Ôn Dương nhả điếu thuốc ra, trong mắt mang theo tia tự hỏi:
"Đây chỉ là hoài nghi của riêng anh thôi, gần đây anh thấy Ngu Ngọc thường
xuyên đến văn phòng của nhà đầu tư, quan hệ của hai người này xem ra rất thân
thiết."
Úc Noãn Tâm giật mình, đứng sững người đến nửa ngày. Nàng hiểu
rõ "rất thân thiết" mà Ôn Dương nói rốt cục là có ý nghĩa gì, nói vậy
quan hệ giữa hai người này rất mờ ám, là người trong giới nên cũng chỉ có thể
dùng "rất thân thiết" để hình dung quan hệ của hai người bọn họ.
"Đạo diễn Ôn, mặc dù Ngu Ngọc rất thân thiết với nhà đầu
tư, nhưng cũng không thể khẳng định là do cô ấy làm."
Ôn Dương nhún nhún vai: "Cứ cho đó là trùng hợp đi,
nhưng mà lúc đó anh cũng vô tình nghe thấy hai người bọn họ nhắc đến tên em,
anh nghĩ chuyện này chắc chắn có quan hệ với Ngu Ngọc.".
Úc Noãn Tâm thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, vào giới
nghệ sĩ lâu rồi nàng mới biết được để thành công phải khổ sở như thế nào.
Thấy nàng không nói gì, Ôn Dương liền đến bên cạnh vỗ nhẹ
vào vai nàng, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Noãn Tâm à, em cùng với cô ta rốt cục
là như thế nào? Nghe nói lúc trước khi quay "Thâm Cung Kế" cô ta cũng
đã gây khó dễ cho em không ít."
Úc Noãn Tâm mỉm cười, không trả lời. Nàng không biết nên trả
lời vấn đề này thế nào, kỳ thật nàng rất cảm ơn Ôn Dương. Mọi người trong giới
truyền thông lúc nào cũng muốn đem quan hệ của nàng và Hoắc Thiên Kình ra bàn
tán, nhưng anh ta thì chưa bao giờ đề cập đến. Trong rất nhiều đạo diễn mà Noãn
Tâm từng gặp, Ôn Dương là người đầu tiên thật lòng lo lắng cho diễn viên của
mình.
Ôn Dương thấy nàng im lặng không trả lời, cũng không tiếp tục
gặng hỏi chỉ nhẹ giọng nói:
"Noãn Tâm, nếu em và Ngu Ngọc thật sự từng có ân oán, vậy
thì nên cố gắng giải quyết đi. Trong cái giới này, tuy rằng bạn bè kết giao
không thật lòng gì, nhưng cũng không nhất thiết phải kết thù. Em cứ yên tâm đi,
cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ cố gắng kết thân với nhà đầu tư. Em là diễn
viên giỏi nhất mà anh từng biết, trong vô số những diễn viên mà anh đã từng gặp,
cũng chỉ có em mới diễn được Vệ Tử Phu sống động như vậy".
"Cám ơn anh" Úc Noãn Tâm hơi mỉm cười lộ ra hai
lúm đồng tiền, trong lòng nổi lên một luồng ấm áp.
------
"Đây là rượu vang đỏ Lâu đài Lafitte năm 1986 vừa được
chuyển đến bằng không vận, nếm thử chút đi, hương vị không tệ lắm đâu!"
Trong phòng khách quý ở hội quán tư nhân Ba Đa Phỉ, Hoắc
Thiên Kình nở nụ cười thường trực, tự tay rót rượu đỏ cho Úc Noãn Tâm đang ngồi
đối diện, chầm chậm, thứ chất lỏng màu đỏ y hệt màu cây anh túc nở rộ dưới ánh
trăng…
Hương rượu thoang thoảng khắp tứ phía.
"Tôi không nghiên cứu nhiều về rượu đỏ." Úc Noãn
Tâm nhắc nhở hắn chuyện tất yếu.
Bữa tiệc lần này là nàng chủ động mời hắn đến, nhưng không
ngờ hắn lại biến nó thành bữa yến tiệc thịnh soạn.
