Hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, mấy nhân viên
y tá vội vàng đẩy, bánh xe của giường chính là nguyên nhân làm di chuyển nhanh
chóng và phát ra tiếng lộc cộc. Ngay khi Tả Lăng Thần cùng Phương Nhan đi tới
chỗ rẽ hành lang, người nhà của bệnh nhân bởi vì lo lắng, mà đụng vào đẩy
Phương Nhan sang một bên.
Tả Lăng Thần nhanh tay nhanh mắt, lập tức ôm lấy cô vào
trong lòng mới ngăn cô tiếp xúc thân mật với mặt đất. Ánh mặt trời lọt qua cửa
sổ chiếu lên người đôi nam nữ, lộ ra vẻ đặc biệt khiến người khác chú ý…
Bên kia hành lang, Tiểu Vũ đang nổi giận. "Noãn Tâm à,
em nói xem bệnh viện này thực sự là quái đản, không có việc gì lại định ra quy
tắc chó má như thế, mấy chuyên gia này chỉ phục vụ cho những người có danh tiếng
thôi sao? Em xem họ đúng là phân biệt đối xử mà"
Ánh mắt của cô vừa lúc liếc về Tả Lăng Thần và Phương Nhan ở
chỗ rẽ, trề môi nói: "Vừa nhìn là thấy không có bệnh gì nặng, những người
này thật đúng là rất yếu ớt!"
Úc Noãn Tâm nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, nghe đủ
lời bực tức của cô, cúi đầu nói: "Thôi đi Tiểu Vũ, em quyết định rồi, đi cầu
Hoắc tiên sinh một lần nữa…"
Ánh mắt của nàng mơ hồ lóe lên sự quyết tâm, cuối cùng đưa
ra quyết định này, bởi vì nàng không còn đường có thể đi nữa…
Tiểu Vũ ở bên cạnh không nói gì, thậm chí cũng không nghe được
tiếng reo lên của cô, Úc Noãn Tâm thấy khó hiểu quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ, nàng
cho rằng mình đưa ra quyết định này Tiểu Vũ nhất định sẽ mừng rỡ nhảy dựng lên,
nhưng lại thấy cô ngơ ngẩn nhìn về hướng cách đó không xa, trong mắt hiện lên
nghi hoặc
"Tiểu Vũ!"
"Người đàn ông kia quả thực là đẹp trai quá mức bất
công đi…" Tiểu Vũ hình như không có nghe được tiếng gọi của Úc Noãn Tâm, vẻ
mặt mê muội nhìn góc rẽ, lẩm bẩm nói: "Ai, làm sao mà bên cạnh người đẹp trai
luôn có mỹ nữ đi theo chứ…"
"Tiểu Vũ, chị nói gì vậy, lúc này chị còn tâm
tình…"
Úc Noãn Tâm buồn cười nhìn vẻ mặt si dại của cô, vô thức
nhìn theo cái nhìn của cô, sau một khắc, cả người nàng đều ngây ngốc ra, giống
như một pho tượng!
Đôi nam nữ cách đó không xa kia đang vô cùng thân thiết ôm
nhau. Người con gái, nàng biết, là người con gái an ủi nàng lần trước; người
đàn ông, nàng càng biết hơn, anh ta lại chính là…
"Phương Nhan, em không sao chứ?" Tả Lăng Thần lo lắng
ôm vai cô, nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lòng nhạy cảm, cảm giác được một chút
khác thường trong không khí…
Như là có sự cảm ứng, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc
bén quét xung quanh, lại nhanh chóng quay lại, chính xác khóa lại trên người cô
gái cách đó không xa đang nhìn mình không chớp mắt…
Trong nháy mắt, Tả Lăng Thần ngây dại, thân thể cao to vẫn
không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, con mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cực điểm!
Úc Noãn Tâm cũng đứng ở chỗ đó, không hề động đậy, đôi mắt đẹp
to tròn từ từ rơi lệ…
Chỉ nhất thời, mà dường như đã lâu đến mấy đời…
"Noãn Tâm…" Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn
người đàn ông anh tuấn cách đó không xa cũng có bộ dạng ngây ngốc sững sờ.
Mà Phương Nhan cũng phát giác sự tình có chút không thích hợp,
cô nhẹ nhàng lôi kéo Tả Lăng Thần. "Lăng Thần, làm sao vậy?"
Hơi thở của Tả Lăng Thần trở nên có chút gấp gáp, từ từ
buông cánh tay ôm Phương Nhan ra, không nói một câu, đi về phía Úc Noãn Tâm. Mỗi
một bước đi, tim anh lại một lần đau nhức, cặp mắt đen khóa chặt ánh mắt nàng
không hề chớp …
Tiểu Vũ há to miệng, nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Ngón tay Úc Noãn Tâm bắt đầu run nhè nhẹ, nước mắt lưng
tròng rốt cuộc cũng rơi xuống, khẽ run lên, cả người dường như rất kích động.
