La Trì thẩm vấn Giang Nguyên xong bèn đi thẳng tới phòng thực nghiệm. Anh ấy những tưởng sẽ nhìn thấy một Lục
Bắc Thần lim dim lờ đờ. Chẳng ngờ mới sáng sớm, Lục Bắc Thần đã mặc áo
blouse trắng, xuất hiện trước bàn làm việc như mọi ngày. Hai mươi phút
sau, hai người bước vào phòng họp. Ngư Khương đặc biệt pha cho Lục Bắc
Thần một tách cafe đen siêu đặc. La Trì thì xin một tách trà.
“Cậu tỉnh lại sau cơn say rồi hay uống cả đêm không say vậy?” Sau khi Ngư Khương bê một bình trà Phổ Nhĩ lên, La Trì kỳ lạ hỏi.
Xem ra Lục Bắc Thần không có tâm trạng
nói với anh ấy những chuyện ngoài lề. Báo cáo Ngữ Cảnh làm gấp được đẩy
tới trước mặt anh ấy đã tường thuật lại ngắn gọn rõ ràng kết quả khám
nghiệm tử thi: “Xương sọ của nạn nhân có có vết thương, có lẽ là bị một
vật cứng đập vào. Thông qua đối chiếu với vết máu và dấu vết để lại trên vách tường hiện trường đầu tiên, có thể khẳng định khi đó đầu của nạn
nhân bị hung thủ đập vào vách tường dẫn đến ngất xỉu. Tới hiện trường
thứ hai bị ngọn lửa lớn thiêu cháy dẫn đến tử vong thế nên vết thương
trí mạng do lửa gây ra. Hài cốt của nạn nhân thể hiện trạng thái méo mó, mặt mũi biến dạng, chứng tỏ khi ngọn lửa cháy, nạn nhân đã tỉnh lại.
Thông qua khám nghiệm tử thi, độ tuổi của nạn nhân, tình trạng sức khỏe
cùng các đặc điểm đều phù hợp với chủ tịch Tần Tô của Lục Môn, báo cáo
khám nghiệm tử thi cụ thể và các hình ảnh thể hiện đều ở trong này”.
La Trì lật giở báo cáo, sau khi liếc qua thì ngẩng đầu lên nhìn Lục Bắc Thần. Anh tỏ ra bình thản, giọng nói
cũng bình thản, chỉ vài câu đã miêu tả rõ tình hình tử vong của Tần Tô.
Thật ra đây có thể nói là một thi thể thuộc loại đơn giản nhất mà Lục
Bắc Thần từng tiếp xúc, nguyên nhân tử vong và thân phận của nạn nhân
đều bày rất rõ ràng ra đó, kể cả giao cho một pháp y thực tập, họ cũng
dễ dàng hoàn thành xong việc khám nghiệm. Nhưng thứ La Trì đang vần vò
trong tay lại là một báo cáo khám nghiệm dày cộp. Anh ấy tin rằng trong
đây sẽ liệt kê rõ ràng mọi tình hình của Tần Tô, có thể mang tới cho
cảnh sát những chứng cứ phá án trực tiếp nhất.
Chứng tỏ điều gì?
Ngoài sự chuyên nghiệp trong công việc
còn thể hiện rõ tâm trạng nặng nề của Lục Bắc Thần, mặc dù tới tận bây
giờ anh vẫn dùng hai chữ “nạn nhân” để nói về Tần Tô. Bác sỹ ngoại khoa
khi đối mặt với người thân, bạn bè không thể chắc một trăm phần trăm sẽ
cầm được dao phẫu thuật, huống hồ là pháp y? Khi đối mặt với xác của Tần Tô, anh mang tâm trạng gì, La Trì không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được phần nào qua bản báo cáo này.
“Cậu có suy nghĩ gì về cái chết của chủ tịch Tần?” La Trì không vội xem báo cáo.
Lục Bắc Thần mặt không cảm xúc: “Giang Nguyên đã bị các cậu bắt. Cậu hỏi tôi câu này là thừa thãi”.
“Sau khi bị bắt về, Giang Nguyên vẫn im lặng tới giờ.”
