Vì bên trên đã có quyết định rõ ràng nên Giang Nguyên không thể ngăn cản La Trì và mọi người “tiến thẳng vào sào huyệt”, đây cũng là một điều kiện có lợi giúp La Trì phát hiện ra manh
mối trong căn nhà của tộc trưởng Vương.
“Theo lời khai của Giang Nguyên, sau khi tộc trưởng Vương qua đời, mọi vật dụng chưa từng bị ai xê dịch, vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu. Nhưng khi điều tra hiện trường, tôi phát
hiện chiếc tủ năm ngăn trong phòng có dấu vết bị xê dịch. Nói chính xác
là nó từng bị người ta dịch chuyển hai lần, bị đẩy ra rồi lại được đẩy
về chỗ cũ, nên còn dấu vết sai vị trí.”
Đồ đạc trong nhà tộc trưởng Vương được
sắp xếp gọn gàng, trong phòng không có bụi bặm. Giang Nguyên khai, mặc
dù tộc trưởng Vương luôn sống một mình nhưng nhà cửa không bao giờ bừa
bãi. Ông ta ưa sạch sẽ, bình thường trong nhà cũng không có một hạt bụi. Thế nên sau khi ông ta qua đời, Giang Nguyên đã cố gắng giữ cho phòng
ốc sạch sẽ, gọn gàng. Một căn phòng quá ngăn nắp quả thực không dễ tìm
manh mối, vì cho dù từng có manh mối thì rất có thể cũng đã bị tấm lòng
“hiếu thảo” của Giang Nguyên dọn sạch.
Nhưng với tư cách là một cảnh sát hình
sự lão luyện, anh ấy vẫn có sự nhạy cảm chuyên nghiệp, anh ấy đã phát
hiện ra manh mối. Chiếc tủ năm ngăn trong nhà đã có tuổi, lớp sơn màu
xanh lá đã bong tróc dữ dội, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần nào những
hoa văn điêu khắc tỉ mỉ trên tủ, chúng được đẽo gọt bởi tay một nghệ
nhân, từng đường từng nét đều rất cẩn thận. Chiếc tủ tuy cũ nhưng không
bẩn, nhất là mặt trên lại càng được lau lọt tinh tươm. Thế mà La Trì vẫn tinh mắt phát hiện ra có dấu vết có người từng dịch chuyển nó.
Chiếc tủ được bọc góc sắt cố định, cách
mặt đất vài phân, cũng chính vài phân ấy đã tiết lộ không ít tin tức. La Trì phát hiện trên nền đất có vết xước, giống như có người đụng vào tủ
khiến nó bị xô lệch, dưới chân tủ và trên nền đất cũng có một diện tích
bụi cực nhỏ, đó có lẽ là nơi quanh năm không thể lau tới nên để lại bụi.
La Trì ra lệnh cho dời chiếc tủ ra. Quả
không sai, sau khi chiếc tủ được bê ra, vết xước đã hoàn toàn hiện rõ.
Đó là một vết xước kéo dài, phù hợp với nguyên lý lực học phát sinh khi
va vào tủ.
“Vết xước còn mới.” La Trì uống một ngụm bia, bỏ vài hột lạc vào miệng rồi nói tiếp: “Thông qua việc dựng lại
hiện trường, với lực va và góc độ va vào tủ có thể nhận ra khi đó trong
phòng có giằng co. Thậm chí có thể nói rằng, căn phòng ấy mới là hiện
trường đầu tiên của vụ án. Thế nên chúng tôi đã kiểm tra chiếc tủ thêm
một lần nữa thật kỹ lưỡng, quả nhiên đã phát hiện được sợi vải và dấu
máu ở khe tủ. Chúng tôi giả định rằng khi đó người ra tay đánh tộc
trưởng Vương chính là Giang Nguyên, vậy thì anh ta ắt sẽ tìm đủ mọi cách để lôi tộc trưởng Vương lên núi. Chúng tôi kiểm tra và phát hiện Giang
Nguyên có một đôi giày, mặc dù đã đánh nhưng trong kẽ của đế giày vẫn
tìm thấy một ít bùn đất. Đương nhiên, nếu anh ta chính là hung thủ thì
lớp đất này có lẽ chính là lớp đất trên đường đi. Ngoài ra, trên áo
khoác ngoài của anh ta, chúng tôi còn phát hiện một dấu máu rất nhỏ đã
khô lại, màu sắc khá giống với màu vải, nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ sót.
