Đêm đã tối, trong phòng còn tối hơn. Nơi đây không thể so sánh với đô thị phồn hoa. Thiếu đi sự điểm xuyết của
đèn đường, chỉ cần màn đêm buông xuống, người ta sẽ cảm nhận được bóng
đêm thuần túy nhất giữa núi rừng. Thế nên Lục Bắc Thần cho rằng La Trì
đã nâng cao quan điểm, trời tối đến mức này, mặt anh ấy có được vẽ thêm
hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Một lát sau tầm mắt mới thích ứng được
với bóng tối, anh nhìn xung quanh một lượt. Hoàn cảnh nơi đây đối với
anh mà nói không quá xa lạ. Trong những bức ảnh được La Trì chụp về, anh gần như đã nắm rõ từng ngóc ngách. Anh hiểu ý của La Trì. Nếu những
ngày qua hành tung của Giang Nguyên có phần kỳ lạ thì chưa biết chừng
cũng có thể phát hiện được gì trong nhà của anh ta. Anh cẩn thận lục lọi một hồi lâu nhưng không có phát hiện gì.
Có thể nhận ra thường ngày Giang Nguyên
là một người khá ngăn nắp. Mặc dù đồ đạc trong nhà cũ kỹ nhưng sờ lên
không một hạt bụi. Quần áo trong tủ cũng được gấp gọn gàng, những đặc
điểm này có chút trái ngược với ngoại hình của anh ta. Trong phòng của
Giang Nguyên không có gì, diện tích không lớn, nhìn qua là nhìn hết. Lục Bắc Thần lại “đột nhập” vào một căn phòng khác, là nơi tộc trưởng Vương từng sống lúc sinh thời. Ngay cửa vào vẫn còn bày một bàn thờ, bên trên hương đăng hoa quả không thiếu thứ gì. Trên bàn thờ được bày một bức
ảnh di ảnh đen trắng phóng to. Ông lão với gương mặt hiền từ khi còn
sống một khi bị ép thành ảnh rồi được người ta cúng bái thì vẫn trở nên
hết sức đáng sợ, nhất là vào một đêm như thế này.
Trước đây, những gì cần lục soát trong
căn phòng này La Trì đều đã làm cả, chắc là cũng không còn gì. Nhưng
đúng vào Lục Bắc Thần định quay người rời đi, một âm thanh nhỏ xuyên vào tai anh. Anh đột ngột dừng bước, nín thở, tỉ mỉ phân biệt phương hướng
của thanh âm đó.
Ngoài cửa sổ, có mây đen che khuất ánh
trăng, cản trở tầm nhìn. Trong tăm tối, giống như có tiếng động gì từ
dưới đất chui lên vậy. Lục Bắc Thần dỏng tai nghe, quả thật nó rất khẽ,
nếu không cực kỳ chú ý e rằng sẽ bị tiếng dế ngoài cửa sổ phủ lấp. Nhưng tiếng động này nghe rất lạ, không giống tiếng chuột, mà lại giống…
tiếng ai đang dùng đầu móng tay sắc nhọn cào lên tấm gỗ vậy, “Két… Két…” Dường như cả đầu móng tay cũng đã đâm sâu vào miếng gỗ, đang cào vòng
vòng. Lục Bắc Thần bước thật khẽ, đi về phía có tiếng động. Vừa nhìn quả thật anh cũng bất ngờ, tiếng ấy hóa ra lại xuất phát từ phía dưới bàn
thờ của tộc trưởng Vương.
Mây mù tan đi đúng lúc này, bức di ảnh
của tộc trưởng Vương tựa hồ đã được ánh trăng rọi sáng trắng, nhất là
đôi mắt đó, chúng như phản chiếu lại ánh trăng, thoạt nhìn trắng dã như
mắt cá chết, cứ nhìn chòng chọc “kẻ” đang đột nhập vào căn phòng. Nếu là người thường, e là họ đã sợ đến mềm nhũn cả chân rồi, ắt sẽ cho rằng
trong căn phòng này có thứ gì không sạch sẽ. Nhưng một người không bao
giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ như Lục Bắc Thần thì suy nghĩ duy nhất
hiện lên trong đầu chỉ là: Có phát hiện rồi!
