Tần Tô đã bị hại.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần, La Trì đã vội vàng đi thẳng tới nhà Giang Nguyên, ai ngờ vườn
không nhà trống. Tuy vậy phòng ốc rất loạn, có dấu vết từng xảy ra đánh
lộn, dưới nền nhà có dấu máu, trên vách tường gần cửa ra vào cũng có một vũng máu lớn. La Trì lo sợ có chuyện chẳng lành bèn lệnh cho hai đồng
nghiệp ở lại bảo vệ hiện trường, còn mình dẫn theo một đồng nghiệp khác
đi tìm kiếm tung tích của Giang Nguyên và Tần Tô.
Anh ấy nghĩ tới tộc trưởng Vương, từ đó
mà liên tưởng tới núi Tây Nại. Quả nhiên, khi La Trì và mọi người tới
được sơn động trên núi Tây Nại thì thật sự đã phát hiện được Giang
Nguyên, còn bên cạnh hắn là một cỗ thi thể cháy rụi… Giang Nguyên nhìn
thấy cảnh sát đến thì rất hoảng loạn, mấy lần định bỏ trốn, thậm chí còn giật lấy khẩu súng của một cảnh sát có ý đồ hành hung người thi hành
công vụ. Hai bên giằng co tới gần nửa tiếng đồng hồ, La Trì tìm được cơ
hội chủ động tấn công. Giang Nguyên thấy tình thế bất ổn, định nổ súng
tự sát, cuối cùng khẩu súng vẫn bị La Trì cướp lại, Giang Nguyên bị cảnh sát bắt giữ.
Rất rõ ràng, nhà của Giang Nguyên là
hiện trường đầu tiên của vụ án, còn sơn động là hiện trường thứ hai. La
Trì tiếp tục giữ lại vài đồng nghiệp ở sơn động, sau đó đích thân áp
giải Giang Nguyên xuống núi. Anh ấy hoàn toàn có thể gọi điện cho Lục
Bắc Thần, nhưng suy đi tính lại vẫn nên nói trực tiếp là hơn. Dọc đường, Giang Nguyên yên lặng một cách kỳ lạ, mặc cho La Trì hỏi câu gì, hắn
cũng im thin thít. Nhưng La Trì biết rõ thi thể cháy xem đó chính là Tần Tô, đây cũng là nguyên nhân anh ấy muốn nói chuyện trực tiếp với Lục
Bắc Thần.
Nghe xong câu chuyện, sắc mặt Lục Bắc
Thần tái mét đi. Cố Sơ thì cảm thấy chắc chắn là La Trì đang đùa. Tần Tô và Giang Nguyên chỉ đơn thuần là quan hệ giữa kẻ mua và người bán, hai
người không oán không thù sao lại giết người? Sau khi bình tĩnh lại, Lục Bắc Thần hỏi La Trì về tình hình hiện trường. La Trì nói đúng như những gì anh ấy nhìn thấy. Cố Sơ những tưởng Lục Bắc Thần sẽ chạy tới nơi
giam Giang Nguyên đấm cho hắn một trận, hoặc hỏi cho rõ vì sao hắn lại
giết Tần Tô. Nhưng Lục Bắc Thần không làm vậy. Rõ ràng anh đang cố kìm
nén mọi cảm xúc cá nhân, quay trở lại đối mặt với công việc. Anh gọi
điện cho Ngữ Cảnh và Ngư Khương, định sẽ tới hiện trường. Làm xong mọi
việc, anh dặn dò Cố Sơ: “Ở yên trong nhà nhé”.
Tới hơn tám giờ tối, Cố Sơ nghe nói tử
thi đã được chuyển về. Cô sốt sắng muốn đi xác nhận nhưng lại bị Lục Bắc Thần chặn trước cửa phòng thực nghiệm. Lúc này đây, sắc mặt anh trông
còn tệ hơn nữa, trong đôi mắt cũng có một tầng u ám bao trùm, dư vị của
cái chết. Cố Sơ cảm thấy hơi thở của mình như ngắn đi vài nhịp, khẽ
khàng hỏi: Là dì Tần ư?