Chúng tôi đã cẩn thận lấy mẫu sợi vải, mọi vật cần hóa nghiệm tôi đều đã mang tới cho Ngữ Cảnh”.
Nói tới đây, La Trì hơi ngừng lại, nhíu
mày suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp lời: “Bây giờ điều tôi không hiểu là
tộc trưởng Vương đã được đưa lên núi bằng cách nào, đánh ngất ư? Rõ ràng cậu không tìm được vết thương phù hợp trên thi thể”.
“Là cỏ Thiên Hồn.” Lục Bắc Thần khẽ đáp.
La Trì ngẩn người: “Sao cơ?”.
Lục Bắc Thần bèn kể rõ cho La Trì những
phát hiện trong phòng thực nghiệm. La Trì nghe xong vỗ đùi cái đét: “Thế thì chắc chắn tới tám chín phần rồi! Nếu kết quả hóa nghiệm của Ngữ
Cảnh cũng thuộc về Giang Nguyên và tộc trưởng Vương thì tên nhóc Giang
Nguyên đó nhất định chính là hung thủ. Để ngụy tạo hiện trường vụ tự
sát, anh ta đã cho tộc trưởng Vương dùng cỏ Thiên Hồn, mục đích chính là để ông ấy dù bị lửa thiêu cháy vẫn không cảm thấy đau đớn”.
Bản Tây rất ít khi có người ngoài bước
vào, cái chết của tộc trưởng Vương đầy nghi vấn, thật ra từ lâu Lục Bắc
Thần đã nghi ngờ Giang Nguyên. Anh trầm ngâm giây lát: “Vậy thì động cơ
của Giang Nguyên là gì? Vì chức tộc trưởng ư? Sự thật chứng minh tộc
trưởng Vương đã có ý nhường vị trí này lại cho Giang Nguyên. Vì muốn bán núi? Nhưng cuối cùng tộc trưởng Vương đã đồng ý bán núi, Giang Nguyên
cũng có thể được lợi bên trong. Cả hai lý do đều có vẻ thuyết phục,
nhưng hình như lại không thuyết phục”.
La Trì phì cười: “Lúc trước tôi cũng lấy làm lạ. Nghĩ bụng, tên nhóc Giang Nguyên đó hiếu thuận thế cơ mà, chưa
bao giờ làm trái ý tộc trưởng Vương. Nhưng chân tướng thường được bọc
dưới lớp vỏ giả nhân giả nghĩa, chỉ cần bóc ra là có thể nhìn thấy sự
thật đầy máu”.
“Xem ra cậu tìm thấy nguyên nhân rồi.” Lục Bắc Thần cũng mặc kệ cho anh ấy vòng vo tam quốc.
La Trì làm mặt đắc ý: “Thì đó, thần thám La tiếng tăm lẫy lừng như tôi, không một manh mối nào lọt được qua mắt tôi cả”.
Lục Bắc Thần mím môi cười, không có ý thúc giục.
“Này, cậu hỏi đi chứ.” La Trì huých tay vào người anh.
“Hỏi cái gì cơ?” Lục Bắc Thần vờ ngu ngơ.
La Trì ghé sát lại gần anh, “Thì hỏi tôi xem tôi điều tra ra được chuyện gì rồi, làm sao lại tra ra được”.
“Cậu thích nói thì nói, việc điều tra không phải việc của tôi.” Dứt lời, Lục Bắc Thần định đi.
