Úc Noãn Tâm đem trái táo đặt sang một bên, trên mặt hiện lên
một chút mất tự nhiên, nàng liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: "Hôn kỳ đã định
rồi…"
"Noãn Tâm à…"
Úc mẹ kéo tay nàng qua, vẻ mặt thân thiết mà hỏi: "Con
nói thật với mẹ đi, đến tột cùng thì giữa con và Hoắc Thiên Kình đã xảy ra chuyện
gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Con và anh ấy… là quan hệ
vợ chồng trong tương lai." Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi.
"Vậy còn Lăng Thần thì sao? Lúc trước con đáp ứng sẽ gả
cho nó, sao lại đổi thành Hoắc Thiên Kình chứ? Noãn Tâm à, gần đây con rất rất
bận rộn, không phải ba mẹ không biết đã xảy ra chuyện, cho nên mới dám hỏi chuyện
này. Hôm nay con phải nói thật với ba mẹ, vì sao Hoắc gia đột nhiên tuyên bố hủy
bỏ hôn ước với Phương Thị mà muốn cưới con chứ?" Úc mẹ thực sự không nén
được nghi vấn trong lòng.
"Mẹ, con và Lăng Thần không hợp cho nên mới hủy bỏ hôn
ước." Úc Noãn Tâm vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm đó, tâm tình càng suy
sụp.
"Sao có thể không hợp chứ? Ba năm trước các con cũng đã
cùng một chỗ, nếu như không hợp thì đã sớm phát hiện, bây giờ mới nói không hợp
là sao?" Úc mẹ khó hiểu.
Úc Noãn Tâm thở dài một tiếng. "Mẹ, mẹ có từng nghĩ qua
rằng nếu như con cùng Lăng Thần thật sự đã định là có thể đi tới cùng thì từ ba
năm trước đã kết hôn, không cần chờ tới bây giờ."
"Thế nhưng…"
"Mẹ, hôn kỳ đều đã định ra, tất cả đều là kết cục đã định,
nói chung con cùng Lăng Thần không có khả năng được nữa." Ngực nàng cảm thấy
chua xót.
Úc ba nghe nàng nói xong, rốt cục không kiềm chế được, sắc mặt
có chút nghiêm túc mà nhìn con gái. "Noãn Tâm, con nói thật với ba đi, Hoắc
Thiên Kình từ hôn với tiểu thư của Phương Thị có phải vì cậu ta thay lòng đổi dạ
hay không? Là con chia rẽ nhân duyên của người ta đúng không?"
"Ba…" Úc Noãn Tâm cảm thấy thái dương đau nhức.
"Thực sự không phải, chuyện này phức tạp như mọi ngươi tưởng đâu."
"Vậy… " Giọng nói chất vấn đang nói được nửa chừng
thì bị một tiếng gõ cửa rất lịch sự cắt đứt, Úc Noãn Tâm vội vã đứng dậy mở cửa.
Cửa mở, một bó hoa to mà thanh nhã đập vào mắt, hương hoa
thoang thoảng quấn quýt lấy nàng.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Nàng đối diện với đôi
mắt sâu thẳm dịu dàng của hắn, hơi sửng sốt.
"Cái này vốn có trong kế hoạch ban đầu, không phải
sao?"
Người tới chính là Hoắc Thiên Kình. Hôm nay hắn ăn cực kỳ
nghiêm trang. Áo sơmi tối màu phối với một cái cà vạt rất hợp màu. Cái kẹp cà vạt
bằng vàng đặt đúng vị trí, không thấy chói mắt, ngược lại cực kỳ tinh tế. Bộ
tây trang tối màu bao lấy vóc người cao lớn của hắn. Mỗi động tác đều tỏa sáng
như mang theo ánh mặt trời.
Hắn nói câu đó xong liền lướt qua Úc Noãn Tâm đang giật mình
không thôi. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm kinh ngạc của Úc ba cùng Úc mẹ, hắn bước
lên, chăm chú chọn hoa cắm vào trong bình bên cạnh giường bệnh, mỉm cười nói:
"Bác trai, chúc cho sức khỏe của bác sớm ngày bình phục!"
"Cậu, cậu là…" Úc ba chỉ vào hắn, gương mặt rất
quen thuộc, hình như đã thấy trên TV.
"Bác trai, bác gái, con là Hoắc Thiên Kình…" Nói tới
đây, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Úc Noãn Tâm, nói một câu. "Chồng sắp cưới
của Noãn Tâm!"
"Hả?"
