Khi vết thương ở chân đã có chuyển biến
tốt, Lục Bắc Thâm đề nghị được lên núi tuyết dạo chơi. Dĩ nhiên Lăng
Song phản đối, núi tuyết rét mướt, cô lo sẽ ảnh hưởng tới việc hồi phục
của anh. Nhưng anh nói: “Bây giờ đã xảy ra án mạng, anh trai anh lại bị
kéo vào vụ án, anh chẳng thể làm được gì, không thể giúp anh ấy nên chỉ
có thể thay anh ấy và La Trì cầu phúc mà thôi.”
Trên đỉnh núi tuyết, cờ cầu nguyện tung bay.
Lục Bắc Thâm cầu phúc cho Lục Bắc Thần
và mọi người trước sau đó lại thả một dải cờ cho Cố Tư. Anh nói, mặc dù
gặp nhau chưa nhiều nhưng còn trẻ như thế đã ra đi, hy vọng linh hồn cô
bé có thể được phù hộ.
Lăng Song cũng thả cờ cho Cố Tư, giọt
nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Lục Bắc Thâm ngồi
xuống bên cạnh cô, vòng cánh tay qua ôm lấy cô, cô nhẹ nhàng dựa vào
lòng anh và nói: “Thật ra Cố Tư rời xa em cũng rất buồn nhưng em không
dám khóc trước mặt Cố Sơ. Con người em ở trước mặt cậu ấy máu lạnh quen
rồi nên cứ vậy đi, đỡ khiến cậu ấy buồn lòng thêm.
“Anh tin là cô ấy còn hiểu em hơn cả em nữa.” Lục Bắc Thâm khẽ nói.
Lăng Song ngước mắt nhìn anh. Anh hướng
ánh nhìn về một nơi xa, ánh mắt xa xăm mà bình lặng. Gió thổi tung những lọn tóc trước trán anh, sắc mặt anh trông hơi nhợt nhạt, có lẽ vì đỉnh
núi quá cao nên anh có phần chưa quen, nhưng vẫn cố chấp ngồi đây. Anh
giống hết Lục Bắc Thần nhưng nếu chỉ nhìn nghiêng thì dáng dấp khuôn mặt chẳng khác nhau chút nào. Anh yên lặng điềm đạm, không như Lục Bắc
Thần, ánh mắt sắc lẹm tựa hồ có thể giết người.
Có một khoảnh khắc, cô rất muốn hôn lên
gò má anh. Dưới ánh nắng, gò má anh cực kỳ mê hoặc, khiến cô hồi hộp
xuyến xao. Thế là cô đã làm theo lời gọi của trái tim mình, sát lại gần
anh, ngẩng đầu lên, hôn phớt lên má anh.
Lục Bắc Thâm hơi sững người, quay đầu
nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng và bình thản. Cô mỉm cười với anh rồi quay đầu nhìn về phía xa. “Cố Sơ từng kể cho em nghe những lời Cố Tư nói
trước khi mất. Con bé nói nó chưa từng yêu La Trì. Lúc đó em đã nghĩ,
ngoài tình thân ra thì thứ khó buông bỏ nhất thế gian này có lẽ chính là tình yêu. Cố Tư không muốn La Trì nhung nhớ nó. Nhưng nó quên mất rằng, hai người nếu đã yêu nhau sẽ có thần giao cách cảm. Cho dù không nói ra câu yêu thương cũng sẽ vẫn tấm lòng của nhau. Thế nên sao La Trì không
rõ dụng ý của nó cơ chứ?”
Lục Bắc Thâm nhìn cô, yên lặng nghe cô
nói. Lăng Song hít sâu: “Người ta hay nói duyên phận là không thể làm
chủ, nhưng ngoại trừ âm dương cách biệt, em thật sự không nghĩ ra còn có lý do gì khiến hai người yêu nhau không thể ở bên nhau. Giống như Cố Sơ và anh trai anh, họ chia xa nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn quay về với
nhau. Trong tình yêu, nếu một người làm ốc sên thì chắc chắn tình yêu sẽ ngừng lại, không thể tiến bước. Giả sử anh trai anh không quay về tìm
Cố Sơ, có thể cô ấy sẽ ôm những kỷ niệm thời đại học ấy mà sống nốt cuộc đời”.
