Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, giám sát cấp cao Herry bước
tới, giơ ngón tay cái lên với Hoắc Thiên Kình…
"Hoắc tiên sinh, thủ đoạn bức cung của anh đúng là làm
cảnh sát chúng tôi mở rộng tầm mắt, xem ra chúng tôi nên học tập anh!"
"Đúng vậy, Thiên Kình, cậu cư nhiên có thể nói dối như
thật vậy, chúng ta hoàn toàn không có tư liệu hình ảnh gì của camera thứ tư, thật
là cao minh!" Kỳ Ưng Diêm giơ tay vỗ vỗ vào vai hắn, cười một cách xấu xa.
Hoắc Thiên Kình không có nhận lời khen, chỉ thản nhiên hỏi một
câu: "Vụ án của An Nhã sẽ bị phán tới mức nào?"
Đây cũng là điều mà Úc Noãn Tâm quan tâm đến.
Giám sát cấp cao Herry nhún vai, đôi mắt màu lam thâm thúy
hơi lóe lên. "Chúng tôi cũng đang đợi tòa phán quyết, có điều… tình hình
không được lạc quan!"
"Ngài cảnh sát…"
Úc Noãn Tâm không nén được mà mở miệng: "Tôi nghĩ ngài
đã biết rất tường tận nguyên nhân kết quả của cả câu chuyện. Quả thực cô ta đã
giết người, phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Thế nhưng cô ta cũng là người bị
hại. Nếu nhìn từ góc độ này, có thể giảm án cho cô ta hay không?"
"Vậy phải xem cô ta sẽ mời luật sư nào. Chắc Úc cũng biết,
vào lúc này, luật sư là quan trọng nhất." Giám sát cấp cao Herry cười nói.
Úc Noãn Tâm nghe xong, gật đầu, như suy nghĩ một chút rồi đột
nhiên quay đầu về phía Kỳ Ưng Diêm bên cạnh…
Kỳ Ưng Diêm bị nàng nhìn chăm chú như thế, cả người lập tức
toát mồ hôi lạnh. Anh ta quá rõ trong ánh mắt Úc Noãn Tâm muốn nhắn nhủ điều
gì, vì vậy liền liên tục xua tay…
"Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không ra mặt đâu… "
"Kỳ luật sư, xin anh giúp cho vụ án này. Chỉ cần có thể
bảo vệ tính mạng của cô ấy là được. Tôi không phải là người thiện lương gì,
nhưng nhìn thấy những gì mà cô ấy đã trải qua thì quả thực không đành lòng. Anh
là người có uy tín trong giới luật pháp, chỉ cần anh chịu nhận vụ án này thì nhất
định cô ấy sẽ được cứu!" Trong giọng nói mềm mỏng của Úc Noãn Tâm lộ ra vẻ
khẩn cầu.
"Chuyện này…"
Mặt Kỳ Ưng Diêm lộ vẻ khó xử. Trước giờ anh ta luôn không tiếp
án kiện của nghệ sĩ, nhưng dù sao Úc Noãn Tâm cũng đã được coi là bạn bè của
anh ta, không nhận lời thì không biết nói sao, nhưng nhận lời thì lại vi phạm
nguyên tắc của mình. Thật là hai bên đều khó xử.
Hoắc Thiên Kình hoàn toàn mất kiên nhẫn, hắn nhíu mày một
cái, vung tay lên…
"Sao cậu cứ lằng nhằng như đàn bà vậy? Bảo cậu nhận thì
cậu cứ nhận đi, nhiều lời như vậy làm gì? Cứ quyết định như vậy đi! Bây giờ cậu
đi giải quyết thủ tục có liên quan đi! Noãn, chuyện này cứ giao cho cậu ấy,
chúng ta đi thôi!" Khẩu khí gần như là mang theo mệnh lệnh như thường
ngày, nói xong mấy lời này, hắn kéo tay Úc Noãn Tâm đi ra ngoài.
"Này, Hoắc Thiên Kình, cậu…"
Kỳ Ưng Diêm rất muốn bước lên cho hắn một đấm thật mạnh.
Nhìn bóng lưng của hắn, quả thực là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đây là bạn
bè sao, biết rõ đó là nguyên tắc của anh ta mà vẫn dùng thủ đoạn này để ép buộc
hết lần này đến lần khác!