Lục Bắc Thần gật đầu, không hề giấu cô.
Cố Sơ đứng không vững nữa, cả người lảo đảo, anh phải đỡ lấy cô. Anh
nhìn Tiêu Tiếu Tiếu đứng sau, mệt mỏi nói: “Làm phiền em, giúp anh đưa
cô ấy về”.
Hôm sau là ngày Tiếu Tiếu rời khỏi Cống
Tốt, nhưng tối hôm trước lại xảy ra chuyện này khiến cô ấy rất lo lắng.
Sau khi cùng Cố Sơ trở về nhà khách, Tiếu Tiếu không đi đâu cả. Chị Dao
ít nhiều cũng nghe phong thanh, mấy lần thò đầu vào hỏi thăm tình hình
cũng không hỏi được gì. Cố Sơ ngồi trên giường, hai mắt nhìn chăm chăm
vào chiếc niêu trên bàn ăn, rất lâu sau mới lên tiếng: “Trước đây tớ cứ
cảm thấy dì Tần rất trịch thượng, là kiểu người vì lợi ích có thể không
từ thủ đoạn. Nhưng trải qua quãng thời gian này tớ mới hiểu, dì ấy thật
ra chỉ là một người mẹ giản dị không hơn, dì ấy là một người mẹ tốt, nếu không sao dì ấy lại biết nấu cháo ngon như vậy chứ?”.
Tiêu Tiếu Tiếu mặc dù không hiểu biết
nhiều về Tần Tô nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi qua cũng có thể nhận ra Tần Tô thật lòng đối tốt với Cố Sơ. Thấy đôi mắt Cố Sơ đỏ rực, cô ấy nhẹ
nhàng ôm bờ vai Cố Sơ và nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố nín
nhịn”.
Cố Sơ thì lắc đầu: “Không được khóc”.
Càng vào lúc này cô càng không thể chuốc thêm phiền phức cho Lục Bắc Thần, không thể để anh lo lắng thêm nữa.
Bình thường Lục Bắc Thần là một người cứng miệng mềm lòng, nhất là khi
đối mặt với người nhà họ Lục. Anh luôn tỏ ra cung kính tôn trọng dì Tần, thực chất có thể thấy được anh rất quan tâm tới dì ấy. Bây giờ dì Tần
bị sát hại, người đau khổ nhất chẳng có ai khác ngoài anh, hơn nữa làm
một pháp y lại không thể bỏ qua nhiều cảm xúc cá nhân vào. Tâm trạng của anh đã thấp tới cực điểm rồi, lúc này cô còn khóc lóc ầm ĩ sẽ chỉ càng
khiến lòng anh thêm tắc.
Sao Tiêu Tiếu Tiếu không hiểu tâm sự của cô? Cô ấy khẽ đáp: “Được, tớ ở bên cậu”.
***
Lục Bắc Thần lại cả đêm không về.
Cố Sơ ngủ tới nửa đêm bị ác mộng đánh
thức mới phát hiện anh vẫn chưa về. Tiêu Tiếu Tiếu mặc nguyên quần áo
ngủ bên cạnh cô, giấc ngủ cũng rất chập chờn, thấy có chút động tĩnh là
tỉnh ngay. Tưởng Cố Sơ có chuyện gì, cô ấy lo lắng hỏi han. Cố Sơ an ủi
cô ấy rằng mình không sao, nhưng thực tế là lồng ngực đang tắc nghẹn,
cảm giác như có một tảng đá cực nặng đè lên vậy. Cô phải thở từng ngụm
lớn mới cảm thấy dịu bớt. Cô biết bao lần cô cảm thấy Tần Tô vẫn chưa
chết, ngày hôm sau cô lại nhìn thấy bà gõ cửa phòng và nói: Nha đầu, dì làm cho con món con thích ăn nhất này…
Ngọn núi tuyết phía xa kia như một linh
hồn đang khoác một lớp áo đen thui. Cố Sơ mất ngủ, Tiêu Tiếu Tiếu lấy
thêm áo khoác cho cô. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng rồi. Thế
là cô bèn gọi điện cho Ngữ Cảnh, tuyệt nhiên không dám làm phiền Lục Bắc Thần. Ngữ Cảnh nói cho cô biết, công việc khám nghiệm tử thi đã xong
trước nửa đêm, các chứng cứ có liên quan cũng đã xác thực, bây giờ cậu
ấy đang làm báo cáo. Cố Sơ hỏi về tình hình của Lục Bắc Thần, Ngữ Cảnh
thở dài đáp: “Tôi làm việc với giáo sư Lục đã lâu, đây là lần đầu tiên
thấy anh ấy im lặng đến thế. Ngư Khương muốn khám nghiệm thay, anh ấy từ chối, chính anh ấy đã giải phẫu và kết luận khám nghiệm cho chủ tịch
Tần”.