Là anh…thật sự là anh…
Nước mắt che khuất bóng dáng của Tả Lăng Thần, nàng chỉ có
thể mông lung nhìn thấy hình bóng to lớn đó đang từng bước đi về phía mình.
Trong lúc nhất thời, từ một giấc mộng nửa đêm biến thành hiện tại chân thực. Nụ
cười của anh, tiếng nói ôn hòa của anh, vòng ôm của anh…
Lăng Thần, anh trở nên chững chạc hơn rồi…
Đột nhiên, cảnh tượng tàn nhẫn đêm đó làm cho giọt nước mắt
cuối cùng trong mắt nàng rơi xuống, cảm giác nàng giống như tỉnh lại từ trong
giấc mộng
"Tiểu Vũ, chúng ta đi." Úc Noãn Tâm bỗng nhiên
xoay người, hoảng loạn léo cánh tay Tiểu Vũ, vội vã bước nhanh theo hướng ngược
lại.
"Noãn Tâm, em làm sao vậy?" Tiểu Vũ thấp giọng hỏi
bên tai nàng: "Sao hai người lại biết nhau? Vì sao phải đi?"
"Em…"
"Noãn Tâm! Noãn Tâm…" Phía sau truyền đến tiếng bước
chân gấp gáp của người đàn ông, sau một khắc, cả người nàng liền ngã vào lồng
ngực quen thuộc của người đó.
Trong nháy mắt, Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn, kể cả Phương
Nhan ở phía sau nhìn thấy một màn này xong cũng rõ ràng kinh ngạc ngây dại.
Trên hành lang, Tả Lăng Thần ôm chặt Úc Noãn Tâm, cánh tay rắn
chắc dường như đều đang run rẩy, rất sợ dường như nếu buông tay ra nàng sẽ bay
mất vậy.
"Noãn Tâm, anh không nằm mơ chứ? Thật đúng là em! Ba
năm rồi, em có biết anh nhớ em nhiều lắm…" Anh say sưa ôm nàng, nói những
lời thâm tình bên tai nàng.
Trái tim Úc Noãn Tâm đột nhiên đau xót, như bị hàng triệu
mũi kim đâm vào. Nàng vô thức muốn ôm anh, nhưng cánh tay giơ ra trong không
trung cứng lại, từ từ, cuối cùng hạ xuống…
"Anh à, anh nhận nhầm người rồi, xin buông tay…"
Giọng nói của nàng biến ảo khôn lường giống như mất đi linh hồn.
Lần gặp nhau này đúng là ngẫu nhiên, đúng là nàng bị bất ngờ.
Nhưng, cho dù gặp mặt nhau thì thế nào đây?
Cả người Tả Lăng Thần ngẩn ra, lập tức hơi giật nàng lại,
sau khi nhìn ánh mắt cố sức lảng tránh, sắc mặt đột nhiên trở nên tồi tệ và lo
lắng.
"Noãn Tâm, em nói gì vậy? Em là Úc Noãn Tâm, là người
con gái mà Tả Lăng Thần anh yêu nhất!"
Một câu nói, mạnh mẽ vang lên quanh quẩn trên hành lang bệnh
viện. Tiểu Vũ há to mồm đến không thể to hơn được nữa, vẻ mặt của Phương Nhan
cũng không khác mấy.
Úc Noãn Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, chống lại cặp mắt quen thuộc
kia của Tả Lăng Thần. Sự chân thành trong mắt anh trước sau như một, kể cả giọng
điệu đó cũng dường như khiến nàng trở về thuở trước…
Mày kiếm mắt sáng, hiển lộ khí khái quý tộc. Anh luôn luôn
có sự tao nhã của hoàng tử, còn dưới vầng trán kia, cặp mắt đen như đầm nước
sâu thẳm không thấy đáy, tĩnh mịch nhẹ nhàng, không nhiễm đục một hạt bụi càng
làm cho vẻ tuấn tú của anh thêm kiêu ngạo, không gì có thể sánh bằng!
Úc Noãn Tâm muốn đem lại cho anh một nụ cười thật hoàn mỹ,
nhưng trong nháy mắt, viền mắt lần nữa lại đỏ lên…
Anh là một hoàng tử ôn nhu nặng tình như vậy đó, nàng còn có
tư cách đứng chung một chỗ với anh sao? Ba năm trước nàng không xứng, ba năm
sau, nàng lại càng không xứng!
