Màn đêm như nước, sắc trời như sa, mặt trăng tản ra màu vàng
nhạt dịu dàng, kể cả những tinh tú trên trời cũng lấp lánh ánh sáng nhu hòa.
Đêm buông xuống, một chiếc xe ô tô xa hoa chậm rãi đỗ ở phía
trước của khu căn hộ
"Lăng Thần, hôm nay thực sự cảm ơn anh." Giọng nói
dịu dàng của Úc Noãn Tâm đã phục hồi lại vẻ lãnh đạm quen thuộc, dọc theo đường
đi này nàng đã nghĩ đến rất nhiều, ba năm trước đây nếu nàng lựa chọn rời đi,
thì bây giờ càng không thể cùng anh ở bên nhau nữa.
Hình như Tả Lăng Thần cũng phát giác được sự lãnh đạm của
nàng, khi tay nàng đưa ra mở cửa, một bàn tay to kéo lấy cánh tay của nàng
Úc Noãn Tâm quay đầu đối mặt với dáng vẻ tươi cười ôn nhu của
anh, trong lòng se lại…
"Noãn Tâm, chúng ta đã lâu không gặp rồi, không mời anh
lên uống tách cà phê sao?"Anh không có ép buộc nàng làm gì, giọng điệu nhẹ
nhàng như ba năm về trước vẫn cứ làm người ta rung động như vậy.
Úc Noãn Tâm nhìn xuống, suy nghĩ một chút, gật đầu…
Mùi hương cà phê quanh quẩn xung quanh hai người, một người
cố tình muốn né tránh điều gì đó, một người thì trước sau như một kiên trì điều
gì đó.
Úc Noãn Tâm đặt chi phiếu lên trước mặt Tả Lăng Thần, không
nói gì, lặng lẽ rút tay về.
"Đây là cái gì?" Tả Lăng Thần nhíu mày nhìn thoáng
qua chi phiếu trên bàn, giống như cảm thấy một chút bất mãn đối với hành vi của
nàng.
Cảm thấy không cách nào nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt của
anh, Úc Noãn Tâm nhìn xuống, ánh mắt hướng lên trên chi phiếu, nhẹ giọng nói:
"Lăng Thần, có thể để cho ba nhập viện, anh đã giúp rất
nhiều rồi, hôm nay anh lại ứng tiền thế chấp cho bệnh viện, tiền này em không
thể để cho anh trả, cho nên…"
"Noãn Tâm, tuy rằng em rời đi ba năm, nhưng tâm ý của
anh vẫn không thay đổi, ông không chỉ là ba của em, còn là ba của anh."
Thái độ của Tả Lăng Thần rất rõ ràng, lập tức đem chi phiếu
đặt lại vào trong tay nàng, cười hiền lành. "Tiền này một phần không phải
là của Tiểu Vũ sao, trả lại cho cô ấy đi, phí nằm viện điều trị của bác anh sẽ
lo hết!"
"Lăng Thần!"
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ
kiên định. "Em rất vui lại được gặp anh lần nữa, nhưng mà… Sau này chúng
ta cũng chỉ là bạn bè thôi…"
Sao nàng còn có thể gả cho anh đây? Hạnh phúc của nàng đã bị
phá hủy triệt để từ buổi tối ba năm về trước rồi. Lăng Thần là một người đàn
ông theo đuổi sự hoàn mỹ, hơn nữa lại thành công xuất sắc như thế, sao lại có
thể muốn một người con gái đã sớm bị hủy hoại?
"Lần này anh sẽ không rời khỏi em!" Tả Lăng Thần
nói một câu ngoài ý muốn, âm vang hùng hồn, giọng điệu kiên định mang theo quyết
tâm không thể xem nhẹ.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra.
"Noãn Tâm, anh yêu em! Ba năm nay, mỗi một ngày đều anh
rất đau khổ!"Anh nhìn nàng nồng thắm, vẻ mặt hết sức nặng nề mà chăm chú.