“Thực tế là sợi vải quần áo, DNA trên vết máu cùng dấu vân tay tìm được ở hai hiện trường đều thuộc về Giang Nguyên.”
“Vậy thì sao?” La Trì hỏi ngược lại.
Đây vốn không nên là một câu do một cảnh sát hỏi ra. Lục Bắc Thần dĩ nhiên nhận ra được. Anh uống một ngụm cafe, sau khi đặt cốc xuống thì khẽ nói: “Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng đi”.
“Động cơ giết người của Giang Nguyên
không rõ ràng, cộng thêm việc hắn ngoan ngoãn để chúng ta bắt về, chuyện này vốn đã nhiều nghi vấn.”
“Các cậu theo dõi Giang Nguyên cũng một
thời gian rồi, bây giờ lại không quen với việc hắn ngoan ngoãn để bắt?”
Lục Bắc Thần nhìn xuống lớp cafe, ánh mắt u ám đầy chết chóc, “Giang
Nguyên nhất định biết không ít chuyện, vụ án của tộc trưởng Vương, còn
hai cái xác tới giờ vẫn chưa rõ thân phận, tôi nghĩ gạt một chút là có
thể moi được tin tức từ hắn. Một thi thể hơn sáu mươi tuổi, ngoài người
của bản Tây ra còn có thể là ai? Chuyện này đối với các cậu không khó
điều tra. Còn một thi thể thì hơi tốn sức, nhưng cậu đã tra được tài
liệu ra vào địa phương năm đó rồi, trong lòng có đã có câu trả lời”.
“Cậu hiểu rõ tôi đang nghi ngờ điều gì.” La Trì không thích thái độ vờ hờ hững với mọi thứ như thế này, “Một khi chủ tịch Tần chết đi, e là một Lục Môn đã vô vàn thương tích sẽ bị đẩy
xuống vực sâu, tôi nghi đằng sau nhất định có kẻ đang giở trò”.
“Trước đó chúng ta đã nghi ngờ đằng sau Giang Nguyên có kẻ sai bảo.” Lục Bắc Thần nhàn nhạt nói.
“Nhưng lúc đó chúng ta không nghi ngờ
Lục Môn.” La Trì nói thẳng, “Lẽ nào cậu không cho rằng…” Nói được một
nửa thì anh ấy dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lục Bắc Thần, cuối cùng vẫn
nuốt câu nói ấy xuống rồi hậm hực cúi đầu uống trà. Anh ấy nhớ lại câu
nói lúc trước của Kiều Vân Tiêu, nghi ngờ có nội gián. Thế nên ban nãy
anh ấy rất muốn chất vấn Lục Bắc Thần lẽ nào không nghi ngờ? Nhưng lại
cảm thấy nói vậy quá đường đột, bèn nhẫn nhịn.
Lục Bắc Thần không nghĩ sâu thêm về câu
nói dang dở của anh ấy, “Làm ngành của chúng tôi, mọi kết luận đưa ra
đều phải có chứng cứ xác đáng. Cậu làm cảnh sát, càng nên hiểu ý nghĩa
của việc nói không bằng không cớ”.
La Trì không muốn khiến bầu không khí
trở nên ngột ngạt bèn hóa giải: “Đương nhiên, chỉ là suy đoán của cá
nhân tôi thôi. Chỉ là tôi cảm thấy việc chủ tịch Tần xảy ra chuyện vào
lúc này có quá nhiều mờ ám”.
Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ im lặng uống cafe.
Nhất thời, hai người bỗng chìm vào yên ắng.
Trước đây cũng từng có lúc như vậy, cả
hai chẳng ai nói câu nào, nhưng đa phần vì mỗi người đều đang tự suy
nghĩ về vụ án. Còn hôm nay, La Trì bỗng không hiểu Lục Bắc Thần đang
nghĩ gì, không thể đoán ra dù chỉ một chút. Anh ấy có chút ngượng ngập,
đang định tìm chủ đề phá vỡ bầu không khí đông cứng này thì di động kêu
lên rất đúng lúc. Vừa thẩm vấn xong nghi phạm không thu thập được gì,
giờ lại nhận được điện thoại, La Trì dự cảm không có chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên di động gọi tới báo có chuyện.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” La Trì nghe điện thoại xong định đi ngay, Lục Bắc Thần rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.
