"Hoắc tiên sinh…" Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, trong
lòng khẽ cảm động, không biết vì sao lại có một dòng nước ấm lăn tăn gợn lên.
Hắn thực sự đang giúp đỡ mình, nếu như hắn thực sự có thể đầu
tư, như vậy nguồn tài chính để quay "Vệ Tử Phu"sẽ tăng lên, cứ như vậy,
sẽ càng làm nhiều người quan tâm hơn…
Nghĩ tới đây, tim nàng đập nhanh hơn…
Thấy thế, Hoắc Thiên Kình đột nhiên mỉm cười.
"Chỉ là…" Hắn chuyển đề tài, thỏa mãn nhìn nụ cười
bên môi nàng bất chợt có chút cứng ngắc…
Úc Noãn Tâm lộ vẻ căng thẳng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt
hàm chứa một chút nghi ngờ.
Lẽ nào… Hắn lại muốn đưa ra yêu cầu nào với nàng, sẽ không
là…
Nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng trở nên thật khó coi.
"Không cần căng thẳng, yêu cầu của tôi rất đơn giản."
Cặp mắt như tia X-quang của Hoắc tiên sinh hầu như xuyên thấu
suy nghĩ trong nội tâm của nàng, cười đến mức cuồng ngạo. "Tối mai có một
trận đấu giá ngựa, em phải đi dự cùng tôi!"
"Chỉ là điều kiện này?" Úc Noãn Tâm càng nghi hoặc.
Hai tay Hoắc Thiên Kình khoanh trước ngực, bên môi hiện lên
sự chế nhạo. "Đương nhiên chỉ là một điều kiện này, em cho là còn cái gì
khác sao? Lẽ nào em muốn.." Hắn đột nhiên tới gần nàng, đôi môi kề sát
nàng."Muốn lại theo tôi lên giường?"
Úc Noãn Tâm liên tục lùi về phía sau mấy bước, đôi mắt đẹp cảnh
giác nhìn hắn.
Hoắc Thiên Kình cười hờ hững, không có tiến lên, mà là lãnh
đạm nói: "Đêm mai tôi sẽ đến trường quay đón em!"
"A?"
Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút, vội vã nói:
"Không, không cần, tôi tự mình đến thẳng đó…" Nói được một nửa, nhìn
thấy trong mắt hắn hiện ra vẻ không hài lòng nàng mới miễn cưỡng nuốt xuống…
Hoắc Thiên Kình dường như hài lòng với sự biết điều của
nàng, thản nhiên nói: "Đừng quên, từ ngày mai tôi chính là nhà đầu tư duy
nhất của"Vệ Tử Phu", tôi muốn xem xét trường quay thì có vấn đề
gì?"
Úc Noãn Tâm hết chỗ nói rồi…
Nàng chỉ là không muốn để cho truyền thông lại đồn đại mà
thôi, chỉ mong tin tức hắn tới thăm trường quay sẽ không bị lộ ra cho giới truyền
thông biết…
-------
Bóng đêm đặc biệt lãng mạn lạ thường, kể cả ánh trăng mờ nhạt
kia cũng đều mang theo một cảm giác mát lạnh, gió như sa[4], trăng như lưỡi liềm.
Biệt thự ở xa chốn thành thị huyên náo trong ánh trăng lại mang phong thái sừng
sững ngạo mạn với trời đất cùng với nét cổ kính pha lẫn hiện đại. Toàn bộ khu
biệt thự là sự hòa hợp giữa phong cách lãng mạn và trang trọng, tiền sảnh với
trần cao và cửa lớn, cửa sổ hình tròn cùng với bậc thềm đá ở chỗ rẽ, tất cả lộ
vẻ ung dung, hoa lệ quý giá.
Rừng trúc hiếm thấy dường như trở thành tiêu điểm của toàn bộ
biệt thự, những cây trúc xanh um tùm tươi tốt xếp thành hai hàng dọc theo con
đường lát sỏi, màu xanh biếc của trúc từ xa tít dần dần mở rộng ra trước mắt,
những ánh sao đêm lọt qua các kẽ hở.
Phía sau rừng trúc, còn có hoa viên của biệt thự với thiết kế
thi công rất công phu, tỉ mỉ, càng giống như hoa viên trong cung đình, kể cả
cây cỏ trên hòn non bộ đều là vận chuyển bằng máy bay từ nơi sản xuất đến, cây
cối xanh tươi, bên cạnh còn lại là một thác nước suối nóng tự nhiên, bốn mùa
như xuân.