La Trì bước lên níu lấy cánh tay anh,
nói liên tục: “Ấy, ấy, ấy, đừng đi chứ! Đã sắp làm bố rồi mà sao không
học được cách động viên người khác vậy”.
Lục Bắc Thần sung sướng, lại ngồi xuống
nghiêm chỉnh. Lúc này La Trì mới nói một tràng: “Tôi đi khắp hang cùng
ngõ hẻm đã nghe ngóng được một chuyện. Nghe nói từ lúc tay Giang Nguyên
này còn rất nhỏ, mẹ anh ta đã mất. Bố anh ta thường xuyên bận rộn bên
ngoài không có thời gian chăm sóc con nên cũng có thể nói rằng anh ta
được tộc trưởng Vương một tay nuôi lớn. Nghe nói năm xưa tộc trưởng
Vương muốn Giang Nguyên theo họ mình vì lúc đó vợ ông ta không sinh được con, thế nên nhận nuôi Giang Nguyên cũng là muốn có người chăm sóc lúc
về già.
Chẳng ai ngờ, một năm nọ, vợ tộc trưởng Vương lại mang thai. Khi đứa bé chào đời, ông ta rất vui, từ đó Giang Nguyên trở thành người bị
ông ta sai bảo, đứa lớn phải chăm sóc đứa nhỏ, nếu chăm sóc không chu
tất sẽ bị ông ta qưở trách. Tới tận khi vợ của ông ta bỏ trốn, con trai
không còn, mà trong lễ hội dời núi đón xuân năm ấy, bố của Giang Nguyên
cũng gặp nạn trên núi tử mạng, hai người họ phải nương tựa vào nhau mà
sống. Nhưng nghe đồn có người dân bản kể rằng, tộc trưởng Vương vẫn động một tý là đánh mắng Giang Nguyên. Có người còn tận mắt nhìn thấy ông ta đánh Giang Nguyên rất dã man, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra hiền từ hết mực”.
Nghe xong một thôi một hồi, Lục Bắc Thần tìm ngay ra điểm nghi vấn: “Vợ của tộc trưởng Vương bỏ trốn, con trai
không còn? Thế là ý gì?”.
La Trì rất hài lòng về kiểu một người
đáp một người hỏi kiểu này, bèn hắng giọng: “Thấy chưa, nói chuyện với
người thông minh là rất sướng, mới đó cậu đã tìm ra vấn đề mấu chốt. Cậu có biết nguyên nhân cả bản Tây, thậm chí là cả Cống Tốt cực kỳ kính nể
tộc trưởng Vương không?”.
“Thì chẳng phải vì năm đó có trận lũ
lụt, ông ấy đã làm một buổi tế lễ sao?” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại,
“Lẽ nào còn có nguyên nhân khác?”.
“Chính xác, tế lễ chỉ là một phương
diện, chúng ta đã bỏ sót một điểm quan trọng. Đó chính là nếu có lễ tế
thì ắt phải có đồ tế, không thể cúng quỷ núi bằng tay không được, phải
không? Ví dụ như lợn, dê, trâu gì đó…” Nói tới đây, La Trì hạ thấp
giọng, tỏ ra thần bí: “Nhưng, đồ tế mà tộc trưởng Vương sử dụng lại là
người sống!”.
Lục Bắc Thần sững người, đáy lòng chợt cảm thấy buốt giá: “Con trai ông ta?”.
“Cái gì cậu cũng đoán ra, chán chết đi
được.” La Trì chép miệng, sau đó lại khôi phục trạng thái hưng phấn, kể
tiếp: “Không sai, chính là con trai ông ta. Năm xưa, muốn ngăn lũ lụt
cần tế bái quỷ núi. Có người già kể lại rằng, muốn quỷ núi từ đó về sau
luôn phù hộ cho người dân thì trước hết phải học cách hy sinh, tế phẩm
phải là một bé trai chưa tròn mười sáu tuổi. Con người ai cũng ích kỷ,
ai lại hy sinh con trai ruột của mình? Nhưng tộc trưởng Vương đã làm
vậy, ông ta mang chính con mình ra làm đồ tế, dùng tính mạng của con
trai đổi lấy bình an cho bản Tây về sau”.
