Trong quá trình Cố Sơ và Đại Long
“thương lượng”, Lục Bắc Thần không tham gia câu nào, để mặc cho cô lý
luận. Đại Long đi rồi, Lục Bắc Thần mới mỉm cười vỗ tay, Cố Sơ thấy anh
có ý trêu chọc bèn nói: “Em đang tranh giành lợi ích cho anh đấy. Anh
thì hay rồi, chỉ biết ngồi xem trò vui”.
“Vì vở kịch này hay mà.”
Cố Sơ nhìn anh chằm chằm, bĩu môi: “Em chẳng biết anh đang nói gì”.
“Ý anh là vở kịch cáo mượn oai hùm này hay lắm.” Lục Bắc Thần cố nhịn cười.
Cố Sơ trừng mắt, “Ai mượn oai hùm?”.
Lục Bắc Thần đưa tay về phía cô. Cô nhẹ
nhàng nắm lấy tay anh, anh lại kéo cô vào vòng tay. Cô biết anh có
chuyện muốn nói, nên yên lặng nằm trong lòng anh. Nhưng anh chỉ yên lặng dựa cằm lên đỉnh đầu cô. Cố Sơ ngẫm nghĩ, nói: “Tối nay La Trì bỗng
nhiên thân thiện với Kiều Vân Tiêu”.
“Ừm.” Anh không hề ngạc nhiên.
Trầm mặc một lúc, cô lại nói tiếp: “Thật ra em cảm thấy chỉ có mình La Trì giúp đỡ là không đủ”.
“Ngữ Cảnh cũng sẽ tới đây.”
“Thế à…”
Ngữ khí của cô có phần hụt hẫng.
Anh nghe ra nhưng không vạch trần, chỉ khẽ mỉm cười.
So với sự trầm lặng của anh, rõ ràng
“đạo hạnh” của Cố Sơ vẫn còn thấp. Cuối cùng vẫn không đè nén được “mưu
đồ” trong lòng, cô hắng giọng: “Thật ra em cảm thấy bên cạnh nên có
nhiều người hơn mới được, Cống Tốt không giống Thượng Hải, ở đây có quá
nhiều chuyện cần chú ý”.
“Ừ.” Anh lại khẽ đáp: “Ý em là anh nên gọi Chloe tới nữa hả?”.
“Hả?”
“Nhưng Chloe hiện đang vướng một công việc hóc búa, tạm thời không đến được.” Lục Bắc Thần đổi chủ đề.
Mười lăm phút trước khi Cố Sơ tới đây,
một loạt cuộc điện thoại liên hồi như đòi mạng của Chloe đã tấn công.
Sau khi nhận máy sẽ lập tức phải nghe tiếng tru tréo cố làm ra vẻ đau
thương của cậu ta. Cậu ta nói với anh: Lục Bắc Thần, tớ bị đá rồi.
Gã đó quá vô lương tâm, tớ một lòng một dạ với hắn, thế mà hắn nói dối
tớ là hắn đi du lịch rồi bỏ rơi tớ luôn. Cậu bảo tại sao trên đời lại có loại người qua cầu rút ván như hắn chứ, lúc trước vì hắn tớ mới tới
Trung Quốc…
Thế là anh ngắt ngay màn huyên thuyên của Chloe, nói: Chloe, ban đầu tớ tới Cống Tốt đích thực là để du lịch.
Coi anh là đứa trẻ ba tuổi chắc? Kiểu
mắng bóng gió này anh lại không nghe ra? Quả nhiên, Chloe không giả đò
nữa, tính khí hung tàn trực tiếp bộc lộ: Lục Bắc Thần, cậu vẫn còn
biết tớ đang nói cậu cơ à? Cậu bảo cậu đang nghỉ ngơi ở Cống Tốt? Có ai
rảnh rang đến nỗi đến cái nơi ‘thỏ không thèm đi vệ sinh’ đó để nghỉ
ngơi không? Quan trọng hơn là bây giờ cậu có đang nghỉ không? Đừng tưởng tớ ở nước ngoài thì không nắm được tình hình của cậu, La Trì nói với tớ cả rồi, cậu đang nhận một vụ trọng án tại Cống Tốt!
Anh hiểu tính khí của Chloe, bình thường thích nhất là lo chuyện bao đồng, nếu không đã chẳng theo nghiệp thám
tử tư. Đương nhiên, loại người này tư duy chuyển biến nhanh lẹ, cũng
giỏi kiểm soát. Thế là anh bèn nói nhẹ tênh: Tớ còn không biết cậu đã về Mỹ.