Úc ba cùng Úc mẹ lại kinh sợ lần nữa. Bọn họ không ngờ người
đàn ông này sẽ đến bệnh viện thăm hỏi bọn họ. Bởi vì Úc Noãn Tâm mà họ cũng hiểu
biết chút ít về Hoắc gia, nhất là bản thân Hoắc Thiên Kình, trong mắt mọi người
vẫn luôn là người sống trong truyền thuyết. Trong quan niệm của họ, người nhà
giàu như vậy, người lãnh đạo rất khó nắm bắt này chưa chắc sẽ thật lòng trong
chuyện tình cảm. Bọn họ rất sợ con gái mình sẽ bị thương tổn.
Tuy rằng Lăng Thần cũng xuất thân từ nhà giàu có, có điều bọn
họ rất quen thuộc với Lăng Thần. Còn người đàn ông tự xưng là Hoắc Thiên Kình
trước mắt này bỗng nhiên rơi xuống trước mặt bọn họ. Quả thực điều này làm bọn
họ có chút không kịp phản ứng.
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm bỗng mất tự nhiên, nắm tay kéo hắn ra
sau, thấp giọng nói: "Anh đừng như vậy, sẽ dọa đến ba mẹ tôi. Không phải
tôi đã nói với anh rồi sao, muốn anh qua một thời gian nữa hãy tới, ai bảo anh
tới đây giờ này chứ?"
Ít nhất phải cho ba mẹ có thời gian tiếp nhận chứ.
"Bây giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều biết chuyện của
chúng ta, lẽ nào tôi chiếm lấy con gái người ta nuôi lớn lại không báo một tiếng
sao?"
Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng cười, thấy nàng hơi đỏ mặt thì đáy
mắt nổi lên vẻ sủng nịch, lập tức quay đầu nhìn về phía ba mẹ Úc Noãn Tâm…
"Bác trai, bác gái, thật ra nên sớm đến gặp hai bác, thế
nhưng da mặt Noãn luôn rất mỏng, sợ tên con rể thấp kém này không thể mang niềm
vui đến cho hai bác."
"Ai da, đâu có thấp kém a. Nhìn con bé Noãn Tâm này
xem, biết hôm này Hoắc tiên sinh tới cũng không nói sớm với chúng tôi biết một
tiếng. Mời ngồi!" Úc mẹ có phản ứng trước nhất, tay chân loạn cả lên.
Tuy bà là một người nội trợ nhưng nhìn người khá chuẩn. Từ
khi nhìn thấy người đàn ông này bước vào phòng bệnh thì đã biết cậu ta không phải
kẻ đầu đường xó chợ. Giơ tay nhấc chân đều có khí thế khiến người ta không thể
coi thường. Hơn nữa, hắn chỉ cùng Úc Noãn Tâm nói mấy câu thì Úc mẹ đã có thể
nhận ra quả thật trong lòng người đàn ông này có Noãn Tâm. Ít nhất ánh mắt sẽ
không lừa được người.
Nhìn lại Noãn Tâm, mặt của con bé này vô tình lại lộ ra vẻ
thẹn thùng của con gái, xem ra con gái mình thật sự yêu người đàn ông này.
"Bác gái, bác không nên khách khí, gọi Thiên Kình là được
rồi. Ở trước mặt bác, con là kẻ dưới, bác không cần dùng cách gọi trang trọng
này với con." Hoắc Thiên Kình khiêm tốn nói.
"Hả? Được được." Úc mẹ vẫn luôn cho rằng thiếu gia
con nhà giàu thì ít ra cũng có bản tính không coi ai ra gì, nhất là Hoắc gia
thì càng nên như thế. Nhưng mỗi một lời nói cử chỉ của người thanh niên trước mắt
này lại làm bà thay đổi cái nhìn không ít.
"Hoắc… à không, Thiên Kình, tôi muốn biết cậu và con
gái tôi quen nhau thế nào?" Úc mẹ nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ…" Úc Noãn Tâm nhịn không được mà tiến lên, nhẹ
giọng nói: "Mẹ hỏi cái này làm gì?"
"Con bé này, mẹ hỏi một chút thì có sao? Kết hôn là
chuyện lớn như vậy con cũng không cho chúng ta chuẩn bị tâm lý, ít nhất mẹ phải
biết các con quen nhau thế nào chứ?" Úc mẹ khẽ mắng nàng một câu, lộ vẻ
trách cứ.
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình kéo nàng ngồi xuống bên cạnh
mình, lập tức mỉm cười nói: "Bác gái, chúng con quen nhau trong một buổi lễ
trao giải." Hắn cực kỳ nhẫn nại làm Úc Noãn Tâm ngỡ rằng người đàn ông bên
cạnh mình không phải Hoắc Thiên Kình.