Hoắc Thiên Kình nhướng mày với vẻ ngang ngược, ánh mắt hờ hững
lộ ra khí chất quyến rũ mê người.
"Rượu đỏ cũng không phải khó hiểu lắm, cũng như phụ nữ
vậy. Mượn chai Lafitte trước mắt này để nói đi, nó là loại rượu đỏ ủ trong
thùng gỗ mới 100%, ủ được 22 tháng mới đóng chai, đương nhiên nồng độ cồn cũng
rất cao, độ chua thấp nên rượu có mùi dịu nhẹ, hơn nữa phần lớn là do Merlot sản
xuất, bởi vậy bản thân đã có hương vị và mùi vị động lòng người. Mỗi lần chỉ sản
xuất ra 200 chai rượu Lafitte như vậy, trong đó một trăm chai để cất đi, 100
chai còn lại sẽ bán ra thế giới cho mọi người tới tranh lấy, chai mà em vừa uống
chính là 1 trong 100 chai đấy."
Úc Noãn Tâm nhìn chai rượu đỏ trước mắt, không khỏi líu lưỡi,
nàng không phải người ham uống rượu đỏ, đương nhiên sẽ không hiểu một chai rượu
đỏ thì có gì mà người ta phải tranh nhau, nàng uống nó vào, thấy mùi vị cũng đều
giống rượu đỏ trong thiên hạ, không có gì khác nhau cả.
"Anh muốn nói gì?" Nàng dời mắt nhìn hắn, nhạy bén
hỏi một câu.
Người ta nói Hoắc Thiên Kình là người luôn làm chuyện có mục
đích, hắn sẽ không có khả năng nhàn nhã mà truyền đạt kiến thức về rượu đỏ cho
nàng.
Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
Sự nguy hiểm ẩn giấu sau vẻ mặt bình tĩnh ấy làm cho người
khác không khỏi e sợ.
"Tôi hy vọng em biết là mình rất may mắn, không phải ai
cũng có được sự may mắn ấy, một người phụ nữ biết nắm chắc sự may mắn của mình
mới thật sự là một người phụ nữ thông minh."
Hắn xoay nhẹ ly rượu trong tay, ánh đèn xinh đẹp phản chiếu
trên ly, những vân sáng màu đỏ lưu động đỏ trên ngón tay hắn.
Úc Noãn Tâm không tài nào tiếp thu được lời hắn nói, nàng cụp
mắt xuống, húng hắng cổ họng nói, ngước mắt lên lần nữa, bên môi gợi lên nụ cười
nhạt:
"Hoắc tiên sinh, cảm ơn về điều anh vừa nói. Nhưng mà
hôm nay tôi mời anh đến nơi này là có chuyện quan trọng cần nhờ vả."
"Nói đi."
Úc Noãn Tâm than nhẹ, đem ly rượu đặt lên bàn, nhìn thẳng
vào mắt hắn nói: "Hoắc tiên sinh, xin anh giải thích rõ ràng quan hệ của
chúng ta với Ngu tiểu thư, tôi không muốn làm cho cô ấy hiểu lầm, lại càng
không muốn vì sự đố kị vô vị của cô ấy mà ảnh hưởng tiền đồ của tôi."
Hoắc Thiên Kình nghe xong, nhếch miệng lên, thân hình to lớn
nhàn nhã dựa vào lưng ghế, như cười mà lại như không cười nhìn nàng, nói với vẻ
dửng dưng thờ ơ:
"Vì sao tôi phải giải thích với cô ta?"
"Bởi vì cô ấy sẽ nghe lời anh nói, chỉ cần anh nói rõ
ràng với cô ấy là chúng ta không có quan hệ gì, cô ấy sẽ tin!" Úc Noãn Tâm
chau mày.
Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng: "Tôi không có thói
quen giải thích với đàn bà."
Á?
Úc Noãn Tâm sửng sốt, liền nói: "Chuyện này là do anh dựng
lên, anh không thể để bởi vì do mình mà làm lỡ việc của người khác."
"Vấn đề là tôi không biết nói dối!" Hoắc Thiên
Kình nhún nhún vai, nói không nhanh không chậm giống như là người thợ săn đang
chậm rãi đặt bẫy.
