô hoài nghi chuyện bị cháy chỉ là cái cớ.
Ai ngờ Lạp Nhĩ Đan nói rất tường tận:
“Chính mắt bố em nhìn thấy”. Cô bé chỉ ra sau vườn, “Ngày nào bố em cũng lên núi lấy rau rừng, từ mạch núi bên này có thể nhìn thấy một góc của
Tây Nại. Hai hôm trước lúc bắt lửa, chính bố em nhìn thấy, khói dày đặc. Bố em sợ xảy ra chuyện nên vội nói cho tộc trưởng biết, hy vọng có thể
cử người dập lửa. Chuyện này trôi qua không lâu sau, chẳng hiểu vì sao
cảnh sát lại vào núi”.
“Ngoài bố em ra còn ai nhìn thấy nữa không?”
Lạp Nhĩ Đan lắc đầu, “Núi Tây Nại khá
xa, hơn nữa vị trí còn khá sâu, chỉ có từ mạch núi ở phía này của bọn
em, trèo lên cao nhất mới có thể nhìn thấy một góc của Tây Nại, các thôn khác không thể nhìn thấy”.
Cũng tức là hôm đó Mục Đan Cát không thể biết lửa cháy bao lâu. Cố Sơ chau mày. Dựa theo tình hình mà Lạp Nhĩ
Đan kể, Trình Diệp và Phương Tử Hân mất tích vào đúng ngày có cháy lớn.
Lẽ nào họ bị thiêu chết? Nhưng có một vấn đề cô nghĩ không ra. Núi Tây
Nại được coi là một nơi không có người, đừng nói là người ngoại tộc,
ngay cả người dân bản Tây còn không được phép lên núi, tại sao Trình
Diệp và Phùng Tử Hân lại lên đó? Còn một vấn đề đáng nghi nữa, núi Tây
Nại là cấm địa của Cống Tốt, trong núi có đám cháy, theo quy định của
tộc trưởng Vương, mọi chuyện xảy ra trên núi đều phải bảo mật, tại sao
cảnh sát lại biết được chuyện này? Nếu không có người báo cảnh sát, cùng lắm cảnh sát chỉ biết có đám cháy, tại sao lại biết rõ là có án mạng?
Người báo cảnh sát chắc chắn không phải
tộc trưởng Vương, vậy người này là ai? Mục đích của người này là gì? Có
liên quan tới vụ cháy hay không?
Đang mải nghĩ thì Lạp Nhĩ Đan nắm lấy
tay cô và nói nhỏ: “Thế nên tộc trưởng Vương nói quỷ núi nổi giận rồi,
năm nay mới lễ bái tử tế mới được”.
Trên đường trở về, Cố Sơ đăm chiêu hỏi Hướng Trì, “Anh có tin vào chuyện quỷ núi không?”.
Hướng Trì bật cười: “Vậy em có tin có Chúa Giêsu và Phật Tổ Như Lai không?”.
Cô á khẩu.
Hướng Trì nói với cô: “Quỷ núi là tín
ngưỡng của người Cống Tốt, giống như chúng ta có người theo Phật, có
người tin vào Chúa vậy, em không thể nói là họ mê tín”.
Câu này nghe cũng có lý.
Lúc trở về xe, Hướng Trì hỏi cô: “À đúng rồi, chồng em làm nghề gì vậy?”. Mấy hôm nay anh ta nhìn người đàn ông
ấy luôn thấy quen quen, nhưng đã gặp ở đâu thì không rõ. Nếu là người
khác, có lẽ Hướng Trì sẽ điều tra nhưng có thể vì đó chính là chồng của
Cố Sơ nên anh ta ngần ngại né tránh.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã thích Cố Sơ rồi. Không thể nói là kiểu thích tới mức bắt buộc phải sở hữu,
chỉ đơn thuần là thích mà thôi, tới tận khi người chồng kia tới đây, anh ta mới thấy ghen tỵ. Thật ra người đàn ông nào cũng có tâm lý ấy, không muốn thừa nhận một nửa của người con gái mình thích lại giỏi hơn mình.
Cố Sơ vốn định nói thật nhưng nghĩ tới
chuyện lần này Lục Bắc Thần tới đây không phải vì vụ án, bất thình lình
nói anh là pháp y cũng không hay, thế là cô chỉ cười: “Không có gì ạ,
anh ấy làm nghề nghiệp bình thường thôi”.