"Lăng Thần…" Úc Noãn Tâm không khó cảm giác được
tim mình đập nhanh, nàng không cách cự tuyệt người đàn ông này, giống như lần đầu
tiên nhìn thấy anh, trái tim liền bị sự dịu dàng của anh bắt được, nhưng mà…
"Em nhớ trước đây đã nói, anh không thích em đi vào nghề
diễn, nhưng bây giờ em đã làm nghề này…"
"Anh không quan tâm!" Tả Lăng Thần nói.
"Biết đâu em đã không còn thanh thuần như trước…"
Giọng của nàng có chút nghẹn ngào.
"Anh không quan tâm!" Tả Lăng Thần vẫn kiên định
như cũ.
"Biết đâu, em giống như các nghệ sĩ khác trở nên tham
lam vật chất thì sao…"
"Anh không quan tâm!"
Tả Lăng Thần nhìn nàng, nói một cách chân tình: "Dù cho
em có biến thành người con gái như thế nào, ở trong lòng anh, em
vẫn là Úc Noãn
Tâm, là người con gái anh yêu, dù cho em tham lam, có thích vật chất, anh hoàn
toàn có thể cung cấp cho em tiêu xài!"
"Lăng Thần, anh…" Úc Noãn Tâm nhìn anh với vẻ yêu
thương, run rẩy. Ở trong lòng anh, nàng thực sự tốt như vậy sao?
"Lẽ nào… anh không muốn biết ba năm trước đây em vì sao
hủy hôn? Vì sao phải rời khỏi anh?"
Nàng cố lấy dũng khí, đôi mắt đẹp rưng rưng dũng cảm chống lại
con mắt thâm tình của anh. Tất cả đều đã kết thúc, nàng thà rằng dùng chân tướng
đổi lấy sự từ bỏ của anh!
Cùng nàng một chỗ, chỉ biết là trên lưng anh sẽ phải đeo
theo càng nhiều phiền phức hơn.
Tả Lăng Thần vươn dài cánh tay, kéo nàng vào trong lòng, gần
gũi nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
"Noãn Tâm, em còn yêu anh không?"
Anh nói khiến cả người Úc Noãn Tâm ngẩn ra, trong lúc nhất
thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tả Lăng Thần vươn bàn tay lên, cẩn thận tỉ mỉ vén tóc rối của
nàng ra đằng sau tai, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một lúm đồng tiền ấm áp
thật lớn: "Nói cho anh biết, em còn yêu anh hay không?"
Mắt anh như có ma lực, gắt gao chế ngự lòng của nàng, trong
lúc nhất thời trái tim của nàng thắt chặt, rất chặt… Một lúc lâu, dưới sự chăm
chú của anh, nàng rốt cục gật đầu.
Đáy mắt Tả Lăng Thần lộ vẻ xúc động, hôn nhẹ lên trán nàng,
đưa tay của nàng lên ngực, cúi đầu nói:
"Noãn Tâm, đã ba năm rồi, nơi này của anh rất đau… Cho
nên anh không thể để cho em lại lần nữa rời đi khỏi bên người anh. Cho dù ba
năm trước đây em là bất đắc dĩ buộc lòng phải làm vậy, nhưng, đều đã là quá khứ
rồi không phải sao?"
"Lăng Thần…" Lời sắp nói ra miệng, lại không cách
nào nói ra.
Nghe được lời nói thâm tình của anh, lòng của nàng lại càng
khó chịu, giống như có vật gì chặn ngang cổ họng, nước mắt lặng lẽ tuôn ra hốc
mắt, từ trên mặt chậm rãi chảy xuống…
Nước mắt như pha lê bị Tả Lăng Thần ôn nhu hôn lấy, anh càng
ôn nhu, lòng của nàng lại càng bất an… Cảm giác bất an này giống như là một chiếc
lưới bao phủ lấy nàng, cảm giác an toàn khi mới gặp gỡ anh đột nhiên biến mất,
thay vào đó là nỗi sợ hãi sâu sắc.
Nàng đang sợ hãi cái gì, ngay chính nàng cũng không thể nói
rõ ràng, chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, nàng sợ chỉ là một hồi hoa
trong gương, trăng trong nước, loại cảm giác lo được lo mất này khiến nàng dần
dần cảm thấy khó thở…
Nàng bắt đầu mê loạn rồi…