"Tôi nghe nói… Hoắc Thị đầu tư rất nhiều vào bộ phim mà
Noãn Tâm đóng vai chính. Thiên Kình, nguyên nhân cậu làm như vậy là…" Úc
ba nhịn không được mà mở miệng. Vừa rồi, khi bọn họ đang nói chuyện, ông vẫn một
mực đánh giá người thanh niên này. Phản ứng đầu tiên là… tin được!
Một người, đến tột cùng có bản tính thế nào, hoàn toàn có thể
thông qua một động tác hoặc là một câu nói, thậm chí một ánh mắt để nhìn ra.
Qua người thanh niên này, ông không khó phát hiện ra cách thức giáo dục nghiêm
khắc của Hoắc gia với con cháu. Chắc chắn trên người cậu thanh niên này không tồn
tại vẻ ăn chơi trác táng đến phá sản, sở dĩ cậu ta có thể trở thành truyền kỳ
trong giới kinh doanh, xem ra cũng có sự cứng cỏi cùng quyết đoán trên mức bình
thường.
Người đàn ông này hẳn là có thể cho Noãn Tâm hạnh phúc, chỉ
có điều… bề ngoài cùng điều kiện quá mức xuất sắc của cậu ta sẽ dẫn tới sự quan
tâm của rất nhiều phụ nữ. Trước kia ông cũng ít nhiều biết đến bên cạnh người
thanh niên này vẫn luôn không ngừng có phụ nữ, không biết sau này loại chuyện
này
có xảy ra hay không.
Nếu như cậu ta thật tình với Noãn Tâm, vậy đó là phúc của
Noãn Tâm. Nếu như chỉ là nhất thời tham ăn, vậy Noãn Tâm…
Dường như Hoắc Thiên Kình nhìn thấu sự lo lắng của Úc ba, nhẹ
nhàng mỉm cười, trên mặt lộ vẻ khiêm tốn cùng bình tĩnh. "Lý do rất đơn giản,
Noãn Tâm thích đóng phim, ca hát. Quan trọng nhất, cô ấy là nhân tài hiếm có.
Làm người, không dễ dàng gì có thể thực hiện được giấc mộng, con không muốn làm
Noãn có gì nuối tiếc trong cuộc đời này."
Úc ba gật đầu, nhìn Hoắc Thiên Kình một lúc lâu, rốt cuộc hỏi
một câu thăm dò: "Chuyện trước đây tôi đều nghe nói cả rồi, Thiên Kình, dường
như bên cạnh cậu có không ít phụ nữ."
Ông không có nói rõ nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ. Những
lời này cũng là lời Úc mẹ muốn hỏi.
"Con nghĩ chắc bác trai cũng hiểu rõ hàm ý của câu
"ba ngàn nước ngọt chỉ chọn một bình". Quả thật trước kia, bên cạnh
con có không ít phụ nữ. Nhưng hôn nhân đối với con mà nói là nghiêm túc. Hoặc
là sẽ không kết hôn, một khi đã kết hôn thì đó là chuyện suốt đời suốt kiếp!"
Hoắc Thiên Kình cũng không tính giấu diếm chuyện phong lưu trước đây chút nào,
khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nghiêm túc, cố chấp.
Úc Noãn Tâm vô thức quay đầu nhìn về phía hắn…
Tim lại bắt đầu đập không ngừng, thậm chí làm nàng có chút
hoảng loạn. Suốt đời suốt kiếp? Rốt cuộc đây là hứa hẹn của hắn sao?
Trong lòng lại nổi lên vẻ khác thường mà quen thuộc, tựa như
quan hệ hôm nay của bọn họ vậy….
Dường như Úc ba rất hài lòng với câu trả lời của hắn, ông
không ngờ người thanh niên này sẽ thẳng thắn như thế. Vì thế, ấn tượng tốt của
ông đối với hắn đã tăng lên rất nhiều.
Khúc mắc trong lòng Úc mẹ cũng có chút mở ra. Nãy giờ bà
quan sát ánh mắt của cậu thanh niên này, khi cậu ta nhìn về phía Noãn Tâm, tuy
rằng chỉ là thoáng qua nhưng lại tràn ngập vẻ quyến luyến cùng sủng ái mà chỉ
có giữa những người yêu nhau mới có. Bà nên yên tâm giao con gái cho người đàn
ông này, đúng không?
"Ba, mẹ, hai người đừng hỏi nữa." Úc Noãn Tâm thực
sự không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này, bất mãn mà kháng nghị.