“Chắc là vậy.” Lục Bắc Thâm cười khổ: “Nhưng nếu biết rõ mình sẽ liên lụy đối phương thì hà tất phải bắt đầu chứ?”.
“Chuyện đời ai nói trước được? Có liên
lụy tới đối phương hay không cũng phải xem đối phương là ai đã.” Lăng
Song thở dài: “Em ít nhiều cũng đã nghe nói tới tình hình của anh trai
anh, nhưng anh ấy cũng không vì bệnh tình mà từ bỏ Cố Sơ. Có lúc chính
là như vậy, hai người cùng đối mặt với khó khăn sẽ tốt hơn một người,
chí ít thì sẽ khiến đối phương cảm thấy bản thân mình cũng đã cố gắng
rồi, không còn nuối tiếc gì nữa”.
Lục Bắc Thâm lắc đầu: “Anh cho rằng như vậy là ích kỷ, có thể là quá sợ phải đánh mất nên mới không dám buông tay”.
“Trong tình yêu có ai không ích kỷ đây?
Ngoài việc thật sự đối mặt với sinh tử như Cố Tư. Em nghĩ trước khi nhắm mắt, con bé nhất định rất hối hận, nếu nó sớm thể hiện rõ tình cảm với
La Trì, thì ít nhiều hai người họ có thể yêu nhau, La Trì cũng sẽ không
vì câu nói của con bé mà day dứt, như một kẻ tàn phế sống dở chết dở mấy tháng trời.” Lăng Song phủ nhận lý lẽ của anh, “Em cảm thấy anh trai
anh không ích kỷ. Anh ấy tự tin, anh ấy tin rằng cho dù tình trạng của
anh ấy có tệ đến mức nào, anh ấy cũng có thể mang lại hạnh phúc cho Cố
Sơ. Cho dù anh ấy không còn nữa, anh ấy tin rằng Cố Sơ cũng không vì
không được ở bên anh ấy mà bứt rứt cả cuộc đời”.
Khóe miệng Lục Bắc Thâm giật giật, định nói gì lại thôi.
“Anh biết là em yêu anh.” Lăng Song
thẳng thắn thừa nhận, nói xong lại bật cười: “Nghe sến sẩm lắm phải
không, nhưng em không muốn giấu giếm tâm tư của mình. Năm xưa em bỏ
ngành y theo nghiệp báo, thật ra vì cực kỳ sợ sinh mệnh vô thường, sợ
quen nhìn sự sống và cái chết. Em tình nguyện trốn trong những ngọn đỏ
xanh đỏ của quán bar để đợi người trong lòng xuất hiện, vì em sợ nếu
theo ngành y, em sẽ trở nên tê dại, đánh mất sự kỳ vọng với việc chờ
đợi”.
Lục Bắc Thâm nhíu mày, mím môi không nói gì. Lăng Song nhìn anh: “Thật ra anh biết em đang đợi ai”.
“Có lẽ, người ấy hoàn toàn không đáng để em chờ đợi.”
“Có đợi hay không thì từng ấy năm cũng
đã qua đi rồi.” Lăng Song cố chấp, không rời mắt khỏi anh: “Từ khi Tư Tư không còn, em luôn cảm thấy sinh mạng thật mỏng manh. Bắc Thâm, nếu anh còn yêu em thì chúng ta hãy ở bên nhau đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Nhưng nếu anh không yêu em… thì anh cứ thẳng thắn nói cho em biết, sau
này em tuyệt đối không quấy rầy anh, những gì cần cố gắng em đã cố gắng
rồi, không oán không hận”.