Chloe cười hậm hực: Tớ là người bận trăm công nghìn việc, về nước là vì công việc chứ không phải để nghỉ dưỡng. Khoảng thời gian sau đó, Lục Bắc Thần không cần nói chuyện nữa, vì
Chloe đã bắt đầu nói tràng giang đại hải về “vụ án lớn” mà cậu ta đang
nhận. Khách hàng của cậu ta hai vợ chồng Hoa Kiều họ Vu Mã. Hai ông bà
ấy sống khá khép kín nhưng lại tham gia vào không ít chuyện thương
trường và chính trị. Nghe nói đời trước là một quan lại khá có tiếng tăm trong Hoàng thất, đời đời tích lũy được không ít của cải. Dĩ nhiên, mấy chuyện này không quan trọng, những người đã tìm tới Chloe, có ai đơn
giản và bình thường bao giờ? Trọng điểm là con gái họ đã mất tích, ba
năm trời đằng đẵng mà cảnh sát cũng không tìm được. Rất nhiều người
khuyên họ hãy nghĩ thoáng một chút, hai năm rồi không tìm được thì hầu
như không còn hy vọng gì nữa. Nhưng hai ông bà không muốn bỏ cuộc bèn
nhờ người móc nối quan hệ, cuối cùng tìm được Chloe.
“Bé gái mất tích năm mười ba tuổi, bây
giờ đã là thiếu nữ mười sáu rồi. Cậu bảo có làm khó tớ không cơ chứ? Từ
mười ba lên mười sáu, diện mạo thay đổi rất nhiều, thời kỳ trưởng thành
của thiếu nữ không khác gì con nít, mỗi ngày một thay đổi.” Chloe than
phiền với anh: “Thêm nữa, thường ngày họ lại cẩn thận, cả hai đứa con
đều không có đứa nào có ảnh, e là bị bắt cóc rồi”.
Hai đứa con? Lục Bắc Thần hỏi.
Chloe trả lời: Một trai một cái, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau. Con trai lớn là Vu Mã Kính, lớn hơn cô em gái Vu Mã Toàn mười tuổi.
Sau đó tới thời gian cho Chloe phát biểu ý kiến cá nhân, nói gì mà đáng tiếc cho cô bé Vu Mã Toàn, mới mười ba
tuổi còn rất đáng yêu…vân vân và vân vân. Lục Bắc Thần không có hứng thú với việc làm ăn của cậu ta, chẳng qua chỉ là tìm người thôi mà. Anh
thành công chuyển chủ đề, nói qua loa vài câu rồi cúp máy. Chưa đầy một
phút sau, Chloe lại gọi tới, lần này anh không nhận máy. Có lẽ Chloe
cũng đoán ra được, chuông kêu chưa lâu thì cậu ta ngắt máy, rồi nhắn
nhanh một tin tới: Này Lục Bắc Thần, cậu còn chưa kể cho tớ nghe vụ án ở Cống Tốt mà!
Dấu chấm cảm cuối cùng cho thấy cậu ta
đang rất giận dữ. Nhưng Lục Bắc Thần cho rằng, cậu ta giận nhất cũng chỉ chuyện bị lừa mà thôi.
Nghe xong, Cố Sơ xoay người lại, ôm lấy
cổ anh: “Mặc dù em luôn cảm thấy Chloe có ý đồ với anh nhưng không thể
không thừa nhận anh ấy và La Trì là tổ hợp song kiếm hợp bích, ồn ào ầm ĩ vẫn có thể phá được án. Bây giờ phải làm sao? Chloe không tới được, anh coi như mất một bên chân”.
“Ba đôi chân của anh đều rất toàn vẹn.” Lục Bắc Thần nhìn cô, nửa đùa nửa thật.
Cố Sơ véo má này, “Này, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy”.
“Vậy được, anh cũng thể hiện rõ
lập
trường.” Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, siết nhẹ, “Anh hiểu ý của em,
nhưng không được Sơ Sơ à, em không thể tham gia vào vụ án này”.
Cố Sơ thấy suy nghĩ của mình bị nhìn
thấu cũng không ngượng ngập. Cô ghé tới, hôn lên khóe môi anh lấy lòng
rồi cất giọng mềm nhũn như bông: “Thì ra trò vặt của em bị anh nhìn thấy hết rồi à, vậy nếu đã biết rồi thì đừng từ chối em nhé”.
Lục Bắc Thần mỉm cười lắc đầu.
Từ lúc cô đứng trước mặt Đại Long lấy
danh nghĩa vợ anh kiêm quản lý thức ăn là anh đã hiểu tâm tư của cô. Nếu là trước đây anh sẽ suy nghĩ. Nhưng vụ án trước Tư Tư vô cớ bị liên lụy bỗng nhiên khiến anh sợ hãi. Thật ra khoảng thời gian này anh suy nghĩ
rất nhiều, bản thân anh làm trong ngành nghề nguy hiểm thì thôi lại còn
kéo theo Cố Sơ. Mỗi lần nghĩ tới cái chết của Cố Tư, anh lại vô cùng tự
trách rồi lo lắng, nếu lúc đó người bị bắt cóc là Cố Sơ thì sao?
Anh sợ sẽ mất cô lần nữa.