Anh rảo bước tới trước, lật tung tấm vải đen của bàn thờ ra, tiếng động quả nhiên từ dưới này mà ra. Anh ngồi
sụp xuống, cẩn thận quan sát. Bàn thờ thật ra là một chiếc bàn bằng gỗ,
phía dưới trống không, lật tấm vải lên là nhìn thấy hết cả. Nhưng có
tiếng động không sai, nó như âm thanh vọng từ địa ngục u ám lên vậy. Lục Bắc Thần không dám lơ là, hoặc nên nói rằng anh có chút kích động. Vì
có một dự cảm mãnh liệt nói với anh rằng, tối nay anh nhất định sẽ có
thu hoạch.
Quả nhiên, sau một lúc lâu anh quan sát
xung quanh và sờ soạng dưới nền nhà, ngón cái vô tình chạm phải một thứ
hơi gồ lên, gần như ngang bằng với mặt đất. Dưới gầm bàn càng tối tợn,
ánh trăng không thể chiếu vào, anh bèn lấy di động ra, bật chế độ đèn
pin. Nguồn sáng đầy đủ soi rõ thứ hơi gồ lên đó, là một miếng gỗ kích cỡ vừa bằng cái nút đậy chai rượu vang, được khảm sâu lên mặt xi măng xám
trắng.
Bên tai vọng tới một âm thanh trầm thấp, không lớn. Khoảnh nền xi măng vuông đó hóa ra một cánh cửa nhỏ, mở ra
bên cạnh, để hở một hầm tối om chỉ đủ chỗ cho một người đi xuống. Cùng
lúc đó, tiếng động cũng biến mất, tất cả chìm vào sự yên ắng như chết.
Lục Bắc Thần tin chắc dưới này giấu thứ gì đó, anh soi di động xuống
nhưng nguồn sáng không đủ rọi xuống tận đáy, xem ra trong này có nhiều
điều bí ẩn. Anh giơ tay quờ quạng, bốn phía trong hầm đều là những mẩu
đầu gỗ, ẩm ướt, còn tỏa ra mùi nấm mốc. Lục Bắc Thần không muốn lãng phí thời gian, định chui xuống dưới “cơ quan” này xem rốt cuộc có gì. Nhưng anh vừa rút tay về thì bỗng nhiên từ dưới hầm có một bàn tay trắng
nhợt, khô khốc, gầy guộc bắt chặt lấy tay anh, đầu móng tay nhọn hoắt
thậm chí đã cào rách mu bàn tay anh…
***
Về đêm, đèn đường mờ ảo, người xe tấp nập.
Trong phòng làm việc không bật đèn, cả
căn phòng chìm trong thứ ánh sáng như thực như mơ ngoài cửa sổ. Cái bóng mảnh khảnh của người đàn ông chìm trong chiếc sô pha bằng da thật.
Người ấy ngồi đối diện cửa sổ, ánh đèn làm mờ đi gương mặt đó, rồi hòa
tan vào bóng tối, chiếc sơ mi màu đen ngược lại đã tôn lên bàn tay trắng đang nghe điện thoại.
“Thằng nhóc Giang Nguyên đó giấu chúng
ta giao dịch với Tần Tô, chúng ta không thể để nó làm bừa nữa.” Giọng
nói ở đầu kia điện thoại hết sức giận dữ.
Người đàn ông ngồi trên ghế trầm tư.