Đôi mắt xinh đẹp có tia nghi hoặc.
"Nói dối? Hoắc tiên sinh, anh nói những lời này là có ý
tứ gì?"
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình lộ ra nét cười ý vị,
hắn nâng tay vuốt ve xung quanh viền miệng của ly rượu đỏ, giống như là đang chạm
đến thân thể tuyệt mỹ của người phụ nữ, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
"Ý của tôi, là hai chúng ta thật sự có quan hệ với
nhau."
Úc Noãn Tâm lấy tay xoa xoa thái dương, giọng nói có chút mệt
mỏi: "Hoắc tiên sinh, chuyện ấy đã là quá khứ rồi, đã là quá khứ…"
"Thật không?"
Nụ cười bên môi Hoắc Thiên Kình tự dưng nổi lên vẻ lạnh lẽo
như ma quý, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt lộ vẻ tái nhợt của nàng, chậm rãi
nói:
"Em hẳn biết là tôi có khả năng làm cho mối quan hệ này
tiếp diễn……"
"Anh!"
Úc Noãn Tâm nghe vậy, lòng lạnh hơn phân nửa, nhìn hắn thật
lâu, sau đó dường như đã hiểu rõ sự trào phúng bên khóe môi hắn, lạnh giọng
nói:
"Tôi nghĩ Hoắc tiên sinh là một chính nhân quân tử, hiện
giờ xem ra là tôi đã sai, sở dĩ Ngu Ngọc bây giờ lúc nào cũng tùy thích làm
theo ý mình là do anh lúc nào cũng dung túng. Thôi bỏ đi, xem như hôm nay tôi
chưa từng gặp anh, tạm biệt!"
Nói xong, nàng cầm lấy túi xách rời đi.
Hoắc Thiên Kình cũng không ngăn, ngược lại còn thảnh thơi cầm
lấy ly rượu, chậm rãi thưởng thức rượu ngon trong ly, trong mắt ánh lên tia lạnh
lùng tàn nhẫn…..
Lúc Noãn Tâm đạp tung cửa phòng, lao ra thì lại bị đám vệ sĩ
đứng chặn ngoài cửa mang trở lại trong phòng.
"Tránh ra!" Úc Noãn Tâm bất mãn trừng mắt nhìn bọn
họ, giọng nói trong trẻo trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bọn bảo vệ không lên tiếng, thậm chí ngay cả mí mắt cũng
không có chớp qua, cánh tay vẫn ngăn ở giữa không trung như cũ, ngăn không cho
Úc Noãn Tâm tiếp tục rời đi, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên bộ dáng không hề
quan tâm.
"Không có mệnh lệnh của tôi, em cho rằng mình có thể rời
khỏi nơi này hay sao?
Trong phòng vang lên giọng nói lạnh băng của Hoắc Thiên
Kình, nghe giống như là hàn băng tháng chạp làm cho người khách không rét mà
run, rốt cục thành công khiến cho lửa giận trong lòng nàng bùng phát.
"Rầm."
Úc Noãn Tâm đóng sầm cửa lại, đi đến bên cạnh Hoắc Thiên
Kình, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh giọng hỏi: "Hoắc tiên sinh, anh làm
vậy là có ý tứ gì?"
Còn chưa nói hết nàng liền bị hắn dùng sức giữ chặt, ngay
sau đó, người đã bị kéo lại sát vòm ngực nóng cháy và rắn chắc của người đàn
ông này, trực tiếp ngồi ở trên người Hoắc Thiên Kình.
Cả người nàng bị giữ chặt bởi cánh tay to lớn của hắn, không
khí đột nhiên trở nên mờ ám dị thường.
"Hoắc tiên sinh, buông ra."
Úc Noãn Tâm lơ đãng chống lại đôi mắt đen hờ hững mà lãnh khốc
của hắn, tim không khỏi đập thình thịch một tiếng, cố sức đẩy mạnh vào thân
hình to lớn của hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.