Đây là biệt thự mà Hoắc Thiên Kình thường ở lại nhiều nhất,
là loại biệt thự tư nhân.
Cửa sổ sát đất tinh xảo, rèm cửa mỏng manh nhẹ nhàng nhảy
múa, ánh trăng vàng óng xuyên thấu qua cửa thủy tinh rơi vào người đàn ông anh
tuấn, khí thế mạnh mẽ.
Hắn chắp tay đứng phía trước cửa sổ, thông qua các cửa sổ
kính trong suốt nhìn bao quát ra thế giới ở dưới chân, áo sơ mi màu đen bao lấy
thân hình cao to, chiều cao trên 1m86 của hắn, chỉ đứng lặng yên như thế này
cũng đã khiến cho người khác một loại cảm giác áp bách khó mà hít thở được.
Đá cẩm thạch đen trơn bóng mà mát lạnh trên mặt đất ánh ra
bóng dáng mê hoặc của một người phụ nữ yêu diễm.
"Thiên Kình…"
Cô ta bọc bên ngoài một lớp khăn tắm trắng, hoàn mỹ đem che
lấp khuôn ngực cao ngất phía trước, khe ngực đẹp đẽ từ góc độ đường nhìn của
người đàn ông không bỏ sót gì.
Hoắc Thiên Kình chậm rãi xoay người.
Nhưng cặp mắt sắc bén thâm trầm lại như là ngâm mình ở giữa
hố sâu lạnh lẽo, biểu tình vẫn như cũ – lạnh lùng nghiêm nghị, khí tức cương liệt
trên vầng trán khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền phát lạnh trong
lòng. Trên khuôn mặt tôn quý tuy rằng không có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt sắc
bén nheo lại, thoáng như lưỡi kiếm sắc bén nhìn người đàn bà trước mắt.
Người phụ nữ này chính là Ngu Ngọc, cô ta thấy thế xong,
trong lòng không khỏi hơi phát run, nhưng vẫn mạnh dạn đi lên trước, nhẹ nhàng
ôm lấy thắt lưng hắn
"Thiên Kình, em rất nhớ anh… Anh biết không, đêm đó em
đợi anh rất lâu đấy."
"Cô nên biết tôi chưa từng có thói quen đến nhà đàn
bà!" Giọng nói của hắn cũng băng lạnh giống như cặp mắt hắn, không hề dịu
dàng.
Ánh mắt Ngu Ngọc tối sầm lại, cô ta sao lại không biết chứ,
tuy nói biệt thự bây giờ cô đang ở là tiền của Hoắc Thiên Kình bỏ ra mua, nhưng
hắn chưa từng bước vào đến một bước, lần nào cũng đều là cô chủ động đến biệt
thự của hắn…
Cho nên... ngày đó, trước mặt Phương Nhan, hắn nói cũng chỉ
là vô tâm nói một câu mà thôi.
"Người ta đương nhiên biết rồi, cho nên sau khi nhận được
điện thoại của anh, đều hủy bỏ mọi công tác của tối nay."
Ngu Ngọc chủ động đưa thân thể mình quấn lên thân thể to lớn
của hắn, phong tình vạn chủng ôm lấy cổ hắn, lẳng lơ nói.
"Vậy sao?" Hoắc Thiên Kình hờ hững nhìn cô ta một
cái, nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân nhìn cô.
Ngu Ngọc bị hắn nhìn, đáy lòng nổi lên sự hoảng hốt, thời tiết
bên ngoài tuy rằng rất nóng, thế nhưng nhiệt độ trong phòng lại khiến cả người
cô sởn gai ốc…
"Cô dường như rất căng thẳng?"
Hoắc Thiên Kình mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn thấu vẻ bình
tĩnh mà cô ta đang cố hết sức ngụy trang, nhưng sau một câu nói, giống như một
lưỡi kiếm sắc bén đã đánh tan sự bình tĩnh của cô ta.
Sắc mặt Ngu Ngọc giật mình sửng sốt một chút, lập tức phản ứng
lại, cười đến cực kỳ xinh đẹp
"Nào có đâu, người ta chỉ là đã lâu không gặp anh, nhớ
anh thôi…"
Cô ta nói xong liền ngồi lên trên đùi của người đàn ông,
khuôn ngực đẫy đà cố tình đụng chạm dán vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông,
ngón tay cũng trêu đùa quấy nhiễu những lọn tóc của hắn.
Bàn tay không an phận của cô ta bị bàn tay to của Hoắc Thiên
Kình hất xuống, ngay cả cặp mắt đen nhìn về phía cô, cũng lộ ra một chút bất
mãn.