"Nhìn con mà xem, chung thân đại sự của con là trò đùa
sao?" Úc mẹ khẽ mắng một câu. "Tính tình con như vậy cũng chỉ có một
người đàn ông mạnh mẽ mới quản con được!"
"Mẹ…" Úc Noãn Tâm thở dài một tiếng.
"Quả thực tính cách của Noãn chính là như vậy, con thấy
không bao lâu nữa cô ấy sẽ cưỡi lên trên đầu con mà ra oai. Ở nhà, con cũng
không dám nói cô ấy một câu." Hoắc Thiên Kình tiếp lời của Úc mẹ, lại khôn
ngoan mà để lại một câu cuối.
Quả nhiên…
"Ở nhà?" Úc ba và Úc mẹ đều kinh ngạc, nhất là Úc
mẹ, vẻ sửng sốt trên mặt không cần nói cũng biết, bà nhìn về phía Noãn Tâm, vội
vã hỏi: "Con, các con…"
"Bây giờ Noãn đang ở chung với con!" Hoắc Thiên
Kình nói một câu giải đáp thắc mắc của hai ông bà.
Úc Noãn Tâm quýnh đến độ liếc hắn một cái, trợn to hai mắt,
quát khẽ: "Anh nói vậy làm gì…?" Trời ạ, ba mẹ nàng vẫn luôn có quan
niệm truyền thống, tuyệt đối không tiếp nhận được loại chuyện này.
Ngược lại Hoắc Thiên Kình ước gì để cho người trong khắp
thiên hạ đều biết, cười cười, nói với hai người lớn đang sửng sốt rằng:
"Bác trai, bác gái, đúng là bây giờ con và Noãn đang ở chung, nhưng cô ấy
đã là vị hôn thê của con, con sẽ có trách nhiệm với cô ấy! Trên đời này, chỉ có
Noãn mới xứng làm vợ con, mới có tư cách đi cùng con đến suốt cuộc đời. Hai bác
yên tâm, con sẽ đối với Noãn thật tốt!"
Giọng nói kiên định và cố chấp của hắn lộ vẻ ngang ngược trời
sinh, kèm theo vẻ chú trọng khiến người ta không thể kháng cự hay coi thường,
Úc ba cùng Úc mẹ đều bị khí thế này của hắn làm kinh sợ. Bọn họ biết… người đàn
ông này không nói dối. Hắn là một người không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã
hứa hẹn là sẽ thực hiện!
Phải thừa nhận, Noãn Tâm đã tìm được một cậu con rể khiến bọn
họ rất hài lòng!
"Ba, mẹ, hai người đừng nghe anh ấy nói bậy, sự tình
cũng không phải như mọi người tưởng tượng đâu…"
Úc Noãn Tâm nóng lòng giải thích, nàng cũng không muốn khi
ba biết chuyện này xong thì tức giận đến mức lại phát bệnh. Từ nhỏ nàng đã lớn
lên trong một gia đình truyền thống, ba mẹ dạy cho cho nàng quan niệm: bất luận
lúc nào, con gái cũng phải coi trọng trinh tiết. Thế nhưng hôm nay…
"Noãn, sự thực là như vậy, sao chúng ta phải giấu diếm?"
Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, thậm chí dùng âm thanh mà hai người lớn cũng có thể
nghe được mà nói một câu: "Nói không chừng bây giờ em đã có con của tôi rồi,
không phải sao?"
Một câu nói như sấm nổ bên tai Úc Noãn Tâm. Ngay sau đó, tim
cũng vỡ ra.
Úc ba cùng Úc mẹ lại cả kinh lần nữa, chỉ ngây ngốc mà nhìn
hai người trẻ tuổi trước mắt…
"Noãn, Noãn Tâm, con mang thai sao?" Hơn nữa ngày,
Úc mẹ mới mở miệng, có điều không phải tức giận, mà là kích động vì bất ngờ.
"Hả? Không, không, không! Con không có mang thai. Ba mẹ,
anh ấy đang nói bậy, hai người đừng tin." Úc Noãn Tâm vội vã giải thích.
Ánh mắt kích động của Úc mẹ dần dần trở nên ảm đạm, lại có vẻ
hơi thất vọng. Bà nhìn Hoắc Thiên Kình rồi hỏi: "Thiên Kình, cậu thích trẻ
con không?"
Úc Noãn Tâm cũng vô thức mà nhìn về phía hắn.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, ý cười nơi đáy mắt sáng rực như
ánh dương bên ngoài phòng bệnh, hắn nhẹ giọng nói: "Chỉ cần là con của con
và Noãn, con đều thích!"
Úc ba cùng Úc mẹ bèn nhìn nhau cười…