La Trì cũng không giấu giếm, nói rõ từng từ từng chữ: “Giang Nguyên tự sát, tổ y tế đang cấp cứu”.
***
Lục Môn xảy ra một trận địa chấn khổng
lồ, mỗi ngày các cuộc họp Hội đồng cổ đông đều diễn ra từ sáng sớm đến
tối muộn, không những có đầy đủ người nhà mà cả ông Lục cũng xuất hiện.
Nhưng tình hình tệ hại cứ như virut phát tán cực nhanh, muốn cứu cũng
quá khó.
Thông tin về cái chết của Tần Tô nhanh
chóng bị lộ, đây chính là nguồn cơn của virut, nhưng càng giống như ngòi nổ kích phát cho nó bùng lên. Hạng mục núi Tây Nại đàm phán thất bại,
lại mất một mạng người, nhất thời khiến thị trường cổ phiếu vốn đang bão bùng mưa gió lại càng thêm điên đảo. Phiên giao dịch vừa mở, chỉ trong
vòng một buổi sáng đã có
một lượng lớn cổ đông bán tháo.
Lục Đông Thâm nổi giận đã bắt đầu sử
dụng tới mọi mối quan hệ, quyết moi bằng được kẻ đứng đằng sau ra. Nhưng đáng chết là, người ấy như đang chơi trò cút bắt với anh ấy, điều tra
đi điều tra lại vẫn không tìm ra được tận gốc rễ. Báo chí cũng xì xào
bàn tán xem phải chăng Lục Môn sẽ đổi chủ, hầu hết các tít lớn ở khắp
các báo đều trở thành địa bàn chiếm hữu của giới kinh doanh.
Trong thang máy phản chiếu bóng một người đàn ông, sắc mặt lạnh nhạt.
Đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp: “Giang Nguyên đã tự sát!”.
“Chắc chắn rồi?” Người đàn ông trẻ khẽ
hỏi. Thang máy từ từ đi lên, ánh sáng của kim loại phản chiếu trong đôi
mắt lạnh như sương của anh.
“Phía cảnh sát đã thông báo tới bản Tây
rồi. Ngoài ra, người của chúng ta đã tận mắt nhìn thấy hắn ta được cấp
cứu nhưng không cứu nổi.”
“Sự việc đã kết thúc.”
“Cũng chưa chắc.” Đầu kia hạ thấp giọng, “Tay cảnh sát quèn và tên pháp y họ Lục kia rất phiền”.
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày: “Không thể động vào La Trì và Lục Bắc Thần”.
“Sự việc đã có bước ngoặt, em gái tôi
đang ở trong tay họ.” Đầu kia nổi giận đùng đùng: “Nếu hai người đó lần
theo điều tra, chưa biết chừng sẽ tìm ra cả tôi và cậu, thế nên không
thể giữ lại hai người đó được”.
“Không được.”
“Lục Bắc Thâm!” Đầu kia lạnh lùng gọi
tên anh: “Ngay từ ban đầu chúng ta đã không có sự lựa chọn, nếu đã định
sẵn đây là một con đường sai lầm thì chúng ta chỉ còn cách sai tới cùng. Cậu phải nhớ, một khi Lục Bắc Thần đứng về phía đối lập với cậu, vậy
thì cậu không thể niệm tình thân nữa!”.
Cánh cửa thang máy bật mở.
Sắc mặt Lục Bắc Thâm trầm tĩnh nhưng
trên đầu mày lại là vẻ nặng nề. Anh bước vào trong phòng khách, dặn dò
đầu kia: “Anh ấy ngồi im thì anh cũng phải ngồi im”.
“Lúc này cậu không thể nhân từ như đàn bà được…”
“Có những câu tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Lục Bắc Thâm lạnh lùng ngắt lời đối phương.
Đầu kia trầm mặc giây lát, cuối cùng nói: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, đừng quên mục đích của cậu”.
