Bây giờ khi đối diện với Tần Tô, tâm thế của Lâm Gia Duyệt đã hoàn toàn khác. Trước đây vì Lục Bắc Thần, cô ta
đối với Tần Tô cung kính khép nép, thậm chí còn có phần lấy lòng, dù sao thì được lấy Lục Bắc Thần cũng là tâm nguyện lớn nhất của cô ta lúc bấy giờ. Nhưng bây giờ đã khác. Cô ta và Lục Bắc Thần đã đường ai nấy đi,
trên thương trường Tần Tô lại là đối thủ, thế nên khi tiếp xúc mặc dù
chưa trở mặt nhưng cũng đã có tâm thế của kẻ ngang hàng.
Vì thế, Lâm Gia Duyệt gặp Tần Tô vẫn
thẳng lưng ưỡn ngực, nở nụ cười nhẹ nhàng, định thể hiện ý tứ với bà.
Chí ít họ cùng là những người tranh giành trên thương trường, nội dung
trò chuyện cũng nên khốc liệt mới phải. Ai dè cô ta vừa định thăm dò lý
do trước mắt Lục Môn đang có nhiều hành động thì đã bị Tần Tô ngắt
ngang. Tần Tô nói với giọng rất thản nhiên: Làm ăn giở chút thủ đoạn là chuyện hết sức bình thường nhưng ngấm ngầm dùng mấy trò mèo đó chỉ có thể chứng tỏ cô đã hết kế rồi.
Lâm Gia Duyệt nghe được câu này, phản
ứng đầu tiên chính là Tần Tô đã biết chuyện cô ta lợi dụng quá khứ năm
xưa để uy hiếp Lục Bắc Thần nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng. Lục Bắc Thần tình nguyện đem thân phận của mình đánh đổi sự bình yên cho Cố Sơ, làm việc thận trọng có tiếng, sao tự nhiên lại kể cho Tần Tô nghe?
“Dì Tần, dì nói vậy là có ý gì?” Cô ta quả thực thấy tò mò.
Nhưng Tần Tô không định lãng phí quá
nhiều nước bọt với cô ta. Bà nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cuối cùng
buông một câu: “Người trẻ làm việc có thể khác người, nhưng đừng bỏ qua
hết mọi quy tắc, chặn đường của người khác, cô nghĩ đường của mình sẽ dễ đi sao? Sau cùng, người thiệt vẫn chỉ là cô thôi”.
Khi bà đang nói câu này thì Lục Bắc Thần trở về, gương mặt mệt mỏi, bụi bặm. Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Gia
Duyệt, sắc mặt anh cũng lạnh đi, biểu cảm rất không thân thiện. Tần Tô
thấy anh đã quay về, cũng không phí lời thêm với Lâm Gia Duyệt. Bà biết
Lục Bắc Thần bận rộn cả đêm thì rất xót, bèn dặn anh nhớ ăn sáng. Lục
Bắc Thần coi Lâm Gia Duyệt như không khí, trước tiên hỏi Tần Tô Cố Sơ đã dậy chưa, ăn cơm chưa. Tần Tô cười nói cô vẫn còn ngủ, bữa sáng hôm nay bà đã cất công nấu một niêu cháo mà Cố Sơ thích nhất, bảo anh cứ yên
tâm.
Dặn dò xong, Tần Tô liền xuống bếp xem
cháo. Lục Bắc Thần vốn đã mệt, bình thường chắc chắn sẽ không màng tới
Lâm Gia Duyệt, nhưng nhớ tới chuyện hôm trước, lại bắt gặp nét mặt ban
nãy của Tần Tô, anh đương nhiên không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Lâm Gia Duyệt thì rất nhiệt tình, liên tục mời anh ăn sáng. Lục Bắc Thần nói thẳng: “Cô lại đang nhắm vào dì Tần đấy à?”.
Lâm Gia Duyệt cũng hiểu anh vừa vào cửa
đã nghe thấy câu nói của Tần Tô, bèn cười: “Lời của dì Tần chẳng có
nghĩa lý gì. Trong tay tôi đã có một công cụ hữu hiệu như Cố Sơ, hà tất
phải lãng phí thời gian chọc vào những người khác?”.