Lục Bắc Thần chau mày, không nói một lời.
“Chuyện này thật ra là một bí mật công
khai khắp Cống Tốt, có điều mọi người không nhắc tới mà thôi, dù sao thì năm xưa đã hy sinh tính mạng của một đứa con nít. Tôi phải nghe ngóng
nhiều lần mới có chút thông tin như vậy đấy.”
“Không đúng.” Lục Bắc Thần bỗng nhiên lên tiếng.
La Trì chống đầu nhìn anh, cười: “Nói
nghe xem nào, xem suy luận vĩ đại của cậu cùng với sự thật tôi điều tra
được có ăn khớp không”.
“Trước đó, tộc trưởng Vương sống chết
không chịu bán núi. Nếu ông ta kiên trì làm như vậy thì còn chứng tỏ ông ta kiêng kỵ quỷ núi nên năm đó đã thật sự lấy mạng con trai mình ra để
tế bái quỷ núi, và chúng ta cũng có thể nói tín ngưỡng tinh thần của ông ta quá cao. Nhưng thực tế thì sao? Trước khi chết ông ta đã đổi ý, mọi
suy đoán đều bị phá vỡ.” Lục Bắc Thần nhìn La Trì chăm chú, “Vậy thì giờ tôi lại nghi ngờ vì sao vợ của tộc trưởng Vương lại bỏ trốn?”.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt anh đầy
hứng khởi, nhanh chóng giải đáp câu hỏi của anh: “Nghe nói bị tộc trưởng Vương đánh đập đến nỗi bỏ chạy”.
“Một người phụ nữ đã sinh con trai cho
ông ta không có công lao, cũng có khổ lao, ông ta đánh đuổi vợ mình rồi
lại mang con trai ra tế quỷ núi để giành được vị thế của mình.” Lục Bắc
Thần bất thình lình hỏi: “Cậu con trai đó… có đúng là con ruột của ông
ta không?”.
La Trì dựa người ra sau, giơ ngón tay
cái lên: “Nể phục, nể phục. Nghe người biết sự tình kể lại, có một
khoảng thời gian, tộc trưởng Vương rất hay đánh vợ, người xung quanh đi
ngang qua loáng thoáng nghe thấy họ nhắc tới tên cậu con trai, hình như
là gây gổ vì chính đứa con ấy. Về sau, bà vợ chịu không nổi nữa đã ăn
trộm một khoản tiền lớn rồi bỏ trốn. Rồi sau đó tới chuyện tộc trưởng
Vương lấy con ra tế quỷ núi. Suy đoán của tôi giống hệt cậu, đứa con ấy
không phải con ruột của ông ta, có thể bà vợ đã cho ông ta mọc sừng nên
sau khi biết chuyện ông ta đã ngày ngày đánh đập vợ để trút giận rồi
thiêu chết đứa trẻ mà ông ta cho là nghiệt chủng”.
Lục Bắc Thần từ từ bổ sung: “Trùng hợp
là bố của Giang Nguyên cũng gặp chuyện, từ đó về sau Giang Nguyên trở
thành nơi trút giận của tộc trưởng Vương. Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ
ông ta hận Giang Nguyên. Nói sâu thêm, có thể người ông ta hận là bố của Giang Nguyên vì năm xưa người khiến ông ta mọc sừng chính là người đàn
ông đó”.
“Thế nên cái chết của bố Giang Nguyên
chưa hẳn đã là tai nạn ngoài ý muốn.” La Trì nói rất chắc chắn, “Chuyện
này có lẽ tộc trưởng Vương luôn nghĩ mình đã giấu rất cẩn thận, nhưng
thực tế đã sớm bị Giang Nguyên phát hiện ra. Anh ta đã có đủ động cơ để
giết tộc trưởng Vương! Báo thù cho bố, trả thù cho chính mình, còn cả
người em trai đã chết vì mình nữa!”.