Nàng mơ hồ cảm giác được sự nguy hiểm ở trong mắt hắn, tuy vẻ
mặt của hắn thật bình tĩnh nhưng như vậy lại làm lòng nàng càng thêm kinh hãi…
Dường như chỉ cần hắn có ý định là có thể lập tức đem nàng
ăn sạch…
"Buông em ra?"
Hắn làm như nghe phải một câu chuyện buồn cười nhất vậy,
khóe môi giật giật, ngữ khí tuy rằng rất nhẹ nhưng lại lạnh lẽo vô cùng:
"Đáng tiếc… tôi không nghĩ buông em ra chút nào, làm sao bây giờ?"
Giống như là hắn đang tự hỏi, lại càng giống như là hắn đang
tuyên cáo!
Úc Noãn Tâm thân mình run rẩy, đôi mắt đẹp trừng lớn.
"Anh muốn làm cái gì?"
Khi kề sát mặt về phía nàng, gương mặt anh tuấn như thiên thần
của hắn lộ ra vẻ quyền uy cao cao tại thượng, lại như ma quỷ mang theo sự hủy
diệt tất cả hy vọng.
"Em vội vàng phủ nhận quan hệ với tôi là vì hắn sao?
Tôi thật muốn nhìn thấy tình yêu của em đối với hắn trung trinh đến mức độ
nào…"
Nói xong, bàn tay to lớn của hắn mạnh mẽ gạt khăn trải bàn
sang một bên.
"Rầm, răng, rắc,…"
Một chuỗi âm thanh đổ vỡ, ly rượu cùng đồ ăn trên bàn đều
rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ngay sau đó, thân thể nàng liền bị đẩy ngã, hắn dùng thân thể
nóng bỏng của mình gắt gao đè nàng xuống bàn.
Úc Noãn Tâm theo bản năng nhìn chằm chằm vào vòm ngực của hắn,
sắc mặt tái nhợt….
Bởi vì… trong giờ khắc này, nàng rõ ràng nhìn thấy hận ý
trong mắt Hoắc Thiên Kình!
Hận ý thực rõ ràng, rõ ràng đến mức dường như hắn không có ý
che dấu, giống một thanh đao sắc bén hung hăng hướng về phía nàng…..
Tuy Hoắc Thiên Kình thay đổi khó lường, không thể nắm bắt
nhưng lạnh lùng tàn nhẫn như thế này thì nàng mới thấy lầm đầu, nàng đắc tội với
hắn sao?
"Hoắc Tiên Sinh."
Mấy người vệ sĩ nghe thấy tiếng huyên náo thì cảnh giác đẩy
cửa bước vào, lại phát hiện trong phòng một màn ám muội, sợ tới mức liên tục giải
thích.
"Nơi này không có chuyện của
các ngươi, đi ra ngoài
canh chừng, không có sự cho phép của tôi, không ai được tiến vào!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Trong phòng trở lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm, cúi thấp người xuống, hít
thật sâu hương thơm của nàng…
Úc Noãn Tâm theo bản năng quay đầu đi, nàng không dám hành động
thiếu suy nghĩ, bởi vì nàng biết người đàn ông này nổi giận thì chuyện gì cũng
làm được.
"Noãn Tâm…"
Hơi thở mạnh mẽ mà nguy hiểm của hắn bao phủ lấy nàng, dưới
ánh đèn trong phòng, đôi mắt đen sáng ngời lấp lánh ánh cười mà không cười, âm
điệu như đang âu yếm: "Trò chơi này có chấm dứt hay không là do Hoắc Thiên
Kình tôi quyết định, biết chưa?"
"Anh muốn làm gì?" Úc Noãn Tâm thở dồn dập, mắt lạnh
lùng nhìn hắn, người thoáng run rẩy.
"Em nói sao?"
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình mang một tia lạnh
lùng tàn nhẫn: "Tôi ăn chưa no, cho nên… chỉ có thể bắt em bổ sung
vào."
Vừa nói hắn vừa thoải mái cởi khuy quần soóc của nàng…
"A."
Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, bất ngờ lại cười lạnh lùng, tuy rằng
những ngón tay đang run rẩy đã tố cáo nàng đang sợ hãi, nhưng cũng đủ để làm Hoắc
Thiên Kình dừng động tác của mình lại.