“Đừng có làm phiền Cố Sơ nữa.” Lục Bắc Thần gằn mạnh từng chữ.
Mắt Lâm Gia Duyệt sáng lên: “Nói vậy là anh đã đồng ý hợp tác cùng em?”.
Lục Bắc Thần nhìn cô ta chằm chằm, ánh
mắt lạnh như băng, khiến Lâm Gia Duyệt cực kỳ khó chịu. Nhưng cô ta
không nhường bước, vẫn mỉm cười nhìn thẳng vào anh. Cô ta hiểu, một
người kiêu ngạo như anh, nói được câu vừa nãy đã chứng tỏ anh chịu cúi
đầu rồi. Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới lạnh nhạt lên tiếng: “Giá sàn
không dễ moi ra như vậy, cô phải đợi”.
“Không thành vấn đề.” Lâm Gia Duyệt cười nói: “Em biết chỉ cần là việc Lục Bắc Thần đã hứa thì nhất định sẽ làm
được. Em đợi anh, nhưng tuyệt đối đừng để tới lúc chuyện hợp tác giữa dì Tần và người họ Giang đó thành công. Nếu không, để em không vui thì Cố
Sơ cũng đừng hòng được vui vẻ.” Giang Nguyên rất ngang ngạnh. Mấy ngày
nay ngoài mặt cô ta đi du sơn ngoạn thủy, thực chất cũng ngầm tiếp xúc
với Giang Nguyên mấy lần, có ý muốn thu mua núi Tây Nại. Nhưng Giang
Nguyên đã bám chắc Lục Môn không buông, sống chết không chịu nể mặt cô
ta, nếu không sao cô ta phải bất chấp nguy hiểm chọc vào Lục Bắc Thần?
Lục Bắc Thần không nói gì nhiều, nhưng
trầm mặc cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận. Đạt được mục đích, Lâm Gia
Duyệt dĩ nhiên rất vui, nói thêm vài câu không liên quan rồi bỏ đi. Lục
Bắc Thần không lên gác mà yên lặng ngồi trước cửa sổ. Ánh mắt khi nãy
còn sắc nhọn giờ trở nên nặng nề. Bất luận anh ghét Lâm Gia Duyệt cỡ
nào, cũng có một câu cô ta đã đúng: Phụ nữ mang thai không chịu được đả
kích. Anh hoàn toàn không ngờ Lâm Gia Duyệt lại có bản lĩnh điều tra
được nguyên nhân thật sự hai nhà Lục Cố năm xưa trở mặt thành thù. Mà
nguyên nhân này anh lại tuyệt đối không thể để Cố Sơ biết, chẳng vì lý
do gì khác, chỉ vì muốn giữ hình tượng người cha hiền từ vĩ đại Cố Trạch Phong trong lòng cô. Trong trái tim Cố Sơ, bố cô đeo một vầng hào quang trên đỉnh đầu, là anh tuấn lỗi lạc, vừa là một dũng sỹ mạnh mẽ vừa là
một người bố từng cõng cô đi suốt con đường dương liễu. Cố Trạch Phong
là niềm tự hào của cô, là trụ cột cô luôn hãnh diện. Lúc này đây lại nói với cô rằng thật ra bố cô chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi vì lợi ích sẵn
sàng bắt cóc trẻ con? Đây chắc chắn là một đả kích trí mạng với cô.
Thế nên Lục Bắc Thần không dám mạo hiểm, anh cũng không thể mạo hiểm được.
***
Cố Sơ rất bất ngờ khi gặp Thiên Huyền Nữ ở phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần ngày hôm sau.
Sau một đêm anh không về, ăn cơm xong,
Cố Sơ hứng khởi đi tới phòng thực nghiệm, “kiểm tra” thành quả của anh
và La Trì, ai ngờ lại gặp một vị khách đặc biệt. Đáng nhẽ cô nên cảm
thấy thương Thiên Huyền Nữ, còn nhỏ tuổi, quần áo thì bẩn thỉu, mái tóc
dài quấn quanh người như ma nữ, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả lần gặp
trước, hơn nữa còn gầy đét, tinh thần cũng không tốt hơn là bao.