Nhận thấy được vẻ cười trộm không ngừng của giám sát cấp cao
Herry, lửa giận lập tức bùng lên, hung hăng mà trừng anh ta một cái, sau đó
nói: "Cười cái gì mà cười? Còn không dẫn tôi đi làm thủ tục?"
Đời này, xem như anh ta thua trong tay Hoắc Thiên Kình. Danh
tiếng cả một đời của anh ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoắc Thiên Kình hủy diệt
thôi!
Dọc đường ra khỏi sở cảnh sát, Úc Noãn Tâm đều nhìn chằm chằm
vào Hoắc Thiên Kình.
"Đừng lo lắng, Ưng Diêm sẽ hỗ trợ, đừng thấy cậu ta mạnh
miệng." Hoắc Thiên Kình vỗ nhẹ vào vai nàng một chút, cười mà nói.
Úc Noãn Tâm cụp mắt xuống. Kỳ thực nàng còn có chuyện muốn hỏi
hắn, nhưng…
Đúng lúc hai người tới bãi đỗ xe thì một chiếc xe thể thao nữ
sáng loáng từ từ dừng lại. Cửa xe mở ra, là Phương Nhan!
Có lẽ cô không ngờ sẽ gặp được Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn
Tâm ở chỗ này, nhất thời ngẩn cả ra.
Mà Úc Noãn Tâm càng có vẻ xấu hổ, trong đầu của nàng lại hiện
lên hình ảnh hôm đó. Giờ này khắc này, Phương Nhan đứng trước mặt bọn họ cao
quý trang nhã là thế, cùng người phụ nữ vô cùng gợi cảm, quấn quít lấy Tả Lăng
Thần mà làm tình đêm đó, quả thật là hai người khác nhau…
"Hai, hai người…" Cô vô thức nói lắp một chút, đôi
mắt đẹp dại ra trong nháy mắt.
Hoắc Thiên Kình bước lên, từ trên cao mà nhìn chằm chằm xuống
khuôn mặt hơi tái nhợt của cô. Rất hờ hững, không chút biểu tình trên mặt.
Úc Noãn Tâm không rõ tại sao Hoắc Thiên Kình lại có vẻ mặt
này, lẽ nào hắn đã biết chuyện giữa cô ta và Lăng Thần rồi sao? Sao có thể chứ,
sao hắn có thể biết chuyện này.
Nhưng… xem ra hình như không phải…
"Thật trùng hợp…" Phương Nhan bị hắn nhìn đến toàn
thân đều mất tự nhiên, có vẻ không yên mà nói ra một câu.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, đôi môi mỏng lại từ từ dãn ra, như
là xẹt qua một nụ cười nhạt, như có như không mà đọng lại bên môi…
"Trùng hợp sao? Tôi tưởng rằng ít nhất cô sẽ vội vã đến
ngay khi em họ cô vừa bị nhốt vào phòng thẩm vấn."Hắn nói một câu làm Úc
Noãn không đoán được.
Phương Nhan nghe xong, ánh mắt nhìn hắn xẹt qua một tia hoảng
loạn, vội vã cười gượng vài tiếng rồi nói:"Tôi tin rằng em họ tôi sẽ không
sao, tôi cũng sẽ mời luật sư tốt nhất cho nó."
"Không cần, Ưng Diêm đã đồng ý biện hộ cho cô ta rồi!"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng mà nói một câu.
Phương Nhan há hốc mồm, nửa ngày mới phản ứng lại, nói:
"Cảm ơn, chắc hẳn anh ta chỉ nghe lời của anh…"
"Không cần cảm ơn tôi, là Noãn Tâm mở miệng mời Ưng
Diêm giúp đỡ."
Phương Nhan kinh ngạc mà nhìn về phía Úc Noãn Tâm. Chỉ có điều
không phải ánh mắt cảm kích, mà là… đố kị.
Cô biết Kỳ Ưng Diêm trước giờ không nhận án của nghệ sĩ,
không ngờ lần này anh ta lại đáp ứng thỉnh cầu của Úc Noãn Tâm?
"Cảm ơn!" Mặc dù ngàn lần không cam lòng, nhưng cô
vẫn phải duy trì vẻ bình tĩnh cùng độ lượng của tiểu thư khuê các.
Khóe môi Úc Noãn Tâm hơi động đậy một chút, muốn dùng nụ cười
để đáp lại, nhưng phát hiện rất khó.