Lục Bắc Thâm nhìn cô một lúc lâu rồi
nói: “Anh chưa chắc đã mang lại hạnh phúc cho em, anh sợ một ngày nào đó em sẽ thất vọng về anh”.
“Anh có biết người làm xuất bản không
muốn nghĩ tới nhất là điều gì không? Chính là giả sử, nếu tất cả chỉ là
giả sử thì Tòa soạn của em đã không thể tiếp tục từ lâu. Thông thường,
em hay dựa vào tình hình thực tế để dự đoán tương lai, có lẽ được ông
trời chiếu cố nên mỗi kỳ em dự đoán đều bán chạy.” Lăng Song cười khẽ,
“Em nghĩ tình yêu cũng
vậy, cho dù cuối cùng tương lai đứt gánh giữa
đường, thì ít nhất trong quá trình đó, chúng ta cũng đã tích lũy rất
nhiều”.
Lục Bắc Thâm cười nói: “Trước đây em nói năng làm gì cũng đều mạnh bạo, thế này là theo đuổi anh sao?”.
“Không được ư?” Ánh mắt Lăng Song nhìn anh rực cháy như ngọn lửa: “Xã hội hiện đại, nam nữ bình đẳng”.
“Đúng là nam nữ bình đẳng nhưng có những chuyện vẫn phải để đàn ông chủ động mới được.” Lục Bắc Thâm cong môi cười.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như theo đuổi tình yêu, hoặc ví dụ…” Nói rồi, anh cúi xuống, chủ động hôn lên môi cô.
…
Kiều Vân Tiêu trở thành đối tượng bị La Trì thuyết phục.
Thật ra cũng gián tiếp phải hợp tác với Lục Bắc Thần.
Nguyên nhân La Trì tìm đến Kiều Vân Tiêu cũng rất đơn giản. Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm tới Cống Tốt để khảo
sát trước khi đầu tư, mặc dù người Cống Tốt không ưa những chuyện đầu tư và khai thác kiểu này, nhưng không thể không thừa nhận Kiều Vân Tiêu
nói chuyện với tộc trưởng Vương vui vẻ hơn Lục Bắc Thâm nên tìm anh ấy
để liên lạc với tộc trưởng Vương càng thích hợp hơn.
Tối đó sau khi nghe lời van nài của La
Trì, Kiều Vân Tiêu nói: “Tôi là thương nhân, làm việc không thể lãng phí thời gian”. La Trì cất giọng hùng hồn: “Anh đang rảnh rang mà, có gì mà lãng phí? Vả lại, tuyệt đối đừng nói với tôi anh không để ý tới vụ án
này, nếu không anh phủi mông đi ngay!”.
Kiều Vân Tiêu cười tùy tiện: “Xin xỏ nên có thái độ của xin xỏ”.
Kết quả, La Trì xách vài chai rượu nếp
ra đọ với Kiều Vân Tiêu, chuốc cho anh ấy say ngất ngưởng, bất tỉnh nhân sự rồi mới lải nhải chuyện này. Chị Dao là người chứng kiến, tối đó
Kiều Vân Tiêu say tới mức không đi nổi, chính La Trì cõng anh ấy về
phòng rồi cả đêm không ra. Sáng hôm sau trong tay La Trì đã có thêm một
mảnh giấy, dương dương đắc ý đi xuống ăn sáng. Kiều Vân Tiêu áo quần xộc xệch đuổi theo xuống nhà, định cướp mảnh giấy trong tay anh, còn quát
La Trì là vô sỉ. La Trì nói với vẻ không vui: “Anh đã bán thân cho tôi
rồi, dấu vân tay còn ở đây này, đừng có chối”.
Cụ thể cả đêm đó hai người ở trong phòng làm gì chẳng ai biết, khi La Trì giao mảnh giấy cho chị Dao, chị Dao
nhìn liếc qua, lập tức thấy ba chữ viết tay to tướng: Giấy bán thân.
