Giang Nguyên giết người, hoàn toàn có
đầy đủ động cơ. Mặc dù bề ngoài sóng yên biển lặng nhưng thực chất đôi
tay có thể đã dính đầy máu tươi. Đây là suy đoán của Lục Bắc Thần và La
Trì. Mà từ trước đến nay, khi có thể liên hệ nhân quả của một câu chuyện lại thì tới tám, chín phần, Giang Nguyên tới tám, chín phần chính là
hung thủ không sai. Vấn đề hiện tại là Giang Nguyên hành động một mình
hay có tòng phạm? Vì theo như phân tích, cái chết của Phương Tử Hân và
Trình Diệp rất có khả năng liên quan tới Giang Nguyên. Tộc trưởng Vương
không tự sát thì bức di thư chỉ là đồ giả, những nội dung được đề cập
bên trong cũng trở nên đáng ngờ.
“Đối với Giang Nguyên, bây giờ tôi chưa
muốn đánh rắn động cỏ, lỡ như phía sau còn đồng phạm thì sao?” Cái miệng của La Trì vẫn chưa nhàn rỗi, vừa nói chuyện vụ án vừa tóp tép nhai
lạc, bên cạnh đã có một đống vỏ.
Nếu là một vụ án giết người liên hoàn
thì một mình Giang Nguyên có thể thực hiện thành công hay không? Chưa
chắc, phía sau anh ta chắc chắn có một sức mạnh nào đó đang chống đỡ,
khiến anh ta có chỗ dựa, không cảm thấy lo sợ.
Lục Bắc Thần cũng tán đồng quyết định
của anh ấy. Anh nhặt ra mấy hột lạc, từ từ bóc: “Bây giờ còn thân phận
của ba người là chưa rõ. Một là người có tuổi trong sơn động, người bọc
răng bằng vàng và thứ ba, chính là Thiên Huyền Nữ”.
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” La Trì liên tục
thở dài: “Thật không dám giấu, tôi bây giờ chỉ mong sao có gấp đôi thời
gian. Nhân lực quả thực quá mỏng, mới chỉ có một vụ hỏa hoạn đã hành hạ
mọi người như vậy. Ông già, người răng vàng và cô Thiên Huyền Nữ đó nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan tới vụ án này. À, cô Thiên Huyền Nữ thì có một chút. Nhưng mấy hôm nay tôi cũng điều tra rồi, cả bản chẳng ai biết tình hình của người đó, bình thường cô ấy sống ở đâu, xuất hiện ở địa
điểm nào… hoàn toàn không hay biết. Còn phải điều tra, phải cho chúng
tôi thời gian”.
Lục Bắc Thần cũng hiểu điều tra ra không phải chuyện dễ dàng, nhìn đôi mắt thâm quầng của La Trì là đủ hiểu, đầu tóc anh ấy lại trở về trạng thái bù xù như mỗi khi phá án rồi, ăn uống
cũng chẳng đầy đủ, thế nên anh không nói câu giục giã nào cả. Ngược lại, La Trì ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nhưng tên Giang Nguyên đó thì giục rồi
đấy. Anh ta nói muốn chôn cất tộc trưởng Vương, thi thể cứ để mãi chỗ
cậu cũng không hay”.
“Tình hình thi thể về cơ bản đã kiểm tra xong xuôi rồi, những manh mối có được tôi cũng đã giao cho cậu. Bây giờ để Giang Nguyên lấy xác về cũng được, chí ít có thể để anh ta tạm thời
lơi lỏng phòng bị.” Lục Bắc Thần rót thêm rượu cho anh ấy, bản thân mình thì không uống.
La Trì gật đầu, “Không sai, loại người này luôn nghĩ cứ chôn hết xuống đất là không còn chuyện gì nữa”.
Hai người lại vòng vèo câu chuyện quanh
vụ án thêm khoảng hơn nửa tiếng, tới tận khi Ngữ Cảnh gọi điện tới. La
Trì ở bên cạnh, chăm chú quan sát Lục Bắc Thần lúc anh nghe điện, ai ngờ anh luôn bày ra vẻ mặt không cảm xúc, khiến anh ấy không đọc được bất
kỳ cảm xúc nào, ngay cả ngữ điệu cũng bình đạm như nước: “Được, anh biết rồi”.
Cuộc gọi kết thúc, La Trì còn chưa hỏi,
Lục Bắc Thần đã nói ngay: “Có kết quả hóa nghiệm rồi, vết máu trên khe
tủ thuộc về tộc trưởng Vương, sợi vải cũng ở trên quần áo, thống nhất
với bộ quần áo dính máu của Giang Nguyên. Ngoài ra trong sợi vải còn sót lại vụn da, thuộc về tộc trưởng Vương. Lớp đất dưới đế giày của Giang
Nguyên trùng khớp với loại đất gần sơn động núi Tây Nại. Vết máu trên
người anh ta cũng đã được chứng thực là thuộc về tộc trưởng Vương”.