“Yên tâm đi.” Lục Bắc Thâm cất giọng khẽ khàng: “Tôi biết rất rõ tôi muốn gì”.
“Lục Đông Thâm đang điều tra cậu, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngày hôm nay, anh ta đã sờ gáy tới bốn nhà chúng tôi.”
Lục Bắc Thâm bật cười nhưng giọng nói
vẫn lạnh, “Cứ để anh ta điều tra, đợi tới khi anh ta điều tra tới quỹ
tài chính thì tôi đã sớm thế chỗ anh ta từ lâu rồi”.
“Tôi thích sự tự tin của cậu.”
Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thâm
ngồi xuống sofa, nét mặt dãn ra đôi chút. Căn phòng vẫn yên ắng như bình thường nhưng anh biết ngoài kia ồn ào đến mức nào. Sắp rồi, chẳng bao
lâu nữa chính tay anh sẽ kết thúc tất cả phong ba này. Tới lúc đó, những gì anh muốn có được sẽ dễ như trở bàn tay.
Chiếc vali yên lặng trong góc phòng lại
ngắt ngang chí khí yêng hùng của anh. Chiếc vali đó… Sắc mặt Lục Bắc
Thâm thay đổi đột ngột, anh đứng phắt dậy, nhìn trân trân vào nó. Đúng
lúc này, cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, Lăng Song từ trong bước ra.
Trái tim anh chợt đập lỡ một nhịp, ngẩng phắt lên nhìn Lăng Song, hơi thở ngưng lại trong giây lát, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Anh không ngờ Lăng Song lại tới nhà, càng không ngờ
ngay lúc này đây cô lại xuất hiện ngay trước mặt anh. Anh quên mất,
chính tay mình đưa chìa khóa nhà cho Lăng Song.
Lăng Song khó hiểu vì sự đờ đẫn của Lục Bắc Thâm, bèn đi tới khuơ khuơ tay trước mặt anh: “Này, anh sao vậy?”.
“Em… Sao lại tới đây?”
Lăng Song cười, hất cằm về phía chiếc
vali: “Anh chưa già mà đã lẫn rồi à? Chiều nay chúng ta bay tới Cống
Tốt, chẳng phải em tới trước thu dọn hành lý đợi anh đó ư?”.
Tâm trạng Lục Bắc Thâm rối loạn vô bờ,
cố gắng tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô. Lăng Song không cho anh đánh giá quá nhiều, cô đi tới vỗ vỗ vào vali: “Anh qua đây xem còn cần mang theo gì nữa”.
“Em thu dọn là anh yên tâm rồi.” Cất đi mọi cảm xúc bộn bề, ngữ khí của Lục Bắc Thần lại như bình thường.
Lăng Song đáp lại anh một nụ cười ngọt
ngào, quay đầu tự đi kiểm tra hành lý. Lục Bắc Thâm ngẫm nghĩ rồi bước
lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng từ phía sau. Lăng Song đỏ mặt, dựa vào
ngực anh, cất giọng mềm nhũn: “Làm gì thế hả?”.
“Em cũng biết bây giờ Lục Môn đang loạn
cào cào, chỉ có mình anh nhàn nhã. Bình thường dì Tần đối xử tốt với
anh, thế nên anh nhận việc tới Cống Tốt đón dì ấy về. Có điều phải phiền em đi cùng anh một chuyến, em không trách anh chứ?” Lục Bắc Thâm cúi
đầu xuống, hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng hỏi.
Lăng Song mím môi cười: “Nói gì ngốc nghếch vậy, em tự nguyện đi cùng anh mà, có trách gì anh đâu?”.
Lục Bắc Thâm thở dài, xoay người cô lại, nhìn vào đôi mắt cô một cách thâm tình: “Đợi giải quyết xong tất cả
những rắc rối này, chúng ta sẽ kết hôn, được không?”.
Lăng Song hơi sững người, nhìn anh có phần kích động.
“Làm vợ anh nhé.” Lục Bắc Thâm cất giọng trầm ấm, “Anh không muốn em cứ đi theo anh không danh không phận như thế”.
Đôi mắt Lăng Song lập tức đỏ rực, cô nhìn anh, ra sức gật đầu…