Cố Sơ không có mặt ở đó mà cũng tưởng
tượng ra được tâm trạng
của anh lúc này, lòng chợt chua xót. Ngữ Cảnh
lại nói: “Giáo sư Lục bàn giao xong công việc đã tới quầy bar rồi, hình
như anh ấy uống rượu. Chúng tôi không ai dám tiến lên nói thêm gì, ngay
cả cảnh sát La cũng không biết phải khuyên thế nào”.
“Anh ấy uống say lắm sao?” Cố Sơ đau lòng, từ sau khi cô mang thai, không bao giờ nhìn thấy anh uống rượu hay hút thuốc nữa.
“Không, trông anh ấy có lẽ không say, chỉ ngồi một mình uống rượu ở đó, không biết đang nghĩ gì, im lặng đến đáng sợ.”
Cố Sơ nói: “Không ai được làm phiền anh ấy”.
Sau khi bỏ di động xuống, Tiêu Tiếu Tiếu hỏi cô: “Cậu có định tới quầy bar xem sao không?”.
“Không.” Cố Sơ ngồi lại lên giường, thở dài: “Bây giờ Bắc Thần không cần sự an ủi”.
***
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe đón Tiếu Tiếu đã đến. Kiều Vân Tiêu xách hành lý của cả hai để lên xe, rồi quay đầu
nhìn Cố Sơ: “Em phải chăm sóc bản thân đấy”.
Cố Sơ gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Lần này cũng coi như một cơ hội tốt của anh, phải nắm chắc đấy”.
Tiêu Tiếu Tiếu không biết hai người họ
đang nói gì, đi tới ôm chặt Cố Sơ, cực kỳ lưu luyến. Cũng khó trách, sau khi về Thượng Hải làm việc cô ấy lại bay thẳng sang nước ngoài. Nói
theo lời của cô ấy tối qua thì khi cô ấy quay trở lại, con của Cố Sơ có
khi đã chào đời rồi. Lục Bắc Thần không tới tiễn Kiều Vân Tiêu. Anh vốn
đã là một người ngại ngùng, không thích mấy cảnh chia ly từ biệt. Cộng
thêm giờ Tần Tô xảy ra chuyện, anh càng không có tâm trạng. La Trì thì
lại tới, dù sao cũng có quen biết, khoảng thời gian này La Trì và Kiều
Vân Tiêu cũng coi như qua lại thân thiết.
Nhân lúc Tiếu Tiếu và Cố Sơ đang chia
tay, Kiều Vân Tiêu ra hiệu cho La Trì lại một chỗ nói chuyện. Hai người
họ tới bên cạnh hồ, Kiều Vân Tiêu rút hai điếu thuốc ra, đưa một điếu
cho La Trì. La Trì châm lên rồi nhìn về phía Kiều Vân Tiêu: “Liên quan
tới vụ án?”.
Những lời phải tránh mặt để nói chắc
chắn chẳng phải mấy lời chia tay sướt mướt. Kiều Vân Tiêu nhả ra một làn khói, không vòng vo tam quốc: “Đúng, tôi cảm thấy đằng sau cái chết của Tần Tô có một âm mưu rất lớn”.