Một tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng của Hoắc Thiên Kình,
giống như là gió lạnh từ khe hở lùa vào tai Phương Nhan…
"Tốt nhất là đừng để Ưng Diêm tra ra cô có liên quan đến
chuyện này, nếu không cho dù em họ cô có chín cái mạng cũng không thoát khỏi
tai kiếp này đâu!"
Trong nháy mắt, Phương Nhan giống như là bị người ta điểm
huyệt, ánh mắt giật mình sửng sốt trong giây lát, một tia kinh hoảng vì bị người
vạch trần xẹt qua trong mắt cô như sao băng.
Nụ cười bên môi Hoắc Thiên Kình dường như nổi lên vẻ lạnh lẽo,
giống như là một người thợ săn sớm đã xem thấu suy nghĩ trong lòng con mồi, ánh
mắt sắc bén chọc thẳng vào mắt của cô, giống như lưỡi kiếm đâm bị thương lòng của
cô…
"Thiên Kình, anh nói những lời này là có ý gì?"
Phương Nhan liền khôi phục vẻ mặt bình thường, điềm tĩnh ưu nhã. Trên khuôn mặt
xinh đẹp không nhìn ra bất luận thứ gì không thích hợp.
"Cô là người thông minh, tôi nghĩ có một số việc không
nói rõ ra thì tốt hơn, cô tự giải quyết cho ổn thỏa đi!"Giọng nói lạnh lẽo
của Hoắc Thiên Kình từ trong miệng phun ra, giống như là toát ra từ vết nứt
trên tảng băng vậy.
Sắc mặt Phương Nhan lóe lên một chút khó coi, đảo mắt, con
ngươi lộ vẻ cẩn thận cùng chống cự…
"Thật ngại quá, tôi thực sự không hiểu anh đang nói cái
gì. Xin lỗi, tôi phải đi gặp em họ!" Nói xong, cô liền bước đi. Lúc đi
ngang qua Úc Noãn Tâm, ánh mắt có chút phức tạp.
"Phương Nhan!"
Hoắc Thiên Kình ở phía sau gọi cô lại, nhìn bóng lưng của
cô, lạnh lùng nói: "Phương Thị kinh doanh đến bây giờ quả thực không dễ
dàng gì, ngàn vạn lần đừng vì một phút tùy hứng của cô mà bị hủy hoại. Tuy rằng
Phương lão gia không hỏi đến chuyện của Phương Thị, nhưng tôi nghĩ ông ấy cũng
không muốn nhìn Phương Thị hủy trong tay con cháu mình!"
Lời nói có chứa ý cảnh cáo của hắn làm thân thể Phương Nhan
run lên, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh
ngạc cùng khó tin. Rất nhanh, ánh mắt này bị vẻ bi ai thay thế, tựa như chiếc
lá sắp rơi của mùa thu, nhẹ nhàng lướt qua trong mắt cô, chỉ để lại nỗi đau xót
lặng lẽ vô tận. Kể cả tay của cô cũng đang khẽ run lên…
"Thiên Kình, anh có biết mình đang làm gì không?"
Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô mới mở miệng, âm thanh vừa cứng
vừa khô, cẩn thận mà nghe ra thì còn có chút nghẹn ngào… Có cứ thế mà nhìn chằm
chằm vào Hoắc Thiên Kình, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hắn, dùng ánh mắt
cùng vẻ mặt dũng cảm nhất đối mặt với hắn, mang theo sự đau thương chết lòng…
Hắn lại vì Úc Noãn Tâm mà cam nguyện đắc tội với Phương gia?
Môi Hoắc Thiên Kình nở một nụ cười nhạt, coi nhẹ sự đau đớn
trong mắt cô, trực tiếp nói một câu: "Tôi không cần rõ mình đang làm gì,
tôi chỉ cần biết mình muốn cái gì là có cái đó! Phương Nhan, đây là lần đầu
tiên tôi cảnh cáo cô, cũng là lần cuối cùng. Tôi nghĩ chắc là cô rất rõ không
thể phạm vào giới hạn của tôi!"
Rõ ràng Phương Nhan bị vẻ kiên định của hắn làm kinh sợ, cô
biết hắn không có nói giỡn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt vốn đang đối diện với hắn dần dần trở
nên u tối, thậm chí hàng mi dài chậm rãi cụp xuống, che giấu tia sáng cuối cùng
trong mắt cô. Cô không nói gì cả, một lúc sau, lại dùng ánh mắt phức tạp mà
nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Kình rồi rời khỏi…
Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà bước
lên. Nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiên Kình một cái, rồi lại nhìn Phương Nhan ở đằng
xa, thấp giọng hỏi: "Hai người đang úp úp mở mở gì vậy?"