Úc Noãn Tâm khẽ run run mở miệng: "Tôi, tôi không phải…
không phải là người con gái trong miệng anh nói đến, tôi… ưm."
Không đợi nàng nói xong, Tả Lăng Thần đột nhiên cúi người xuống,
ngay lúc nàng còn không kịp phản ứng, hôn thật sâu lên môi nàng…
Nụ hôn cuộn trào mãnh liệt giống như mang theo tức giận,
nhưng sau khi tiếp xúc với sự mềm mại quen thuộc của nàng, thì ngược lại biến
thành tất cả nhu tình, trằn trọc hơn…
Đôi môi quen thuộc khiến Úc Noãn Tâm bị hòa tan hoàn toàn,
đau lòng đến nỗi gần như co thắt lại. Anh ấy là Tả Lăng Thần, là người đàn ông
mà nàng yêu, cho dù ba năm không gặp, nàng vẫn còn yêu anh như vậy…
Thế nhưng… bọn họ có thể trở lại như trước kia sao?
Nước mắt cũng không kiềm chế được rơi xuống, dọc theo gương
mặt của nàng, chảy xuống môi.
Tiểu Vũ cùng Phương Nhan đều trợn tròn mắt mà nhìn cảnh tượng
trước mắt, ngay cả người bệnh cùng nhân viên chăm sóc lui tới đều nhịn không được
dừng lại nhìn.
Cuối cùng Tả Lăng Thần quyến luyến không dứt rời đôi môi
nàng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt đau lòng mà nhuốm nước mắt trong
suốt của nàng, cúi đầu nói: "Cô bé ngốc, nếu như thực sự không nhận ra
anh, vậy…
nước mắt này vì sao lại rơi xuống đây…"
Úc Noãn Tâm như nghẹn trong cổ họng, giọng nói nhỏ dịu dàng
của anh vang bên tai, nước mắt nàng càng rơi lã chã…
Nàng nói không nên lời, để mặc anh dịu dàng lau đi nước mắt
trên gương mặt.
Nhìn thấy hai người như vậy, rốt cục Tiểu Vũ không nhịn được
mà đi lên phía trước, nghi hoặc: "Anh này, hai người… anh với Noãn Tâm rất
thân quen?"
Kẻ ngu si cũng đều có thể nhìn ra được hai người này khác
thường, nhất là ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Úc Noãn Tâm, trong mắt lộ vẻ
vô cùng nhu tình, lẽ nào trước đây hai người này thật là…
Khóe môi Tả Lăng Thân nhếch lên.
"Noãn Tâm, cô ấy là vị hôn thê của tôi, chỉ là cô ấy
thích chơi trốn tìm với tôi, khiến tôi phải đi tìm ba năm rồi…" Anh nhìn
chăm chú Úc Noãn Tâm ở trước mắt với vô vàn thâm tình đủ loại, ánh mắt không rời
đi một khắc.
"Lăng Thần…" Úc Noãn Tâm không ngờ anh sẽ nói như
vậy, trong lòng nổi lên thứ tình cảm phức tạp mà ngay bản thân mình cũng không
thể nói rõ được.
Trong mắt Tả Lăng Thần nổi lên vẻ kích động, kéo mạnh nàng
vào trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, giống như tìm lại được bảo bối,
nói: "Noãn Tâm, rốt cuộc em chịu mở miệng kêu tên của anh rồi, Noãn Tâm của
anh…"
Úc Noãn Tâm tham lam nằm trong lòng anh, hít thở hương vị
thuộc về anh. Giờ phút này, tâm trạng mờ mịt bất an dần dần cập bến, nàng chưa
từng có được cảm giác an toàn như vậy.
Hai người say sưa ôm nhau, mãi đến khi Phương Nhan bắt đầu
đi đến.
"Hóa ra hai người biết nhau à, thực sự là rất trùng hợp…"
Giọng nói nhẹ nhàng lộ ra vẻ thân mật.
Úc Noãn Tâm lúc này mới phản ứng lại, nàng bỗng đẩy Tả Lăng
Thần ra, nhìn Phương Nhan, lo lắng bất an nói: "Xin lỗi nha…"
Vừa nãy đúng là quá bất cẩn, trong lúc nhất thời tự nhiên lại
quên mất người con gái trước mắt này. Nếu như nàng nhớ không lầm, vừa rồi Tả
Lăng Thần còn ôm người con gái này, lẽ nào hai người bọn họ là… quan hệ yêu
đương?
Nghĩ đến có khả năng này, trái tim của Úc Noãn Tâm lại bắt đầu
âm ỉ đau đớn…
Tả Lăng Thần bị hành động của nàng làm sửng sốt.