"Em cười cái gì?" Đáy mắt hờ hững của hắn lộ ra
môt tia nghi hoặc.
Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt trong veo phản chiếu
ý cười thiếu nhẫn nại của hắn.
"Tôi cứ nghĩ Hoắc tiên sinh là người tốt! Đáng tiếc đường
đường là tổng tài của Hoắc thị thế nhưng so với bọn du côn không khác nhau là mấy."
Là phụ nữ, nàng làm sao không biết hơi thở nguy hiểm vừa
phát ra từ hắn có nghĩa gì, toàn thân hắn lộ ra ý muốn bắt buộc lạnh lùng, giống
như là người đàn ông ma quỷ xa lạ ba năm trước, làm cho nàng sợ hãi cùng đau
xót……
Nàng hạ giọng nói, ngón tay dài của Hoắc Thiên Kình đang khẽ
vuốt mặt nàng cũng dừng lại, ngay cả cơn sóng chiếm đoạt dường như cũng đều ảm
đạm đi một chút, rất lâu sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, đôi môi nở nụ cười lãnh
đạm nhưng có vẻ đùa cợt giống như một ma vương anh tuấn:
"Tôi chưa bao giờ nói tôi là người tốt! Nhưng…"
Hắn buông nàng ra, chuyển đề tài, đứng dậy lạnh lùng nói:
"Tôi nói rồi, tôi thích những phụ nữ chủ động hơn!"
Không khí khẩn trương căng thẳng rốt cục cũng được giải trừ,
Úc Noãn Tâm kín đáo thở dài một hơi, nàng đứng dây, vẻ mặt xấu hổ, nói:
"Thực xin lỗi, Hoắc tiên sinh……"
Thực ra vừa rồi do nàng nhất thời quýnh quáng nên mới nói ra
lời đó, người đàn ông như hắn vừa rồi làm vậy chắc cũng chỉ là để dọa nàng mà
thôi.
Đúng như hắn vừa nói, mọi phụ nữ đều muốn hiến dâng thân
mình cho hắn, hắn không cần phải… đi dùng sức mạnh để chiếm đoạt một người phụ
nữ.
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng liếc nàng một cái, lấy điện thoại
ra nhập một chuỗi số, hướng vào microphone giọng trầm ổn ra lệnh:
"Đi tìm đạo diễn Ôn Dương cho tôi, đồng thời liên hệ với
bên sản xuất, Hoắc Thị chính thức đầu tư vào "Vệ Tử Phu", nghe chưa,
tôi cũng không muốn nhìn thấy nhà đầu tư khác tham gia!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!" Bên kia điện thoại vội vàng
lên tiếng trả lời.
Không đến một phút đồng hồ điện thoại lại làm cho Úc Noãn
Tâm sợ ngây người, nàng đứng yên tại chỗ dường như không cử động.
Vùa rồi nàng không nghe sai chứ? Hoắc Thiên Kình quyết định
đầu tư vào "Vệ Tử Phu" sao?
"Hoắc tiên sinh, anh …tại sao anh lại làm như vậy?"
Hoắc Thiên Kình không nói gì, không biểu tình, cũng không có
hành động, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Gương mặt tuấn mĩ làm cho người đối diện không khỏi hoảng hốt.
"Lại đây!" Một lúc sau, hắn hướng nàng ngoắc ngoắc
ngón tay, giọng nói tà ác phảng phất như tiếng ma quỷ gọi về.
Úc Noãn Tâm không biết rõ ý tứ của hắn, nhìn thấy đôi mắt
đen cực kỳ đóng băng của hắn, trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích, người
đàn ông này hỉ nộ vô thường làm cho nàng sợ hãi.
Thấy nàng vẫn đứng yên bất động, hắn nheo nheo mắt, thần
thái ngạo mạn mà cuồng vọng giống như một con báo đen nguy hiểm, ngũ quan tuấn
mĩ tăng thêm vài phần dã tính làm cho người khác nín thở.
"Tôi nói đến đây!"