Dường như lời của nàng đã chọc Hoắc Thiên Kình cười, hắn
thay đổi thái độ đối với Phương Nhan vừa rồi, đáy mắt nổi lên ý cười dịu dàng.
Đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của nàng một chút rồi nói:
"Em – vật nhỏ này đúng là làm tôi không yên lòng. Lúc
nên phức tạp thì không phức tạp, lúc nên giản đơn thì lại phức tạp!"
Loại động tác chỉ dành cho người yêu này không khỏi làm Úc
Noãn Tâm xấu hổ đỏ mặt. Thấy đáy mắt của hắn lóe lên chút trêu chọc thì không
khỏi tức giận mà trừng hắn một cái, quay đầu đi: "Không nói thì thôi, tôi
cũng không muốn biết."
Gì chứ, cũng không phải cầu hắn cái gì. Ra vẻ cao ngạo, chuyện
của Ngu Ngọc nàng còn chưa tính sổ với hắn đây.
"Giận rồi sao?"
Hoắc Thiên Kình hơi nghiêng đầu, buồn cười mà nhìn nàng. Thấy
nàng thực sự không thèm để ý đến thì không nói gì mà xoay người nàng lại…
"Được rồi, đừng giận nữa, tôi nói cho em còn không được
sao?" Hoàn toàn là giọng điệu chiều chuộng người yêu.
Thế nhưng "người ngoài cuộc thì tỉnh, kẻ trong cuộc thì
mê", những lời này vẫn rất chính xác. Úc Noãn Tâm hoàn toàn không cảm thấy
sự thay đổi trong giọng nói cùng thái độ của hắn, ngược lại là hung hăng trừng
hắn một cái, nói: "Tôi cũng không cầu anh nói."
"Được, được, được, là tự tôi muốn nói, được chưa?"
Hoắc Thiên Kình giơ hai tay đầu hàng. Giờ này khắc này, mặc
đồ tây, mang giày da như hắn mà cũng có một mặt đáng yêu.
Úc Noãn Tâm quay mặt qua chỗ khác, bởi vì nếu như không làm
như vậy, nàng nhất định sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng. Nàng cũng không muốn
nhìn thấy bộ dạng đắc ý dào dạt của hắn.
"Hãy nghe tôi nói…"
Hoắc
Thiên Kình nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
qua, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp, giống như vầng trăng phía chân trời xa, dịu
dàng như nước mà chiếu vào lòng của nàng. Hơn nữa, cộng thêm mùi long đản hương
thoang thoảng thuộc về hắn càng làm cho lòng của nàng không khỏi trở nên ngẩn
ngơ…
Gần đây luôn là như thế này, nàng phát hiện chính mình lại
trở nên không dám đối diện ánh mắt của hắn. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy ánh mắt dịu
dàng như ngọc kia thì tim của nàng sẽ không ngừng đập loạn.
"Vừa tôi tôi chỉ cảnh cáo Phương Nhan, không cho cô ta
lại lén làm chuyện mờ ám gì nữa!" Giọng của Hoắc Thiên Kình trở nên dè dặt.
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn về phía hắn có
thêm một phần suy tư cùng khó hiểu. "Không phải anh hoài nghi trong việc
này còn có sự tham dự của Phương Nhan chứ?"
Phương Nhan là tiểu thư của Phương gia, cho dù cô ấy có ngu
ngốc đi nữa thì cũng sẽ không dùng cách thức này để hại nàng.
"Không phải nghi ngờ, là chắc chắn!"
Giọng của Hoắc Thiên Kình hết sức kiên định, nhìn nàng nói:
"Tuy rằng cô ta không trực tiếp tham dự vào chuyện hạ độc này, nhưng sự việc
là do cô ta gợi ta!"
"Tôi không hiểu lời của anh."
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu. Chuyện này đã đủ phức tạp rồi,
bị hắn nói như thế càng phức tạp thêm.
"Rất đơn giản, toàn bộ sự tình hẳn là như vậy." Hoắc
Thiên Kình ôm lấy vai nàng, vén một lọn tóc của nàng ra sau tai, động tác cực kỳ
tự nhiên.