Cố Sơ luôn tự cho rằng mình là một cô
gái tốt tấm lòng lương thiện, dễ đồng cảm, nhưng cô không sao thương cảm cho cô gái này được. Nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc cô vào cửa tới
giờ đã nhìn thấy cô ta bám chặt lấy Lục Bắc Thần, dáng vẻ như vừa trải
qua sợ hãi. Ngay cả lúc Ngư Khương rửa mặt, tắm rửa cho cô ta, mắt cô ta cũng nhìn anh chòng chọc, cuối cùng bị Ngư Khương kéo tuột vào phòng
tắm. Nghe Lục Bắc Thần giải thích, tối qua Lục Bắc Thần đã “lục” được
Thiên Huyền Nữ ra từ trong nhà Giang Nguyên. Như vậy là vụ án đã có tiến triển, cô nên vui mới đúng nhưng tận đáy lòng cô lại thấy ghét.
Ý của Lục Bắc Thần là, trong vụ án này
phía cảnh sát
quá bị động, khi cần thiết phải áp dụng kế sách chủ động.
Giang Nguyên giấu Thiên Huyền Nữ lại là vì sợ chuốc thêm phiền phức. Bây giờ cô ấy đã được cảnh sát tìm thấy, Giang Nguyên ắt sẽ loạn, vậy thì
muốn tìm sơ hở của anh ta cũng dễ dàng hơn. La Trì tán đồng với ý kiến
của Lục Bắc Thần, đồng thời anh ấy cũng phát hiện ra một hiện tượng kỳ
lạ. Thông qua theo dõi, tối qua Giang Nguyên tới nhà thầy phù thủy của
bản Tây. Theo quan sát, cánh tay của Giang Nguyên có vẻ như đã bị
thương, lúc đó có đồng nghiệp theo sát đã nhìn kỹ, cánh tay anh ta đỏ
lên cả một mảng, giống như sắp bị thối vậy. Chẳng biết thầy phù thủy cho Giang Nguyên loại thuốc gì, chỉ biết biểu hiện của anh ta rất đau đớn,
cũng rất sợ hãi, thế rồi ông ta cứ thế cắt bỏ phần thịt bị hoại tử ấy
đi.
Khi ấy, miệng của thầy phù thủy còn lẩm bẩm: Báo ứng, đúng là báo ứng… Giang Nguyên cũng chẳng còn hơi sức để tâm tới tâm trạng của mình, vì
anh ta đã ngất xỉu, cũng chẳng biết vì quá đau hay quá sợ.
Vì sao cánh tay của Giang Nguyên lại bị
thương? Đây là vấn đề La Trì không sao hiểu nổi. Mấy ngày nay cảnh sát
luôn theo dõi sát sao mọi nhất cử nhất động của anh ta, anh ta không thể vô duyên vô cớ bị thương được. Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ trước đó anh ta đã bị thương, nhưng người ngoài
không biết mà thôi”.
Bị thương mà lại không dám kêu to, thậm
chí còn không dám tới tìm các bác sỹ ở đây mà lại đi tìm thầy phù thủy,
vậy thì chỉ có thể chứng tỏ Giang Nguyên không muốn để người ngoài thôn
biết chuyện mình bị thương, hai là anh ta cho rằng chỉ có thầy phù thủy
trong thôn mới chữa lành được thương tật của mình. Cố Sơ nghe xong rất
tò mò, bèn hỏi kỹ về tình hình thương tích của anh ta. La Trì thuật lại
một lần lời miêu tả của đồng nghiệp. Cố Sơ càng nghe càng cảm thấy hơi
quen, nhất thời chìm vào trầm tư. Lục Bắc Thần hiểu vợ nhất, thấy vậy
bèn ngắt lời La Trì, tránh làm đứt mạch suy nghĩ của cô. Sau khi cô từ
từ hoàn hồn trở lại, Lục Bắc Thần bèn hỏi có phải cô đã nghĩ ra chuyện
gì rồi không, hai mắt Cố Sơ sáng rực lên, gật đầu thật mạnh, “Mọi người
còn nhớ loài muỗi đỏ trên núi Tây Nại không?”.