La Trì thần thần bí bí nói với chị ấy: “Đừng có xem trộm, để tên họ Kiều kia lấy lại được, tôi cho chị biết tay”.
Cứ như vậy, Kiều Vân Tiêu bắt buộc phải
chuyển lời hộ La Trì, một mình tới bản Tây cố gắng phấn đấu để nhóm Lục
Bắc Thần được lên núi khám nghiệm hiện trường lần nữa. Cuộc đàm phán này mất đứt ba tiếng đồng hồ. Khi Kiều Vân Tiêu từ chỗ tộc trưởng Vương đi
ra, La Trì uể oải đứng dựa trước xe, nét mặt bắng nhắng, nhìn anh ấy
cười: “Mỹ nam ra tay là thành công một nửa rồi”.
“Cút!” Kiều Vân Tiêu tặng cho anh một chữ duy nhất.
“Dạ vâng.” La Trì nhanh chóng lên xe rồi chủ động mở cửa cho anh ấy: “Chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, đừng nói bắt tôi cút, bảo tôi lăn xuống nói cũng không thành vấn đề”.
Kiều Vân Tiêu cả đêm uống rượu, đầu óc
vẫn còn nặng trình trịch, chỉ khẽ nói một câu: “Tộc trưởng Vương đồng ý
rồi, nhưng lên núi là lên núi, đừng có can thiệp vào tập tục và quy tắc
của người ta”.
La Trì cười: “Thế mới nói, khi cần thiết, bán chút ‘sắc’ cũng được mà”.
Kiều Vân Tiêu thẳng thừng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
La Trì lái xe thẳng về Phong Nguyệt Cổ Đạo, đi được nửa tiếng anh mới nói: “Này, còn một chuyện muốn nói với anh”.
“Trật tự, tôi không muốn nghe anh nói bất cứ chuyện gì.”
Thế là La Trì im lặng.
Sau khi về tới nơi, La Trì xuống xe,
thấy Kiều Vân Tiêu cũng theo xuống bèn nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên nói
chuyện này với anh là hơn. Ban nãy lúc anh đi thương lượng, có một cô
gái gọi điện cho anh”. Thấy anh ấy hoài nghi cầm di động lên, La Trì lại cố tình cười đểu: “Thật không may, tôi cũng quen cô ấy, tên là Tiêu
Tiếu Tiếu…”.
Anh còn chưa kịp nói hết câu, Kiều Vân
Tiêu đã cầm di động xoay người đi tới bên bờ hồ. La Trì uể oải vươn vai
rồi gọi điện báo cáo cho Lục Bắc Thần thành tích xuất sắc của mình. Biết chuyện Cố Sơ ở bên cạnh cậu ấy một đêm, La Trì kinh ngạc cảm thán: “Khả năng chịu đựng của cô ấy quả nhiên phi thường, cái nơi quái quỷ đó mà
cũng ở cho được”.
“Vì cậu đã cho cô ấy hy vọng.” Lục Bắc Thần hờ hững nói.
La Trì không hiểu.
Lần này Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn: “La
Trì, cậu kể tình tiết vụ án cho cô ấy tỉ mỉ tường tận không sót chỗ nào, chẳng phải vì hy vọng cô ấy cũng tham gia hay sao? Đúng như cậu mong
muốn, khả năng thuyết phục của cô ấy giờ vượt xa tôi rồi”.
La Trì cười nói: “Muốn tốt cho cậu thôi”.
Bên kia trầm mặc một lúc mới đáp:”Tôi hiểu”.
Ngắt máy, nụ cười của La Trì dần tắt,
ánh mắt chỉ còn chút đắng chát nhạt nhòa. Càng nguy hiểm mới càng phải
giữ người quan trọng nhất ở bên cạnh mình, nếu không mất đi rồi mới cảm
thấy mình chỉ là một kẻ phế vật chẳng làm được gì…