Thấy Thiên Tú nhìn mình chằm chằm như vậy, Gia Kỳ thở dài một hơi.
_ Chị biết là đã dặn nhiều rồi nhưng mà chị vẫn cảm thấy khá bất an.
_ Không sao, ổn thôi, em không dễ để bị lộ đâu vì bản thân em nhận thức được điều đó không hề có lợi mà.
_ Vậy chờ tin chị đi, sẽ cố làm cho em.
_ Cảm ơn chị."
Trở lại thực tại, Gia Kỳ đã nhanh chóng báo một tin tức cho cô:
"_ Em không tính thúc chị đâu, nhưng mọi chuyện có khả quan không?
_ Đã mở được rồi.
_ Vậy sao? Tốt quá.
_ Có lẽ đây là manh mối.
Nhưng mà sẽ hơi khó coi một chút, em nên nghiên cứu kĩ xem người trong đoạn băng đó là ai.
_ Vậy được, chị mau gửi cho em đó rốt cuộc là vụ gì.
_ Vậy chị chuyển qua bảo mật tin nhắn an toàn của trụ sở.
Nhớ xem kín đáo.
_ Vâng, đã rõ."
Tú Tú chưa kịp tắt đoạn chat thì tin nhắn tới, cô nhỡ tay ấn hẳn vào video, tiếng đầu tiên khiến cô bất giác giật mình là tiếng la hét của một người phụ nữ không phải vì bị hành hạ thể xác đầy đau đớn hay bị đe dọa mà chính xác là đang rên lên vì sung sướng khi đang làm chuyện đó cùng người đàn ông đeo mặt nạ.
Lúc này đồng tử Thiên Tú giãn ra vì cô chợt nhớ rằng quên chưa tắt tiếng, vội vàng tắt nguồn luôn điện thoại, quay mặt ra ngoài và đồng thời lúc này chiếc xe cũng dừng lại bên vệ đường.
Tú Tú lúc này rất khó xử, một tay che mặt hướng ra phía cửa xe, lo lắng đến toát mồ hôi, hơi thở như muốn nín lại.
Ngược lại Tiêu Diệp Quân cũng tắt cuộc điện thoại đó nháy mắt lia lịa nhìn cô, ánh mắt vừa như dò hỏi, phán xét lại có đôi phần khó hiểu:
_ Nè Tú Tú em có ổn không vậy?
_ Em không sao, chỉ là có hơi nóng nên em đang hít khí trời ấy mà.- Lau mồ hôi.
_ Không phải đang đi xe mui trần hay sao, sao có thể nóng được chứ? Thôi nào anh chỉ muốn nói là chúng ta đang ở ngoài đường và dường như em có đang hơi lộng hành rồi đấy.
_ Ờ......!ờ.......!em thực sự không có ý đó đâu.- Quay lại nhìn anh.- Cái đó tuyệt đối không như anh nghĩ đâu mà.
Em xin thề đấy.
Là công việc đó anh.
_ Haha, nhìn xem gương mặt em lúng túng chưa kìa.
Được rồi em nói không phải nghĩa là không phải, điều này chỉ em mới biết thôi mà.
Nhìn thấy cô định nói nhưng lại thôi, anh ta được nước cố tình bồi thêm:
_ Thoải mái đi nào bé cưng, em cũng đã qua mười tám tận năm năm rồi, việc này đơn thuần cũng chỉ là vấn đề tâm si.nh lý bình thường ở con người thôi, đừng lo sợ vậy chứ, anh đâu hề có ý định tố cáo em với ngài thị trưởng đâu.
Haha.
Khuôn miệng của Thiên Tú run lên, có lẽ định nói lại nhưng mà phải làm sao đây,