Đầu kia đợi mãi không thấy người này lên tiếng lại càng sốt ruột: “Bây giờ cậu không thể cảm tính như đàn bà
được. Hơn nữa hiện tại có vẻ như đám cảnh sát bên đó đã nhắm vào Giang
Nguyên. Nếu thằng đó rơi vào tay cảnh sát, cậu nên biết rõ hậu quả sẽ là gì! Lẽ nào cậu đã quên mục đích của mình? Lục Bắc Thần là kẻ đáng gờm
đấy, biết lần theo manh mối truy tận gốc rễ, chưa biết chừng nó sẽ tìm
ra nguyên nhân thật sự năm xưa con bé kia bị giết”.
“Giờ tình hình của Giang Nguyên thế nào?” Rất lâu sau người đàn ông mới lãnh đạm hỏi một câu.
“Thằng nhóc đó mấy ngày nay cứ thần thần bí bí, nhưng vẫn chưa từ bỏ việc gặp gỡ Tần Tô”, đầu kia nói, “À, hiện
tại còn xuất hiện thêm một cô Lâm
Gia Duyệt”.
Người đàn ông khẽ thở dài, có vẻ khó xử, nhưng lại giống như chỉ là một tiếng thở dài vô nghĩa: “Lâm Gia Duyệt
không khó đối phó, chỉ cần tin đồn về quỷ núi tiếp tục lan rộng, cô ta
không muốn đi cũng phải cuốn xéo”.
“Ý của cậu là?”
“Tần Tô muốn lợi dụng hạng mục núi Tây
Nại để giành lấy một tin tức tốt. Chỉ tiếc là, bà ta không còn cơ hội
quay trở lại Thượng Hải nữa.” Người đàn ông châm một điếu thuốc, chút
ánh sáng đó như đóa hoa màu cam nở rực rỡ trên ngón tay, “Nếu bà ta
không tin vào ma quỷ, vậy thì hãy để bà ta gặp quỷ đi”.
“Vừa hay có thể đồng thời xử đẹp tên phản đồ Giang Nguyên đó!” Đầu kia hằn học nói.
Người đàn ông hơi ngập ngừng, cuối cùng bổ sung một câu: “Tôi rất không muốn nhìn thấy máu”.
“Nhưng có những chuyện chúng ta bắt buộc phải làm, nếu không người phải chết sẽ chính là chúng ta”, đầu kia nói
rất thẳng thắn, “Cậu phải ghi nhớ, người làm đại sự không chấp tiểu
tiết, nhân từ không thể giúp cậu thành công.Tuy trước mắt tôi có thể giúp cậu làm những chuyện cậu không muốn, nhưng
tôi tin rằng sẽ có ngày cậu đồng tình với suy nghĩ của tôi”.
Người đàn ông rít một hơi thuốc, “Em gái anh vẫn còn ở trong tay Giang Nguyên đó”.
“Tôi sẽ đón nó ra trước.”
***
Tần Tô ngủ tới quá nửa đêm bỗng vô thức
cảm thấy lạnh. Bà mơ mơ màng màng mở mắt ra. Qua ánh trắng bàng bạc,
cánh cửa sổ ngay gần đó vẫn mở toang. Trăng lạnh như nước, gió đêm khe
khẽ thổi. Bà đứng dậy đi tới khép cửa sổ lại. Vừa xoay người thì lại
nghe thấy như có tiếng người đập lên lớp thủy tinh, bà đột ngột quay lại bỗng nhìn thấy một gương mặt trắng nhợt dán sát lên cửa sổ, ngũ quan bị chèn ép gần như biến dạng.
Tần Tô khiếp đảm, sợ đến nỗi còn không
hét được tiếng nào, hai chân lại càng dính chặt trên mặt đất không thể
nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn gương mặt ấy phá cửa xông vào. Gương mặt méo mó ấy be bét máu, máu càng lúc càng chảy nhiều, men theo mắt, mũi,
miệng tí tách nhỏ xuống, nhưng đôi mắt đỏ quạch kia thì vẫn nhìn bà chằm chằm, miệng rít từng tiếng.
Là tộc trưởng Vương!