La Trì biết tin Tần Tô gặp nạn đã bị
truyền ra ngoài, tin tức này vốn dĩ không thể giấu được. Nhưng vụ án
đang trong quá trình điều tra, La Trì cũng không nói nhiều nữa, đáp một
câu: “Kẻ tình nghi đã lọt lưới, chúng tôi đang hỏi cung, tin rằng mọi
chuyện sẽ nổi lên mặt nước nhanh thôi”.
“Giang Nguyên ư?” Kiều Vân Tiêu cười,
lại tiếp tục rít thuốc: “Hắn không có bất kỳ động cơ nào để giết Tần Tô
cả, không oán không thù vì sao lại giết? Cảnh sát La, anh hiểu rõ điều
này mà”.
“Anh có phát hiện gì?”
Kiều Vân Tiêu gạt tàn thuốc: “Không có
phát hiện gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Trước mắt Lục Môn đang lung lay, giờ
Tần Tô lại qua đời, đúng là một đả kích trí mạng của Lục Môn, anh đoán
xem thị trường cổ phiếu sẽ ra sao?”.
La Trì thầm sáng mắt lên, sao anh ấy có thể bỏ qua điểm này chứ? “Ý của anh là…”
“Đầu tiên có người công kích cổ phiếu
của Lục Môn, sau đó lại có kẻ thần bí đứng sau lưng âm thầm giở trò,
nuốt trọn những cổ phiếu lẻ tẻ trên thị trường, mặc dù chia ra thành
nhiều con cá lớn với thế lực tương đương nhưng tôi cho rằng sau cùng sẽ
vẫn về tay một người. Cổ đông mất lòng tin với Lục Môn, Tần Tô muốn nhân cơ hội này thu mua núi Tây Nại để tạo một thông tin tốt, đây vốn là một con đường rất đúng đắn, nhưng bà ấy lại bị sát hại vào đúng lúc này.
Lục Môn như chó cắn áo rách, lên thị trường chắc chắn sẽ bị đả kích nặng nề, tới lúc đó kẻ này sẽ lại ra tay, Lục Môn rất có thể sẽ bị đánh sập
chỉ trong một đêm.” Kiều Vân Tiêu từ từ phân tích rồi cười khẩy, “Có thể ăn hết cổ phần lẻ tẻ trên thị trường rồi yên lặng đợi cổ đông lớn bán
ra để mua vào, xem ra tài lực của đối phương rất hùng hậu”.
La Trì trầm mặc suy tư.
“Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá
nhân của tôi, còn việc Giang Nguyên bị người ta sai khiến thế nào hoặc
hắn vốn là một kẻ giết người không ghê tay thì phải nhờ vào khả năng của các anh rồi.” Cuối cùng, Kiều Vân Tiêu tổng kết lại, “Có điều, La Trì
này, anh phải hiểu, những chuyện tôi nghĩ tới được, Lục Bắc Thần hẳn
cũng đã nghĩ tới”.
Trái tim La Trì như vừa đập lỡ một nhịp, anh ấy nhìn theo bóng lưng Kiều Vân Tiêu, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng. Không sai, Kiều Vân Tiêu là người làm ăn, đã nhìn nhiều những
chuyện cá lớn nuốt cá bé, không từ thủ đoạn, những vấn đề suy nghĩ cũng
sâu sắc hơn một chút. Tuy vậy mặc dù Lục Bắc Thần là pháp y nhưng cũng
là người Lục Môn, cậu ấy nắm rõ tình hình Lục Môn hơn ai hết, nên nghĩ
được như Kiều Vân Tiêu không hề khó. Thật ra câu cuối cùng Kiều Vân Tiêu muốn nhắc nhở chính là: Nếu Lục Bắc Thần nghĩ ra được thì phải chăng,
trong vụ án này, cậu ấy đang giấu giếm điều gì?
Đây mới là chuyện khiến La Trì thật sự lo lắng.