Hắn thậm chí không có tăng ngữ điệu, vẫn thản nhiên như cũ
nhưng mang hơi thở lạnh lẽo, nó phảng phất quanh tai nàng, đi vào từng lỗ chân
lông, rồi sau đó đem cả người nàng hoàn toàn đông cứng lại.
Úc Noãn Tâm không thể không tiến lên, ngoan ngoãn đến bên cạnh
hắn, tuy nói rằng lương tâm vừa mới được phát hiện của hắn đã buông tha cho
nàng, nhưng nàng không dám chắc nếu không nghe lời hắn, có một lần nữa bị rơi
vào tình cảnh nguy hiểm hay không.
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình khẽ động, lộ ra nụ cười vừa
lòng.
"Nếu nhà đầu tư muốn nhắm vào em, vậy đổi đi là được, từ
nay Hoắc Thị đầu tư, em sẽ không tiếp tục bị quấy rầy nữa."
Úc Noãn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, giống như là đang nghe lời
nói vẳng đến từ phương trời nào trong đêm. Sao hắn lại nói đầu tư liền đầu tư
ngay?
"Hoắc tiên sinh, đây là một bộ phim cổ đại, Hoắc Thị sẽ
không thể dùng nó để quảng cáo, tôi không rõ mục đích của anh khi làm như vậy."
Hắn là thương nhân, luôn luôn lấy lợi ích làm trọng. Bộ phim
lấy đề tài cổ đại, một là không giúp công ty của hắn tuyên truyền, hai là không
thể làm quảng cáo, điểm ấy ai cũng biết rõ.
"Em cho rằng Hoắc Thị cần thông qua một bộ phim để
tuyên truyền sao?" Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng, tiện tay đem nàng
ôm vào lòng.
"Coi như tôi tiêu tiền để nhìn em khiêu vũ, tôi thích
vũ đạo của em…"
Tiếng hắn truyền vào tai nàng, mùi vị nam tính làm lòng nàng
hơi rung động.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm mình
không chút nào che dấu, hai vành tai đỏ lựng lên, trong lòng nổi lên một cảm
giác khó hiểu.
Nàng thẹn thùng như đóa sen trắng trong hồ làm cho người ta
yêu mến, Hoắc Thiên Kình nhếch miệng lên, lại bồi thêm một câu: "Nhất là kỹ
thuật múa của em đêm đó, làm cho tôi khó có thể kiềm chế…"
Hắn cúi người xuống, giống như đã bị thứ gì đó lôi kéo, tựa
đầu vào mái tóc dài của nàng, chuyên tâm hưởng thụ hương thơm dịu dàng nơi
nàng.
Úc Noãn Tâm phản ứng lại, hơi đẩy hắn ra xa, cảnh tượng đêm
đó một lần nữa hiện lên trong đầu nàng làm nàng xấu hổ không thôi.
Nàng bối rối nhích đầu sang nơi khác, sau nửa khắc, cố trấn
tĩnh nở nụ cười, không cho phép bản thân suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của hắn:
"Hoắc tiên sinh, anh là người làm ăn, hẳn là sẽ không
làm việc làm ăn lỗ vốn đâu."
Ngay sau đó cằm bị nhẹ nhàng nâng lên.
"Tôi có thể hiểu là em quan tâm tôi không?"
Hả?
Úc Noãn Tâm hơi giật mình sững sốt, nhưng nhìn thấy sự châm
biếm ở đáy mắt hắn, mới phản ứng lại, mắt nhìn xuống, e thẹn nói :
"Hoắc tiên sinh luôn thích nói đùa như vậy sao?"
Hắn giống như là một quyển sách khó đọc.
Hoắc Thiên Kình thu hồi ý cười trong đáy mắt, cho phép nàng
bất mãn không trả lời chính diện vào vấn đề của mình, thản nhiên liếc nàng một
cái:
"Đối với tôi đầu tư một bộ phim cũng giống đấu giá một
bức tranh, Hoắc Thị sẽ không dựa vào một bộ phim nhựa để đạt được cái gì, cực kỳ
vớ vẩn! Tôi chỉ là thỏa mãn tham vọng muốn diễn của em mà thôi, chỉ đơn giản
như vậy!"