_ Xin lỗi về những việc tôi đã từng làm với cô, là do tôi ngu si, không nhận thức được, là do tôi thiếu hiểu biết nên mới làm ra những hành động như vậy.
Xin cố vấn Thẩm hãy tha thứ cho tôi.
_ ........
Thiên Tú vẫn im lặng, không nói một lời nào, biết trước sẽ có kết cục như ngày hôm nay mà vẫn đâm đầu? Lúc này tên đó vì không nghe đến cả nửa chữ cắn đôi của cô nên đành ngẩng đầu lên, nước mắt cũng giàn ra mà thi nhau rơi xuống.
_ Xin cố vấn Thẩm hãy cứu lấy tôi.
_ Anh có biết bản thân đang lảm nhảm cái gì hay không?
_ Tôi hiểu mà, là........!là vụ giết người đó........!xin cô hãy suy xét vụ này, hãy tìm ra chứng cứ.
Tôi chắc chắn đây là một vụ dàn sếp, không phải là do tôi tự gây nên.
_ Anh xem, ở nhà anh còn cái mạng nào thì trả cho người ta.
Còn nếu không còn thì phải chấp nhận thôi.
_ Tôi chắc chắn người đó có động cơ để đẩy tôi vào đường cùng.
_ Nói như thể anh biết người giật dây là ai ấy nhỉ, biết thì nói tôi nghe thử đi.
Biết đâu tôi lại giúp được anh không chừng.
_ ........
Tên đó đột ngột im lặng, tóc tai rũ xuống che cả gương mặt, sự lộn xộn của hắn lúc này khác hoàn toàn với sự hào nhoáng của một tên công tử có tiếng trong thành phố là biết cách ăn chơi.
Cô cũng không muốn hỏi nữa, việc nhà người ta nhúng tay vào làm gì, huống hồ hắn còn đang đắn đo suy nghĩ xem có thể nói ra hay không thì dẹp luôn đi, kết thúc điều cuối cùng là sự trả giá cho kẻ xấu mà thôi.
Trận đấu bóng đá vào đầu giờ chiều nay cũng bị hoãn vì bê bối của cha con Chủ tịch.
Tú Tú bấm tivi trong phòng thị trưởng, xem ông ta sẽ làm cách nào để thoát khỏi đám săn tin.
"_ Thưa ngài Chủ tịch, đoạn ghi âm được phát tán có phải là của ông không ạ?
_ Xin ông hãy cho biết có phải người trong đoạn ghi âm đó là cầu thủ trẻ mới kí hợp đồng gần đây của trụ sở phải không ạ?
_ Xin ông hướng về phía bên này một chút, đây có phải là giọng nói của ông không, hãy làm rõ đi ạ.
Đám báo chí quay túm lại chỗ ông ta, không chỗ nào không kín lại, trên đầu là mic, còn có cả flycam,.......!trước cửa đại sảnh của trụ sở bóng đá.
Trước sự dồn dập đó ông ta chẳng những không hề có cảm giác như đang bị thẩm tra mà ngược lại có vẻ bình tĩnh mà trả lời, cứ như là quen việc này như cơm bữa.
_ Nhân đây thì tôi cũng xin khẳng định bằng cả mạng sống của chính tôi, đó hoàn toàn không phải là giọng nói của tôi.
Mọi người trong trụ sở, kể cả là nhân viên hay huấn luyện viên, các cầu thủ, ..........!đối với tôi họ như là đại gia đình