“Vậy thì đủ để chứng minh Giang Nguyên
từng động thủ với tộc trưởng Vương nhưng trên thi thể không phát hiện ra vết thương.” La Trì nghi hoặc.
Lục Bắc Thần giải thích: “Thi thể bị
thiêu cháy dữ dội, tổ chức da bị tổn hại nghiêm trọng. Nếu vết thương
chưa sâu vào trong xương thì dưới tình hình này, đích thực không thể
khám nghiệm ra. Thế nên mới nói, một người dân núi dân dã như Giang
Nguyên sao có thể suy nghĩ được chu toàn như vậy? Phía sau chắc chắn có
kẻ xúi bẩy. Hơn nữa, kẻ này còn không hề đơn giản”.
La Trì cũng nghĩ tới điểm này, nhất thời vô cùng lo lắng. Xem ra bóng tối được che giấu ở bản Tây còn rất nhiều
điều không thể nhìn thấy. Anh ấy trầm mặc một lúc rồi nói: “Nói như vậy, người muốn lấy mạng cậu khi trước không phải tộc trưởng Vương rồi”.
“Xét theo thời gian tử vong thì đích
thực không phải. Tộc trưởng Vương gặp nạn một đêm trước khi tôi nhận
được túi gấm, trừ phi ông ta đã sớm sắp xếp người giúp việc cho mình,
nhưng nấm biến dị trên cỏ Thiên Hồn có thời gian sinh sôi. Nếu tộc
trưởng đã sớm chuẩn bị xong túi gấm từ trước thì cỏ Thiên Hồn cũng sẽ
mất tác dụng.” Lục Bắc Thần phân tích: “Nhưng tôi tin rằng việc chị Dao
dùng hình bàn tay bằng máu dọa người do tộc trưởng Vương sai khiến, vì
hai chuyện này được thực hiện bằng hai cách khác nhau. Ý đồ của tộc
trưởng Vương đơn giản hơn, chỉ muốn dọa chúng ta sợ hãi mà bỏ đi”.
La Trì xoa cằm: “Thế nên tôi đang nghĩ,
chị Dao liệu có thật sự vô tội không? Chị ta nói khi đó nhận được túi
gấm là tộc trưởng Vương nhờ người đưa cho mình, hoặc chị ta vốn đang nói dối thì sao, biết đâu chị ta giúp việc cho Giang Nguyên”.
“Đây chỉ là một giả thiết vô căn cứ,
không có bằng chứng xác thực, giống như trực giác của tôi cho rằng chị
Dao vô tội vậy.” Lục Bắc Thần khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, “Thế nên, quá
trình điều tra vụ án này nhất định phải bảo mật, chưa biết chừng có thể
thật sự tóm được nội gián”.
“Cậu tin những gì Kiều Vân Tiêu nói thật đấy à?” La Trì ngập ngừng.
Lần này Lục Bắc Thần rất chắc chắn, “Cậu ta không cần phải nói dối”.
La Trì không nói nữa, cúi đầu ăn lạc và
uống rượu, thực chất thì đầu óc đang quay mòng mòng như con quay, nhớ
lại và sắp xếp rõ ràng những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
“Nên bắt đầu một cuộc sống mới đi.” Lục Bắc Thần bất thình lình nói một câu.
La Trì nhất thời chưa kịp phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh, mãi mới bật ra một câu: “Gì cơ?”.
Lục Bắc Thần rót đầy cốc rượu cho anh
ấy: “Người chết rồi
không thể sống lại, tôi hiểu tình cảm cậu dành cho
Tư Tư nhưng sống là phải nhìn về phía trước”.
La Trì cúi đầu, ánh mắt dần dần tối đi.
Anh ấy biết Lục Bắc Thần tinh mắt, ban đầu anh ấy uống rượu sinh sự,
ngày nào cũng sống ma không ra ma, người chẳng ra người chính là vì Tư
Tư. Giờ thì sao? Vụ án tới, anh ấy đã nhận, ngày nào cũng chỉ muốn thức
trắng đêm điều tra vụ án, há chẳng phải vì sợ quá rảnh rỗi lại bắt đầu
nhớ Tư Tư? Dù nói thế nào, trạng thái hiện tại của anh ấy là không ổn.
Thế nên, câu nói của Lục Bắc Thần cũng là có lý do cả.
Anh ấy im lặng rất lâu rồi giơ tay lên
xoa mạnh mặt, khe khẽ cất lời: “Tôi hiểu, đạo lý nào tôi cũng hiểu.
Nhưng có lẽ cậu sẽ không tin, tôi luôn có một linh cảm, cũng chính vì
linh cảm này, tôi mới liều sống liều chết như thế”.
Lục Bắc Thần hỏi anh ấy: “Linh cảm gì vậy?”.
La Trì cầm chén rượu lên, đặt miệng chén lên môi, nói rõ từng từ từng chữ: “Tôi luôn cảm thấy, vụ án hiện tại
đang xảy ra có liên quan tới cái chết của Tư Tư”.