Tần Tô rùng mình đánh lại, lúc ấy giọng
nói mới bật ra khỏi cổ họng rồi bà chui tọt vào chăn. Nhưng khuôn mặt
của tộc trưởng Vương cách bà rất gần, gần tới mức bà đã ngửi thấy mùi
tanh của máu. Nó đang nói, giọng nói âm u ai oán: “Đi khỏi đây… Mau đi
khỏi đây… Nguy hiểm!”.
Răng bà va vào nhau lập cập, đang định
bịt chặt hai tai thì thấy khuôn mặt của tộc trưởng Vương đột ngột dí sát lại, giọng nói sắc bén gấp gáp: “Mau rời khỏi nơi này, nguy hiểm!”.
Giọng nói đó gần như xuyên thẳng vào màng nhĩ của bà.
Một giây sau, Tần Tô đột ngột mở mắt ra!
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo ngủ, bà thở
hồng hộc, ngay cả ngón tay cũng đang run lẩy bẩy. Rất lâu sau bà mới
hoàn hồn trở lại, thì ra chỉ là cơn ác mộng. Ngoài cửa, trời đã sáng
bừng, đâu còn ánh trăng mông lung nữa?
Tiếng chim sớm mai vô cùng rộn ràng, xua tan đi mọi mây mù trong cơn ác mộng. Tần Tô định thần lại, dậy khỏi
giường, thở phào một hơi thật dài. Sau ác mộng vẫn là mùa xuân, câu này
không sai chút nào, sự tuyệt vọng và khiếp sợ trong mơ tới giờ vẫn còn
như mới. Đang yên đang lành sao lại nằm mơ như vậy chứ? Tần Tô chẳng
hiểu nổi. Theo lý mà nói bà chẳng thân thiết gì với tộc trưởng Vương.
Sau khi Bắc Thâm trở lại tập đoàn, bà tiếp quản dự án núi Tây Nại, người phụ trách chính vẫn là Giang Nguyên. Tại sao gương mặt trong mơ lại là
tộc trưởng Vương?
Tần Tô không nghĩ quá nhiều, đi tới bên
cửa sổ, vốn định mở cửa ra hít thở không khí trong lành nhưng kinh hoàng phát hiện cánh cửa không khép chặt. Bà đứng đực tại chỗ rất lâu, nhớ rõ tối qua trước khi đi nghỉ mình đã đóng rất cẩn thận. Vô thức nhớ lại
giấc mơ đêm qua, bà run rẩy, khóe mắt chợt liếc xuống phía dưới. Là sàn
nhà bằng gỗ sạch bong, nhưng ở giữa một khe hẹp nhạt màu trên sàn có thứ gì giống như vụn cỏ. Tần Tô cúi người xuống nhặt, quả nhiên là cỏ vụn,
đã khô cong, vân vê trên ngón tay còn có một mùi nhàn nhạt.
Tần Tô không quá lạ lẫm với thứ mùi này vì bà từng được ngửi thấy trong phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần.
Thứ vừa rơi trên sàn là… cỏ Thiên Hồn.
***
Tới giờ ăn sáng, Tần Tô đi xuống nhà.
Nhà khách ăn sáng khá sớm vì còn kịp giờ cho các bác sỹ sớm vào núi chữa bệnh. Tần Tô dậy sớm, sau đó lại chuẩn bị xong xuôi bữa sáng mà Cố Sơ
thích.
Nhưng sáng nay lòng bà đầy tâm sự, vì
đám cỏ Thiên Hồn dưới sàn. Bà biết công hiệu của loại cỏ này, Lục Bắc
Thần từng phổ cập kiến thức cho bà, bà còn đang nghĩ xem có nên báo với
nó chuyện này hay không. Nhưng bỗng ở lối rẽ cầu thang, khi nhìn thấy
một cái bóng quen thuộc thì Tần Tô đã đổi ý, chút khó hiểu trong lòng
cũng được giải đáp.
Bà cười khẩy, bước về phía cái bóng đó…