"An Nhã vốn luôn rất sùng bái chị họ Phương Nhan của
mình, đương nhiên không thể để cho Phương Nhan bị thương tổn chút nào. Mà đúng
lúc Phương Nhan lại lợi dụng suy nghĩ này của An Nhã, mượn tay cô ta hạ độc giết
Ngu Ngọc, giá họa lên đầu em!"
"Hả?" Tuy rằng Úc Noãn Tâm từng giao tiếp với
Phương Nhan, nhưng dù sao cũng không thân thiết. Tất cả ấn tượng về cô chỉ là
đơn giản gặp mặt vài lần nên nghe được những lời này đương nhiên khiếp sợ không
ít.
"Không cần kinh ngạc…"
Hoắc Thiên Kình mỉm cười. "Thông qua cuộc đối thoại vừa
rồi, tất cả mọi người đều có thể nhận ra, tuy An Nhã là người điêu ngoa tùy hứng,
nhưng tâm tư lại đơn thuần, tính cách giản đơn. Còn Phương Nhan thì lại khác,
cô ta ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi rất hiểu tính cách của
cô ta. Từ nhỏ cô ta đã được tiếp thu nền giáo dục quý tộc, lớn lên trong bầu
không khí hiền thục đoan trang, thanh nhã thành thục là tính cách đặc thù của
cô ta."
"Một người như vậy sao có thể xúi giục An Nhã giết người
chứ?" Úc Noãn Tâm càng không hiểu.
"Lẽ nào em không nhớ An Nhã đã nói qua một câu sao. Cô
ta nói chị họ của cô ta – cũng chính là Phương Nhan – vẫn luôn không say rượu,
càng sẽ không nói tâm sự cho người khác nghe, mục đích là không muốn người khác
lo lắng. Thế nhưng đêm đó cô ta lại uống say, còn nói rất nhiều chuyện liên
quan đến cô ta với An Nhã. Một Phương Nhan như vậy, lẽ nào em không cảm thấy kỳ
quái sao?" Hoắc Thiên Kình cười nhạt một tiếng.
Úc Noãn Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt đẹp đột nhiên mở
to…
"Ý của anh là, kỳ thực đêm đó Phương Nhan hoàn toàn
không có say, chỉ làm bộ say rượu mà chạy đến chỗ An Nhã tố khổ, trên thực tế
là muốn kích thích sự bất bình cùng căm phẫn trong lòng An Nhã?"
"Không sai! Chắc chắn Phương Nhan đã sớm biết An Nhã vẫn
có lòng trả thù Ngu Ngọc, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền thôi. Mục đích là
mượn rượu nói hết uất ức trong lòng ra, hơn nữa còn ám chỉ với An Nhã rằng hạnh
phúc của cô ta đều bị em cướp đi, chính là muốn kích An Nhã sớm ra tay một
chút, ám chỉ đem tất cả giá họa lên đầu em! Lòng dạ An Nhã đơn thuần, làm sao
biết mình sớm đã trở thành công cụ của cô ta chứ?" Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ
lạnh lẽo.
Úc Noãn Tâm nhìn về phía Phương Nhan đã mất hút, sự giá băng
trong lòng dần dần thẩm thấu ra, nàng nhẹ nhàng nói: "Chỉ mong tất cả đều
là suy đoán."
"Không cần trốn tránh sự thật!" Hoắc Thiên Kình
săn sóc mà mở cửa xe cho nàng, còn mình trở lại ngồi lên ghế lái xe, đôi môi mỏng
nhếch lên một đường cong lãnh đạm. "Nhưng Phương Nhan là một người thông
minh, cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức lôi kéo tiền đồ của Phương Thị vào."
Úc Noãn Tâm xẹt qua chút lo lắng. "Vậy… An Nhã có thể gặp
nguy hiểm hay không?"
"Có ý gì?"
"Nếu Phương Nhan chỉ coi An Nhã là một quân cờ, đương
nhiên không muốn cô ta đem chuyện đem đó lặp lại cho người khác. Ý của tôi là
cô ta có… ưhm…" Nàng muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói Phương Nhan có thể giết người diệt khẩu
hay không?" Hoắc Thiên Kình buồn cười mà nhướng mày, lập tức vươn tay xoa
đầu nàng, tựa như đang cưng chiều một con mèo nhỏ đáng yêu. "Đây là đời thực,
không phải đang đóng phim. Ít nhất những tình tiết trong phim sẽ không diễn ra
trên người Phương Nhan."