"Cô muốn làm bao nhiêu chuyện sau lưng tôi, hả?"
Ngón tay Ngu Ngọc khẽ run lên, đôi mắt đẹp mơ hồ hiện lên nỗi
sợ hãi. "Thiên Kình… anh nói gì vậy?"
"Thế nào? Chính mình làm chuyện gì đã quên rồi?"
Bàn tay to của Hoắc Thiên Kình nhìn như khẽ vuốt trên đỉnh đầu
cô ta, nhưng lại lộ ra hơi thở nguy hiểm rõ rệt, cặp mắt đột nhiên nheo lại,
ngón tay dài tàn nhẫn nắm lại
"Đừng." Từ da đầu Ngu Ngọc truyền đến một trận đau
nhức, nước mắt đều nhanh chóng rơi xuống.
"Còn cần tôi nhắc nhở cô sao?" Giọng nói băng lạnh
của người đàn ông quanh quẩn trên đỉnh đầu cô ta, tựa như vung lên một lưỡi hái
tử thần khiến kẻ khác kinh hãi.
Ngu Ngọc ngẩng mặt lên, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn nhìn hắn.
"Thiên Kình, anh rốt cuộc làm sao vậy, người ta thực sự là không có lén
làm chuyện gì sau lưng anh a… Đau quá…"
Hoắc Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống cô
ta nói: "Tôi nói rồi, tôi không sợ đàn bà tham lam, thế nhưng lại lén làm
nhiều việc mờ ám chỉ khiến tôi càng phiền chán. Không nên ngông cuồng cho rằng
sẽ giấu diếm được tôi, vấn đề chỉ là
tôi có muốn tra ra hay không thôi! Xin
khuyên cô một câu, cố gắng diễn tốt "Thâm cung kế" của cô đi, nếu như
còn nhằm vào Úc Noãn Tâm giở trò gì, tôi sẽ hủy diệt cô hoàn toàn!"
Ngu Ngọc trong lòng kinh hãi, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn.
"Thiên Kình, anh đừng có nghe Úc Noãn Tâm nói linh tinh
a, cô ta đố kị với em, em, việc ngưng hợp đồng diễn viên căn bản không có quan
hệ gì với em, em…" Cô ta đột nhiên ngừng lại.
Sự lạnh lùng trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình ngày càng bùng
cháy mãnh liệt, bên môi cũng nổi lên nụ cười ma quỷ.
"Cuối cùng cũng thừa nhận rồi? Tôi có nói đến chuyện
ngưng hợp đồng diễn viên sao?"
"Thiên Kình, anh hãy nghe em nói."
Ngu Ngọc vô cùng luống cuống, liền vội vàng kéo cánh tay hắn
giải thích nói: "Em, em thực sự không phải là cố ý, lúc đó em cũng không
biết diễn viên lại chính là Úc Noãn Tâm, chỉ là lúc đó thấy được kịch bản kia
thì cảm thấy rất hứng thú, lại đúng dịp em với nhà đầu tư là chỗ quen biết, cho
nên…"
So với việc phủ nhận, không bằng tìm một cái cớ thích hợp, nếu
lại nhận sai, Hoắc Thiên Kình người này luôn luôn là người ăn mềm không ăn cứng.
"Cho nên là thông đồng cùng một chỗ?" Hoắc Thiên
Kình thay cô ta nói tiếp, giọng nói lạnh lùng một chút hứng thú cũng không có.
Ngu Ngọc giật mình, liên tục lắc đầu. "Thiên Kình, em với
nhà đầu tư kia chỉ là quen biết, bọn em không có vấn đề gì, thật đấy…"
"Thật không?"
Hoắc Thiên Kình tà mị cười, gương mặt anh tuấn tới gần cô.
"Tôi mặc kệ cô cùng tên đầu tư kia có quan hệ gì, nhớ kỹ cho tôi, sau này
không được có chủ ý giở trò với Úc Noãn Tâm!"
Một tiếng quát lạnh, lộ ra sự tàn nhẫn lạnh lùng vốn có của
hắn.
Ngu Ngọc khó khăn nuốt nước bọt xuống, nhìn người đàn ông
mình đã hầu hạ ba năm rồi, ngực dồn dập phập phồng. "Thiên Kình, lẽ nào…
anh lại quan tâm cô ta như thế?"
Đây là lần đầu tiên cô ta dám phản kháng lại hắn.