…
Cố Sơ trở thành thai phụ nhàn nhã nhất,
việc duy nhất có thể làm mỗi ngày có thể khiến cô vui vẻ chính là tiếp
những bệnh nhân tới thăm khám. Vì việc này, mấy máy móc Kiều Vân Tiêu bỏ cả đống tiền ra mua về cũng được Cố Sơ sử dụng cho việc công. Nói như
cô thì chúng chỉ dùng để phục vụ cho cô thì quá lãng phí. Cống Tốt cho
nhiều phụ nữ mang thai như vậy, không thể để họ cứ hồ đồ sinh con như
vậy được.
Lục Bắc Thần không phản đối quyết định
của cô, chỉ cần cô được vui vẻ. Nhưng có một điểm anh nghiêm cấm rõ
ràng, chính là không cho phép cô đích thân kiểm tra cho họ, dù sao thì
thai phụ không thể quá mệt mỏi. Cố Sơ cũng nghe lời. Dù sao thì khi ở
khoa phụ sản, thành tích của cô cũng làng nhàng, cô sợ chẩn đoán nhầm
cho người ta.
Những phản ứng khi mới mang thai kiểu gì cũng có, cũng may ngày nào Lục Bắc Thần cũng mang mơ tươi về. Cả những
dân bản khi trước có tiếp xúc với cô, sau khi biết cô có thai cũng mang ô mai tới. Mặc dù Cố Sơ từ chối vô số lần, nhưng không thể không thừa
nhận, chỉ cần ăn chúng vào, dạ dày cô lại dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay, ăn cơm xong, hiếm có ngày cô
không ngủ trưa, dựa vào đầu giường ăn ô mai nói chuyện điện thoại với
Tiêu Tiếu Tiếu. Mấy hôm nay cậu ấy gọi không ít cuộc tới đây, cứ vài ba
ngày lại hỏi thăm tình hình của cô. Lăng Song và Lục Bắc Thâm đã về
Thượng Hải, Cố Sơ không còn đối tượng để tán dóc bèn túm lấy Tiếu Tiếu
như phao cứu sinh, gọi một cuộc là buôn hàng tiếng.
Mỗi lần kết thúc cuộc gọi, cô lại cười cười hỏi cậu ấy: “Này Tiếu Tiếu, cô cần tớ gọi anh Vân Tiêu vào nghe điện không hả?”.
Và lần nào cũng bị Tiếu Tiếu vờ mắng.
Cố Sơ cứ làm như không biết gì cả, thật
ra thì biết hết. Có lúc Kiều Vân Tiêu lại đứng bên bờ hồ nghe điện
thoại, biểu cảm lúc thì dịu dàng lúc lại khó xử, không phải gọi cho Tiếu Tiếu thì còn gọi cho ai? Hai người này, một người đuổi, một người trốn, chẳng biết bao giờ mới viết dấu chấm tròn.
Buôn dưa lê với Tiếu Tiếu chán rồi, Cố Sơ bèn ra khỏi phòng.
Hôm nay ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp,
từ xa trên bầu trời trên mặt hồ xanh biếc, thi thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua mặt hay phả xuống cái oi nồng của mặt trời. Cô cầm theo một
túi ô mai nhỏ, là loại túi mang theo người bằng thổ cẩm mà dân bản hay
dùng, định tới bên bờ hồ đi dạo.
Vừa tới chân cầu thang thì cô bắt gặp
chị Dao. Thấy cô định ra ngoài, chị Dao vẫn còn rất lo lắng: “Cô đi
xuống nhà cẩn thận một chút nhé”.
Cố Sơ cười khúc khích, cảm thấy chị ấy
lo lắng quá mức. Chị Dao chỉ tay xuống dưới: “Hay để tôi gọi mẹ chồng cô nhé? Tôi vừa thấy bà ấy ở dưới nhà đấy, đang nói chuyện với một cô
gái”.
Nói chuyện với một cô gái?
Lăng Song đã đi rồi, mấy cô gái ở đây
lại càng trở nên hiếm hoi. Cũng không nhiều, Cố Sơ nói một câu “Không
sao đâu ạ” rồi tự đi xuống.
Xuống tầng một, ánh nắng càng thêm rực
rỡ, từ bốn phía xung quanh ùa vào nhà, Cố Sơ càng dễ dàng bắt gặp hình
bóng của Tần Tô. Bà đang ngồi trên chiếc bàn café cách cửa ra vào không
xa, trước mặt là một cốc trà hoa quả, đối diện quả thực có một cô gái.
Cố Sơ hơi nheo mắt nhìn bóng lưng ấy sao thấy quen quá?
Tần Tô đang hướng thẳng về phía cầu
thang, nên lập tức trông thấy Cố Sơ đi xuống. Bà mỉm cười, lập tức đứng
dậy đi về phía cô. Cố Sơ nhìn mãi theo cái bóng đang quay lưng về phía
mình. Người con gái đó cũng từ từ quay lại.
Khi dáng vẻ của cô ta đập vào mắt Cố Sơ, cô kinh ngạc kêu khẽ: “Lâm Gia Duyệt?”.