Cố Sơ hiểu nỗi lo của anh, bắt đầu nói
lý với anh: “Anh cũng biết Cống Tốt khác với thành phố nơi chúng ta
sống. Họ không thích bị quấy rầy. Anh có biết vì sao công an nơi này
nhàn rỗi vậy không? Nguyên nhân rất đơn giản, các thôn các bản rất ít
khi đi tìm công an, cảnh sát, tộc trưởng của mình là có thể giải quyết
rồi, có thể thấy họ mong muốn được sống những ngày tháng cách biệt với
thế tục. Nhưng chúng ta đã tới, rầm rộ đòi điều tra án, anh nghĩ liệu họ có vui không? Chúng ta sẽ khuấy đảo cuộc sống bình yên của họ. Họ rất
bài xích các anh nên sao có thể tích cực hợp tác với các anh để phá án
được? Thân phận của em thì khác, em là thiên thần áo trắng, là người có
thể cứu họ. So với các anh, em được chào đón hơn. Khi các anh chưa có
được thông tin mới nhất là lúc em phát huy tác dụng”.
“Phân tích hợp tình hợp lý đấy nhưng anh có thể nhờ người trong tổ y tế, hà tất phải kéo em vào?” Lục Bắc Thần cười.
“Nếu hài cốt trên núi là Trình Diệp và
Phương Tử Hân thì hung thủ có thể là ai? Người trong Tòa soạn đã bị loại khỏi diện tình nghi, chưa chắc người của tổ y tế đã trong sạch, thế nên anh tuyệt đối không dễ dàng tìm được người giúp đỡ.” Ánh mắt cô cực kỳ
kiên định, “Hơn nữa bây giờ mọi người đã quen tự bảo vệ mình, họ không
muốn dính líu vào vụ án. Em thì khác, một là em chắc chắn không phải
hung thủ, hai là em là vợ anh, lẽ nào anh yên tâm để em một mình sao?
Nếu không thể ở bên cạnh anh, lỡ như kẻ tội phạm muốn hại em thì sao?”.
Nói tới đây, cô mím môi cười: “Hơn nữa
bình thường đứng trước La Trì anh giả vờ là người sức trói gà không
chặt, thật ra anh như thế nào em không biết hay sao? Cơ bắp của La Trì
còn không nhiều bằng anh”.
“Em từng trông thấy cơ bắp của cậu ấy?” Lục Bắc Thần giả vờ sa sầm mặt lại.
Cố Sơ không sợ, cô cười ngọt ngào với anh: “Chi bằng anh hỏi em vì sao lại nói hai người kia bị giết thì thực tế hơn”.
Lục Bắc Thần cười phá lên: “Bà Lục à, có ai nói giọng điệu của em càng ngày càng giống ông Lục không vậy?”.
“Nồi nào úp vung nấy mà, không biết ông Lục từng nghe câu này chưa?”
Lục Bắc Thần ôm chặt lấy cô: “Câu này ông Lục thích nghe lắm. Nhưng mà La Trì nhiệt tình quá, dám kể chi tiết vụ án cho em”.
“Trước khi anh ấy kể em đã suy luận ra
vụ này không đơn giản rồi.” Cố Sơ không thích nghe câu này, “Cứ phải để
anh ấy kể em mới biết hay sao?”.
Lục Bắc Thần tò mò: “Em suy đoán kiểu gì?”.
“Thỉnh giáo phải có thái độ thỉnh giáo chứ, em không dạy bảo không công đâu.”
Lục Bắc Thần cười tít cả mắt lại: “Được được được, anh cam tâm xin thỉnh giaó bà Lục”.
Hai mắt Cố Sơ sáng ngời, vui vẻ nói:
“Cảnh này quả thực đáng chụp lại làm kỷ niệm. Nhưng mà thôi, dù sao anh
cũng là chuyên gia, giữ cho anh chút thể diện. Thật ra đơn giản lắm, với năng lực của anh, cho dù vụ án có phức tạp đi nữa, sau khi nhìn thấy
hài cốt, anh cũng có thể nhanh chóng suy đoán là bị giết hay chết do tai nạn. Anh ở đây lâu như vậy nhất định vì vụ án không đơn giản, thế nên
hướng bị giết khả năng cao hơn”.
Lục Bắc Thần không ngờ cô lại suy đoán
dựa theo thói quen giám định của anh, ngây ra vài giây rồi cười sằng
sặc, giơ tay xoa đầu cô: “Em được lắm”.
“Thế nào hả? Em đủ tư cách đi theo anh
chưa?” Cố Sơ truy hỏi: “Trước đây làm trợ lý cho anh em chỉ là gà mờ,
nhưng giờ khác rồi, sau khoảng thời gian rèn luyện ở bệnh viện, em tăng
level như đánh boss ấy, tuyệt đối không để anh có cơ hội quát em nữa
đâu”.
Lục Bắc Thần nhìn cô một lát rồi thở dài: “Em ấy à…”.