Phương Nhan là con gái, tự nhiên hiểu rõ lòng con gái, cô tiến
lên, trên môi có chút nghịch ngợm, khẽ nói với nàng: "Đúng là tôi sắp kết
hôn rồi!"
Úc Noãn Tâm giật mình, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt…
Quả nhiên… Bọn họ muốn kết hôn rồi, nàng tình nguyện xem như
tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là đang nằm mơ!
Thấy vẻ mặt này của nàng, Phương Nhan nở nụ cười, kéo bàn
tay nhỏ bé của nàng qua, nhẹ giọng nói: "Tôi á, không lâu sau sẽ gả cho
người khác, chẳng qua chú rể không thể nào là Lăng Thần thôi. Tôi với anh ấy là
bạn bè từ lúc nhỏ, hay nói cách khác là thanh mai trúc mã. Nhưng mà, người con
gái khiến Lăng Thần căng thẳng như thế, quả thực cô là người đầu tiên, không
nên hiểu lầm nha!"
"A?" Úc Noãn Tâm nhìn thấy tia chế nhạo trong đáy
mắt cô, nhất thời đỏ mặt.
Phương Nhan nhịn không được cười ra tiếng, đưa một tay về
phía nàng.
"Rất vui khi biết cô, cô gọi tôi là Tiểu Nhan đi!"
Tiểu Nhan? Tiểu Nhan…
Sao Úc Noãn Tâm vẫn thấy cái tên này giống như đã từng quen
biết, nhưng mà nghĩ không ra. Đôi mắt đỏ của nàng mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ
bé của cô…
"Được rồi, được rồi, tất cả đều sáng tỏ rồi, mọi người
đều vui vẻ." Tiểu Vũ nhìn xuống đất cười híp mắt, ngay sau đó nhìn về phía
Tả Lăng Thần, vỗ bả vai của anh.
"Thì ra anh là vị hôn phu của Noãn Tâm. Noãn Tâm này, ở
cùng cô ấy một chỗ lâu như vậy mà chưa từng nghe cô ấy nói qua, nhưng nhìn thấy
anh thì tốt rồi, tôi nghĩ anh hẳn là có thể giúp được Noãn Tâm."
"Tiểu Vũ!" Úc Noãn Tâm vội vàng ngăn cản, nhưng
cũng không làm được gì, lời nói của Tiểu Vũ đã lọt vào tai Tả Lăng Thần.
"Noãn Tâm, em đang gặp khó khăn gì?" Anh không để
cô nói tiếp, trực tiếp hỏi Úc Noãn Tâm.
"Em…" Úc Noãn Tâm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vã nói:
"Anh đừng có nghe Tiểu Vũ nói linh tinh, không có việc gì cả."
Kiểu này khiến nàng cảm thấy là lạ.
Tả Lăng Thần có vẻ mặt tiếc nuối, anh quay đầu về phía Tiểu
Vũ, trực tiếp ra lệnh: "Cô nói đi!"
Tiểu Vũ nhún nhún vai, trung thực đem tất cả mọi khó khăn mà
ba Úc Noãn Tâm nằm viện nói ra, mặc kệ vẻ mặt bất đắc dĩ của Úc Noãn Tâm đứng
bên cạnh…
Tả Lăng Thần sau khi chăm chú nghe xong, gật đầu, nhìn Úc
Noãn Tâm cười nhẹ, yêu chiều khẽ vuốt mái tóc nàng, nói:
"Cô bé ngốc, việc này sao lại muốn gạt anh chứ? Tuy rằng
em rời xa anh ba năm, nhưng tình cảm của anh đối với em, đối với bác trai bác
gái vẫn không thay đổi, đi thôi."
Úc Noãn Tâm sửng sốt, ngây ngốc hỏi một câu: "Đi
đâu?"
"Đi làm thủ tục nhập viện!" Tả Lăng Thần ôm nàng
vào trong lòng, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, viện trưởng Pat là bạn cũ nhiều
năm của anh, anh ta sẽ đồng ý."
"Nhưng mà…"
"Noãn Tâm, thực ra đều là do anh không tốt, nếu như anh
không ra nước ngoài, bệnh tình của bác trai cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy,
em để anh làm chút chuyện cho bác trai, có được không?" Tả Lăng Thần nhẹ
giọng cắt đứt lời nói của nàng, trong đáy mắt là sự chân thành.
Úc Noãn Tâm không nói gì, trong lòng cảm thấy đau khổ…
Người đàn ông này vĩnh viễn đều săn sóc như vậy, rõ ràng là
nàng phạm lỗi, lại để anh một mình gánh chịu. Nàng gật đầu, để mặc anh ôm mình
chặt hơn…