"Anh khẳng định như vậy?"
"Đương nhiên. Tôi tương đối hiểu Phương Nhan!" Hoắc
Thiên Kình nhẹ nhàng cười.
Úc Noãn Tâm quay đầu nhìn hắn, dường như tương đối cảm thấy
hứng thú với những lời này của hắn. Ánh mắt nổi lên vẻ thăm dò.
"Sao vậy?" Hoắc Thiên Kình không biết nàng đang
nhìn cái gì, nhẹ giọng hỏi.
Úc Noãn Tâm dựa người vào trên ghế, nhìn hắn từ trên xuống
dưới một lần rồi nói: "Có đôi khi tôi thực sự rất muốn biết, đến tột cùng
anh hiểu rõ bao nhiêu người phụ nữ, xem ra anh hiểu rất nhiều người phụ nữ."
"Biết vì sao không?" Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên
Kình hơi cong lên, ánh mắt nhìn về phía Úc Noãn Tâm cũng nổi lên ý cười dịu
dàng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Hơi thở đàn ông đột nhiên lại gần, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc
Thiên Kình bỗng nhiên tới gần nàng, giọng nói trầm thấp từ cổ họng vang ra, hơi
có vẻ chế nhạo cùng hóm hỉnh…
"Bởi vì… em đã bắt đầu quan tâm tôi!"
Hả?
Úc Noãn Tâm không ngờ hắn sẽ nói như vậy, hai gò má bỗng
nhiên đỏ lên. Thấy dáng vẻ cười to không dứt của hắn thì hung hăng trừng một
cái. Bắt đầu từ lúc nào thì người đàn ông này biết nói chuyện không nghiêm chỉnh
vậy chứ?
Chuyện An nhã rốt cuộc cũng qua đi, Kỳ Ưng Diêm đáp ứng tiếp
nhận án kiện của An Nhã. Về chuyện Phương Nhan từng say rượu rồi xúi giục, tuy
rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ là thế nào, nhưng pháp luật không có điều
nào quy định say rượu, phát tiết tâm tình cũng là trái pháp luật. Hơn nữa hành
vi của An Nhã cũng là tự nguyện, bởi vậy Phương Nhan cũng không bị ảnh hưởng gì
lớn.
Khoảng thời gian này gần như làm các phóng viên bận chết đi
được. Các tin tức, tiêu đề trên trang nhất đều có liên quan tới chuyện này, bất
luận biến động nhỏ nào cũng đều không thể gạt được con mắt bọn họ. Dưới sự trợ
giúp của Kỳ Ưng Diêm, cuối cùng An Nhã cũng có cơ hội được giảm hình phạt. Tuy
rằng khó tránh khỏi lao tù, nhưng ít nhất là tốt hơn nhiều so với không có hi vọng
sống sót trên đời này.
Mà Phương Nhan cũng trở nên yên ắng không ít, dường như thực
sự bị ảnh hưởng bời lời cảnh cáo của Hoắc Thiên Kình.
Bệnh viện Elton John
Ngày này, ánh mặt trời ngoài phòng bệnh vô cùng rực rỡ, thậm
chí mang theo một chút ngọt ngào của hương hoa. Dưới sự chăm sóc của các bác sĩ
chuyên nghiệp, sức khỏe của Úc ba đã phục hồi rất tốt, mỗi chức năng sinh lý đều
bắt đầu hoạt động bình thường.
Hoắc Thiên Kình cũng không nói sai, quả thực hắn an bài rất
nhiều vệ sĩ tại bệnh viện này. Có điều không phải một đám trang phục màu đen,
mà đều là tây trang giày da, phân bố cách phòng bệnh không xa. May mà cũng
không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của ba mẹ Úc Noãn Tâm.
"Haiz… " Trên giường bệnh vang lên một tiếng thởi
dài.
"Ba, sao vậy?" Úc Noãn Tâm đặt trái táo đã gọt
xong lên trước, ân cần hỏi.
Úc ba khẽ khoát tay chặn lại, không nói gì thêm, ngược lại,
Úc mẹ ở một bên đã mở miệng…
"Noãn Tâm à, rốt cuộc con quyết định thế nào? Thật muốn
gả vào Hoắc gia sao?"