Hoắc Thiên Kình không giận mà lại cười, buông lỏng bàn tay
kéo tóc cô ta, để cho cô ta một chút không gian.
"Quan tâm?" Hắn như là nghe được chuyện cười, khóe
môi mở ra.
Thấy thế, Ngu Ngọc trong mắt nổi lên nghi hoặc. "Vậy,
vì sao…"
"Rất đơn giản!"
Khí lạnh tàn nhẫn trong mắt Hoắc Thiên Kình ngày càng rõ rệt,
giống như ma quỷ khát máu, gằn từng chữ mà nói: "Bởi vì tôi còn chưa có
chơi đùa đủ cô ta! Cho nên, cô tốt nhất an phận cho tôi, có nghe không?"
Ngu Ngọc sợ đến gật đầu liên tục. Cô theo hắn ba năm rồi,
cho tới bây giờ chưa thấy qua đáy mắt hắn có hận ý như vậy. Đây không phải là một
loại dục vọng muốn giữ lấy một người đàn bà, rõ ràng là không che lấp hận ý
chút nào, thật giống như dã thú đột nhiên vận sức chờ hành động, đem con mồi cắn
xé nghiền nát.
Lẽ nào… hắn hận Úc Noãn Tâm?
Có thể sao?
Trong nhất thời cô thực sự hoang mang, người đàn ông này
luôn luôn thâm sâu khó dò, tâm tư của hắn cô sao đoán được.
Có điều ít ra cô cũng yên tâm rồi, hóa ra Hoắc Thiên Kình đối
với Úc Noãn Tâm kia cũng chỉ có trả thù mà thôi, không có tình yêu.
Nghĩ tới đây, lòng của cô ta giãn ra rất nhiều.
"Thiên Kình…"
Dù sao thời gian Ngu Ngọc ở cùng hắn là lâu nhất, rất am hiểu
nhìn sắc mặt hắn mà hành động, cô ta như kẹo đường dính vào trong lòng hắn, nhẹ
nhàng nói: "Người ta biết sai rồi, anh không phải tức giận nữa, vừa nãy
anh đều dọa đến người ta rồi đấy…"
"Biết thế là tốt rồi, cô hẳn là rất rõ ràng, tôi thích
đàn bà biết nghe lời." Hoắc Thiên Kình ôm lấy cô ta, đáy mắt tuy là một mảng
băng lạnh, nhưng đôi môi lại nhếch lên một cái.
Thấy đáy mắt hắn hình như không còn tức giận, tâm tình của
Ngu Ngọc tốt lên, vội vã nói: "Sau này anh nói cái gì thì em làm cái đó,
như vậy được không."
Hoắc Thiên Kình hờ hững liếc mắt nhìn cô ta, gật đầu.
"Thiên Kình…" Thân thể Ngu Ngọc lập tức mềm như nước,
kéo bàn tay to của hắn phủ lên chân mình, hỏi với giọng làm nũng: "Người
ta nghe nói anh đầu tư vào "Vệ Tử Phu" rồi, đúng không?"
Tin tức này hôm nay cô mới nghe nói đến, quả thực hết sức
kinh ngạc.
Hoắc Thị chưa bao giờ đầu tư vào điện ảnh, lần này sao đột
nhiên lại thay đổi?
Thấy Hoắc Thiên Kình không nói gì chỉ liếc mắt nhìn mình,
Ngu Ngọc biết mình nhỡ mồm, nhỏ giọng nói:"Người ta chỉ là hiếu kỳ
thôi…"
"Hiếu kỳ?" Hoắc Thiên Kình buồn cười nhíu mày, bàn
tay to vung lên nắm chặt cằm cô. "Tôi thấy là hỏi thay nhân tình của cô
đi? Sao? Lo lắng hắn lỗ vốn?"
Ngu Ngọc hoảng sợ
"Thiên Kình, em không có."
"Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào."
Hoắc Thiên Kình đưa tay cắt đứt lời cô ta, bên môi tự nhiên
nổi lên nụ cười hờ hững. "Người đàn ông khác thích thân thể của cô cũng rất
bình thường, dù sao cũng chỉ là thứ mà Hoắc Thiên Kình tôi dùng để phát tiết,
đàn ông khác sao lại không muốn nếm thử xem đây, chẳng qua may là lúc dùng cô,
tôi vẫn luôn mang bao!"
Ngôn từ lạnh giá lộ ra sự tàn nhẫn vốn có của hắn, giọng điệu
thản nhiên giống như là đang nói đến chuyện không có liên quan gì với mình.