Hướng Trì nghe xong cảm thấy dễ chịu hẳn. Bình thường chứ gì, bình thường là tốt.
…
Tộc trưởng Vương kiên nhẫn để Kiều Vân
Tiêu nói xong mới bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi ôn hòa tiếp trà
cho anh. Lát sau ông ta nói: “Tổng giám đốc Kiều à, nói thật lòng, cậu
thực sự có thành ý hơn tổng giám đốc Lục kia nhiều, có thể thấy cậu thật sự có tâm huyết với núi Tây Nại, mấy điều cậu nói cũng đều có lợi cho
sự phát triển của bản Tây chúng tôi. Nhưng núi Tây Nại là mệnh mạch của
cả Cống Tốt, tôi không thể nói được”.
“Cống Tốt có nguồn tài nguyên cực kỳ
tốt. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không mù quáng khai thác. Mục đích
căn bản của chúng tôi là hy vọng có nhiều người hiểu về Cống Tốt hơn.”
Kiều Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: “Tộc trưởng Vương, thời đại bây giờ khác
rồi. Tôi nghĩ Tây Nại cũng sẽ có những thanh niên bước ra ngoài, họ còn
mong muốn quay trở về hay không? Tôi tin rằng thông qua lần đầu tư và
khai thác của tập đoàn Kiều Viễn sẽ khiến cả Cống Tốt trẻ hóa, chí ít
nơi đây sẽ không càng ngày càng nhiều trẻ nhỏ và người già nữa”.
Thái độ khiêm tốn từ trước tới nay của
Kiều Vân Tiêu dĩ nhiên lấy được thiện cảm của tộc trưởng Vương. Ông ta
lại chủ động thêm trà cho anh, chân thành nói: “Thành thật xin lỗi cậu.
Cậu phải tin tôi, nếu núi Tây Nại có thể khai thác, tôi chắc chắn là
người hợp tác đầu tiên, vì thái độ chân thành của cậu bày ra ở đây, tôi
nhìn thấy được. Nhưng chúng tôi có truyền thống và tập tục của mình,
không thể động vào quỷ núi được”.
Hai người nói chuyện qua lại cũng đã hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi tiễn Kiều Vân Tiêu đi, tộc trưởng Vương thở
dài nặng nề, tự lẩm bẩm: “Nếu có thể, tôi cũng muốn Cống Tốt phát triển
hơn nữa chứ”.
Lúc này, cháu của ông ta từ bên ngoài trở về, tộc trưởng Vương nhìn thấy lập tức lạnh mặt, “Giang Nguyên!”.
Giang Nguyên giật mình, đi tới trước mặt ông ta.
Tộc trưởng Vương nhìn anh ta, hỏi rõ từng từ từng chữ: “Cháu nói cho ta biết, chuyện thi thể trên núi là thế nào?”.
…
Hôm sau, trời âm u.
Chiếc xe khách La Trì đặt đã đỗ trước
cửa nhà khách từ sớm. Các đồng nghiệp của Tòa soạn vội vã hấp tấp di
chuyển hành lý và đồ đạc, náo nhiệt y như lúc đến. Chị Dao đứng dựa vào
cửa, chốc chốc lại cắn hạt dưa, có thể nhận ra chị ta rất lưu luyến đám
khách này.
Lăng Song dìu Lục Bắc Thâm lên xe trước, người của Tòa soạn cũng lục tục đi lên. Cố Sơ đã nói với bệnh viện từ
trước, cô được phép trở về trước thời hạn. Cô lần lượt tạm biệt mọi
người trong tổ y tế. Sau khi Lục Bắc Thần xách hành lý của cô ra thì hai người đi về phía chiếc xe khách. La Trì đứng vẫy tay ngoài cửa xe:
“Nhanh một chút!”.
Cố Sơ trèo lên xe trước. Lục Bắc Thần
vừa đặt được một chân lên xe thì thấy một đám bụi mù mịt bốc lên gần đó. Trong chớp mắt, có khoảng năm sáu chiếc xe cảnh sát dừng trước xe
khách, một trong số đó mở cửa ra, một cảnh sát lao từ trên xe xuống, túm chặt lấy cánh tay Lục Bắc Thần, hứng phấn hét lên như gặp được cứu
tinh: “Giáo sư Lục, anh chính là giáo sư Lục phải không?”.