Câu nói của cô thức tỉnh cả Lục Bắc Thần và La Trì. Hai người họ lập tức nhớ lại cảnh tượng cùng tộc trưởng
Vương lên núi hôm ấy. Khi đó Kiều Vân Tiêu bị muỗi đỏ cắn, nếu không có
tộc trưởng Vương kịp thời dùng cỏ muỗi đỏ cấp cứu thì cánh tay Kiều Vân
Tiêu chắc chắn sẽ bị xén mất một miếng thịt. Loài muỗi đỏ ấy chỉ có trên núi Tây Nại, cách chữa trị cũng chỉ có những người già sống trên núi
mới biết, những người ở tầm tuổi của Giang Nguyên chắc chắn không biết.
“Nói như vậy, Giang Nguyên đã lén lên
núi Tây Nại, không ngờ lại bị muỗi đỏ cắn.” La Trì lẩm bẩm suy tư: “Vậy
tại sao bây giờ anh ta mới nhớ ra mà chữa trị?”.
“Một là anh ta không nghĩ rằng vết
thương sẽ nghiêm trọng đến vậy, hai là có thể anh ta không muốn ai biết
anh ta từng lên núi Tây Nại.” Lục Bắc Thần bình tĩnh phân tích.
Cố Sơ nghe mà hơi choáng váng. Dù sao
thì lương y như từ mẫu, cô cho rằng không chuyện gì quan trọng hơn sức
khỏe cả. “Cho dù anh ta sợ quỷ núi thì cũng không nên chà đạp cơ thể
mình như vậy chứ?” Cô nói, nhưng được một nửa lại hoang mang, bổ sung
thêm: “Nhưng… nếu anh ta là một người biết sợ quỷ núi, vì sao còn mạo
phạm, lên núi Tây Nại? Chuyện này có vẻ không hợp lý”.
“Bởi vì anh ta chính là hung thủ giết chết tộc trưởng Vương.” Lần này cả Lục Bắc Thần và La Trì đều đồng thanh lên tiếng.
Nói xong La Trì bật cười, rồi nháy mắt
với Lục Bắc Thần, tỏ ý chúng ta thật có thần giao cách cảm. Lục Bắc Thần suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ, lườm anh ấy một cái không chút nể tình
rồi nói tiếp: “Nguyên nhân Giang Nguyên không dám nói rất đơn giản, tộc
trưởng Vương rõ ràng bị giết nhưng lại bị nói là tự sát rồi lại có dấu
hiệu tự thiêu trong sơn động. Thực chất là Giang Nguyên sau khi giết tộc trưởng Vương đã cõng thi thể vào sơn động, một khi chứng minh được vết
thương trên cánh tay anh ta là do lên núi mà thành thì chúng ta sẽ có
thêm một chứng cứ chắc chắn”.
“Làm sao chứng minh được? Ban nãy La Trì cũng nói rồi, thầy phù thủy kia đã cắt phéng miếng thịt của anh ta đi.” Cứ liên tưởng tới cảnh tượng ấy là Cố Sơ lại nổi da gà khắp người, cô
tự động xoa xoa cánh tay mình mấy cái.
“Đây là lúc cần tới pháp y.” Lục Bắc
Thần mỉm cười, “Độc tố mà muỗi đỏ lưu lại trên cánh tay tồn tại khá lâu, cho dù đã cắt thịt ít nhiều vẫn còn lưu lại.” Anh quay đầu nhìn về phía La Trì, “Hoặc là cậu bắt Giang Nguyên về đây, hoặc là cậu cắt một mẩu
thịt trên tay anh ta đem về”.
La Trì chép miệng: “Tớ cảm thấy việc trước còn khả thi hơn chút”.
Trong lúc ấy, Thiên Huyền Nữ đã được Ngư Khương “tẩy trần” xong, gương mặt nhỏ nhắn rất khả ái xinh xắn, có điều vừa nhìn thấy Lục Bắc Thần là lại ôm chầm lấy anh, vẻ mặt sợ hãi, sống
chết không buông. Tâm trạng vừa mới bình ổn lại của Cố Sơ lập tức rớt
xuống tận đáy. Cô hừ một tiếng, sau khi hậm hực lườm Lục Bắc Thần một
cái thì quay ngoắt người lại, bỏ đi…